Chương 4: Phỉ nhổ

Lời của cô rất ít, luôn mang theo nụ cười thật dịu dàng.

Cô đúng là đã đem công việc tình nhân này, làm đến vô cùng nhuần nhuyễn.

A, đương nhiên cũng bao gồm việc cô rất biết tiêu tiền, hàng tháng hắn đều để thư ký của mình gửi một khoản tiền cho cô, cô cũng tiêu sạch rất nhanh.

Đối với điểm này, hắn thật không thích cô. Cũng không phải hắn tiếc tiền của hắn, mà là cô chỉ là người đàn bà ham giàu vì tiền.

Vừa nghĩ đến cô dịu dàng với hắn, đều là vì mục đích lấy tiền, đều coi tiền của hắn làm mục đích, hắn lại không nhịn được coi thường cô vài phần.

Hạ Vũ Tình, kéo dài tốc độ thu xếp, động tác trong tay cô càng ngày càng chậm. Cô không muốn rời khỏi anh, không muốn, một ngàn một vạn lần không muốn! Nhưng anh nói rõ ràng như thế, muốn cô có thể nói chuyện mình đã mang thai cho anh thế nào?

Cô không thể hèn hạ đến mức dùng đứa bé để gây rắc rối cho anh, không thể……

“Còn chưa thu xếp xong à?” Nhìn cô cố ý chần chừ, Thang Duy Thạc có chút mất kiên nhẫn.

“A, sắp xong rồi ~!” Hạ Vũ Tình lau qua mặt, sau đó động tác nhanh hơn, cuối cùng bỏ bộ âu phục phẳng vào trong vali! “Được rồi!” Đóng nắp lại, kéo tay cầm lên.

Cô xoay người rồi cúi đầu, không dám nhìn anh. “Buổi tối, ăn cơm xong rồi đi được không?”

“Không được, tối hôm nay anh phải đón cô ấy đến chỗ ba mẹ anh!” Hắn thản nhiên nói.

Sắc mặt Hạ Vũ Tình lại nhợt nhạt vài phần, trái tim như bị một cái dùi hung hăng ghim nhiều lần vào. “Ừm!” Ngay cả ăn bữa tối cùng cô, anh cũng thấy lãng phí thời gian ư.

“Ừ, anh đi đây! Trong thời gian ngắn anh sẽ không đến đây, em tìm một cái nhà rồi đi đi. Về phần chìa khóa, em có thể giao cho thư ký của anh.” Hắn dặn dò ngắn gọn xong, không ngoái đầu nhìn lại, không tạm biệt, tuyệt tình đi đến cửa, đi ra khỏi căn nhà.

Hạ Vũ Tình tham lam nhìn bóng lưng hắn, sau đó tê dại ngã xuống……

Cô gái hắn thích, chỉ là gia đình bình thường, cũng không phải tiểu thư quý tộc.

Hắn nói thích sự thuần khiết, kiên cường của đối phương! Cô muốn hét to, cô cũng là cô gái tốt, cô không phải loại gái ham vinh hoa phú quý. Cô sở dĩ làm tình nhân của anh, là vì cô có nỗi khổ bất đắc dĩ, là cô bị cuộc sống bức bách.

Ở trong phòng một mình, cô ngồi trên sàn nhà khóc, khóc đến đỏ mắt, khóc sưng mắt lên, khóc đến toàn thân mất hết khí lực……


Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Hạ Vũ Tình ngủ dậy, khác với lúc trước, trên mặt có một lớp trang điểm nhẹ, giấu đi vẻ tiều tụy của mình. Sau đó đi hai lần xe bus, đến trước một nhà trọ rất cũ nát.

Đẩy cửa ra, Hạ Vũ Tình thấp thỏm bất an đi vào.

Chỉ thấy một người phụ nữ yếu ớt ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sopha, nhìn chăm chú tivi cũ trước mắt.

“Mẹ, con đã về!” Hạ Vũ Tình sợ sệt kêu, mang theo một túi đồ lớn bước vào.