Chương 46: Xấu hổ không chịu nổi (1)

Âm thanh này giống như quả bom,khiến hai người trên sopha bất ngờ ngây ra như phỗng.

Thang Duy Thạc bừng tỉnh, vội vàng khóa kéo quần, đứng dậy thuận tay kéo váy Vũ Tình xuống.

Vũ Tình cũng lập tức kéo áo mình xuống, vội vàng lấy tai kéo y phục vương vãi khắp nơi.

Mà Thang Duy Thạc lúc này,mặt đã đỏ bừng, khó có thể nói lên biểu hiện trên gương mặt của anh hiện giờ.Còn Vũ Tình thì khó xử thầm oán.

Lúc này đứa trẻ, đang mặc áo ngủ hình superman, ánh mắt màu đen lạnh lùng không hợp tuổi hỏi:” Papa, hai người đang làm gì?” Giọng nói non nớt, hơi tức giận cùng thất vọng.

Vũ tình cúi đầu xuống, âm thanh này lại làm cô càng thêm khó xử! Cô cúi đầu càng thấp, mái tóc đen dài xõa xuống che lấp cả gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.

Thang Duy Thạc ổn định lại tinh thần, xoay người,chỉ trong nháy mắt khôi phục lại bộ dạng nghiêm khắc của người cha, dáng vẻ này giống như người lúc nãy không phải là anh.” Tiểu Bác, về khi nào vậy ?”

Tiểu bácthân hình nhỏ nhắn ,từng bước đi về phía Papa

Nhìn Papa đang cố gắng che đi người phụ nữ. Dùng giọng nói đáng yêu khác hẳn với bộ dáng lạnh lùng lúc nãy hỏi:” Papa, dì này là ai? Vì sao trễ như vậy còn ở nhà chúng ta?” Nó cố ý đem “nhà chúng ta” nói thật nặng.

Thang Duy Thạc nghẹn lời, không biết đáp lại như thế nào!” Tiếu Bác,đừng làm càn,trễ vậy còn chưa ngủ xuống đây làm gì?”

Thang Duy Thạc giữ thân thể nó,không cho nó hướng về phía vũ Tình.

“Papa, đã lâu không gặp,con rất nhớ Papa. Con đang chờ Papa về,nghe được dưới lầu có âm thanh nên con xuống đây!” Nói xong,ánh mắt Tiểu Bác ngấn lệ! Nhìn bộ dạng con giống như đang chịu ủy khuất, Thang Duy Thạc gương mặt đã trở nên nhu hòa.” Bà nội dẫn về khi nào?”

“Hồi chiều bà nội đưa con về !” Tiểu bác nhu thuận trả lời, lơ đãng lạnh lùng nhìn về phía người vẫn còn đang cúi đầu kia.

Nó cố gắng nhìn nhưng không thấy rõ được cô. Cô là người xấu,đã làm cho Papa không về nhà.

Thang Duy Thạc nhìn theo ánh mắt con, quay đầu thấy cô cúi đầu thấp,mái tóc muốn ***ng đến đầu gối, chỉ thấy bả vai cô kịch liệt run run, giống như ~ giống như đang khóc!

Thật bất ngờ , thấy được sự bất lực của cô, anh lại cảm thấy áy náy.

Thở dài, Thang Duy Thạc ôm con đến một bên.” Tiểu Bác,đi ngủ đi!”

“Vâng, hôm nay con muốn ngủ chung với Papa!” Tiểu Bác nở nụ cười ôm lấy Papa, bá đạo tuyên bố.

“Không được! Nháo loạn!” Thang Duy Thạc nghiêm túc nói.