Edit phudunggia
“Tôi đánh anh thì sao, Thang Duy Thạc, ngay cả súc sinh anh cũng không bằng, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng anh lại nhiều lần, giết ba đứa con của mình!” Vũ Tình khinh bỉ nhìn hắn, kiên định thét to với hắn.
Thang Duy Thạc khó xử, sắc mặt lại hổ thẹn, thẹn quá thành giận gầm nhẹ. “Tôi giết con của mình lúc nào, đó căn bản không phải là con, đó chỉ là trứng thụ tinh!”
“Ha ha, anh ngụy biện cho mình à. Nó chẳng lẽ không phải sinh mệnh? Chẳng lẽ anh không lớn từ trứng thụ tinh!” Khóe miệng Vũ Tình tràn đầy giễu cợt, hai mắt đầy thù hận nhìn hắn!
Ánh mắt của cô có vài phần gan góc, điều này càng làm hắn thêm căm tức. “Chết tiệt, tôi phải bỏ cái thai trong bụng cô đi!” Lập tức, Thang Duy Thạc nhấn chân ga, đi một đường đến bệnh viện khác!
Vũ Tình nhất thời bình tĩnh, không tranh cãi ầm ĩ nữa, không la hét, không lạnh lời châm chọc. Chỉ cúi đầu xoa bụng bằng phẳng của mình, cố gắng cảm nhận được sinh mệnh nhỏ chưa thành hình!
Một giọt nước mắt rơi xuống, đọng trên tay cô. Hai giọt rơi xuống, ba giọt rơi xuống……
“Cục cưng, mẹ và con vô duyên, mẹ hứa với con, kiếp sau mẹ sẽ sinh con ra! Nhớ đó, con mãi mãi vẫn là con của mẹ!” Vũ Tình khóc không thành tiếng, hai tay đè chặt trên bụng!
Thang Duy Thạc lạnh lùng quét cô một cái, hừ nhẹ nói: “Đừng giả vờ nữa, thật ghê tởm!”
Vũ Tình không nghe được lời nói lạnh nhạt của hắn, đau thương từ biệt với con.
Tốc độ xe đi rất nhanh, một khắc kia khi xe dừng lại, cũng có nghĩa bọn họ sắp đến quỷ môn quan!
Vũ Tình bình tĩnh nhìn hắn đã dừng xe lại, bình tĩnh nói: “Thang Duy Thạc, đời này tôi mang thai ba đứa con của anh, ba đứa đều có vận mệnh giống nhau!”
Vũ Tình đau đớn nhắm mắt lại, lại lập tức mở ra. “Tuy rằng bọn chúng đều chưa thành hình, nhưng xin anh nhất định phải nhớ kỹ, chúng đều là con anh. Anh phải nhớ kỹ, là chúng ta có lỗi với chúng, là chúng ta tàn nhẫn tước đoạt sinh mệnh của chúng! Hơn nữa anh phải nhớ kỹ, anh cũng tước đoạt quyền lợi và hy vọng trở thành mẹ của tôi!”
Lời của cô, những câu đó đâm vào trái tim hắn, khiến hắn tràn ngập cảm giác tội lỗi!
Nhưng, nghĩ đến mình sắp kết hôn, hơn nữa là dáng vẻ ngọt ngào của Hoàng Vũ Hân, mình làm sao có thể làm ra chuyện không đúng với cô ấy, sao có thể khiến cô ấy bị tổn thương? Sao lại giữ lại quả bom uy hiếp cuộc hôn nhân của bọn họ chứ?
Áp chế cảm giác tội lỗi đầy lòng, Thang Duy Thạc vẫn tàn nhẫn kéo Vũ Tình xuống xe, đi vào trong bệnh viện.
Kẻ có tiền quả nhiên làm việc rất hiệu quả, vốn muốn phải hẹn trước ba bốn ngày mới được phẫu thuật, thế nhưng lại có thể để cô làm ngay lập tức.
Dưới ánh mắt giám sát của hắn, Vũ Tình đi vào phòng phẫu thuật……
Hai chân Vũ Tình kéo căng ra, cầu xin nhìn nữ bác sỹ bốn mươi tuổi. “Bác sỹ, cháu xin bác, đừng làm phẫu thuật này cho cháu, được không?”
Vẻ mặt nữ bác sỹ nghiêm túc, không một nụ cười. “Không làm? Cô muốn hại chết tôi à. Nếu để Thang tiên sinh biết, tôi không chịu đựng được đâu! Nhanh nằm xuống đi, sẽ không đau, yên tâm đi!”
“Đừng, cháu không làm! Bác sỹ cháu xin cô, cháu sẽ không để cô có rắc rối! Cháu sẽ lập tức ra nước ngoài, không bao giờ đến đây nữa! Cô hãy tha cho cháu và con, bác sỹ……”
“Người phụ nữ này sao lại thế này? Nhanh nằm đi? Tôi cũng không muốn có thêm rắc rối đâu, nhanh lên, vài phút là xong thôi!”
Nữ bác sỹ và vài y tá thô bạo ấn Vũ Tình xuống bàn…