edit jlynvle
Thân thể không ngừng cọ sát,không khí trở nên cực nóng bức.
“Đừng, đừng như vậy! nếu anh muốn làm như vậy, đến phòng đi,đừng ở đây, cầu xin anh!” Cô nhỏ giọng cầu xin, chỉ sợ người khác nghe được!
Cô không thể chịu được tình huống như vậy, đã nhiều năm không gặp lại em gái.Bây giờ,khiến cô sao dám đối diện với em gái đây?
“Không,tôi muốn cô ngay tại nơi này!” Anh điên cuồng hét to, âm thanh vang vọng trong đại sảnh.
Anh nói khiến cô kinh hãi, vươn tay che miệng anh lại.” Không cần lớn tiếng, cầu xin anh,xin anh cho tôi một chút tôn nghiêm, được không? Anh lớn tiếng như vậy, sẽ làm cho vợ anh nghe thấy !” Vũ Tình sợ tới mức khóc hai mắt đầy lệ mà cầu xin.
Thang Duy Thạc trong mắt xuất hiện một nụ cười khó đoán, nụ cười này càng khiến cô thêm kinh hãi.
Nghe thấy? Ha ha, đây chính là mục đích của anh.
Anh lập tức lột quần áo cô, không hề lưu tình!
Mà sức lực của cô căn bản không ngăn cản được.Khi thân thể bị lộ ra.
Cô vô thức lấy tay che lại, lại bị anh kéo ra :” Không được che!”
“Anh rốt cuộc muốn thế nào? Thang Duy Thạc, nếu anh muốn nhục nhã tôi, tôi không còn gì để nói . Nhưng đừng ở đây được không? Mang tôi đến trong phòng được không?” Cô cúi đầu mà cầu xin.
“Không, tôi muốn cô,muốn ở đây tra tấn cô ~~” Nếu ở trong phòng,thì còn gì để xem?
Đúng vậy, anh muốn lợi dụng cô để trả thù người phụ nữ kia, tra tấn người phụ nữ kia!
Cô bị anh khống chế,quả thật sợ hãi.” Cầu xin anh, không cần!”
“Cô càng không cần ,tôi càng muốn!” Anh cuồng vọng quát.
Tiếp theo anh bừa bãi vỗ về chơi đùa , căn bản không để ý tới cô đang giãy dụa!
“Thang Duy Thạc, đừng như vậy……” Vũ Tình thấp giọng lại một lần nữa khẩn cầu, nhưng không cách nào ngăn cản được động tác của anh.
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, không muốn thừa nhận sự nhục nhã này.
Vì sao anh xem thường cô như thế, vì sao luôn nghĩ cô là loại phụ nữ tùy tiện?
Không, cô không phải, cô không phải!” Anh buông, buông ra! Tôi không phải là Hạ vũ Tình trước đây ,không được đối xử với tôi như vậy!”
Anh lại đem lời nói của cô bỏ ngoài tai.
Tà ác,anh lại tiếp tục động tác trên người cô.
Mà cảm xúc của cô đã bị khống chế, khiến cô không thể thừa nhận, cô vậy nhưng muốn kêu to thành tiếng……
Vũ Tình cắn chặt môi, không để phát ra thanh âm. Nhưng đã không thể ngăn cản nữa rồi, cô chỉ còn có thể cố gắng hết sức ,phát ra âm thanh thật nhỏ.