Chương 2: Chương 1: Oan gia ngõ hẹp

Hongkong ngày 21/9/2017 -Thưa thiếu gia, đã đến giờ cậu phải chuẩn bị để đến công ty nhậm chức rồi! - Một giọng nữ thanh thoát nhưng có phần đứng tuổi nói vọng vô từ ngoài cửa phòng. Đó là dì Mỹ Uyên, người giúp việc nhà của Lôi gia.

-Thôi nào dì Uyên, cho tôi ngủ thêm chút nữa đi mà, vẫn còn sớm chán mà - Cái giọng điệu ngái ngủ lười nhác lại còn chủ quan như là một đứa trẻ này là của Lôi Chấn. ~~~ Lôi Chấn bây giờ đã là một thanh niên 24 25 tuổi nhưng tính tình trẻ con gớm ~~~

Dì Mỹ Uyên tỏ vẻ lo sợ:

-Tôi biết là đêm qua cậu đã thức rất khuya để chuẩn bị bài thuyết trình nhưng mà lão gia đã căn dặn hôm nay cậu phải đến công ty sớm - Vừa nói dì Mỹ Uyên vừa gõ cửa. Nhưng vô vọng, Lôi Chấn chả buồn trả lời nữa.

GẦM! Cánh cửa bật phăng ra như bị một thứ gì đó rất khủng khiếp va phải Tiếng động mạnh đã khiến cho Lôi Chấn bật dậy nhìn ngơ ngác và cà lăm:

-C...ó...có...có chuyện g...ì...gì thế!? - Sau khi nhìn thấy Lục Thiên, vệ sĩ kiêm tài xế riêng cho Lôi Chấn được cha cậu thuê về thì cậu mới hoàn hồn - Oáppppp~~! Ra là mày à Thiên. Định mệnh mày, làm bố hết hồn tưởng như trời sập.- ~~~ Trời sập mà mi còn sống được chăng ~~~

~~~ Lục Thiên, là bạn thân từ nhỏ của Lôi Chấn. Cậu cũng có thân thế hiển hách nhưng gia đình phá sản. Cậu cũng thuộc loại đẹp trai, cao to, đô con. Đặc biệt cậu rất giỏi võ. Cậu đóng góp không nhỏ trong chuyện tình của Lôi Chấn sau này ~~~

Lục Thiên lớn tiếng quát:

-Thằng điên, mày không biết hôm nay là ngày gì hay sao mà còn nằm ngủ phè chim ra đó. Mày không mau thay đồ chuẩn bị tới công ty thì trời sập thật đấy thằng mặt thộn ~~~ Ghê vãi linh hồn. Ngủ phè chim luôn ~~~

-Ặc! Thôi bỏ mịa rồi! Mấy giờ rồi!? - Đến bây giời Lôi Chấn mới bàng hoàng nhận ra.

Lục Thiên liền quăng thẳng cái đồng hồ cho Lôi Chấn:

-Mày tự mà xem đi!

Lôi Chấn nhanh chống chấn tỉnh và xem đồng hồ:

-Ặc! Còn có một tiếng rưỡi nữa thôi sao. Kỳ này tao bị ổng chửi chết rồi Lục Thiên quay lưng lại và nói:

-Mày còn không nhanh thì mày chết thật đấy!!!

Nói xong Lục Thiên đi một mạch xuống đại sảnh. Còn Lôi Chấn bây giờ mới vắt chân lên cổ mà chạy.

~~~

Ngay lúc này, tại đại sảnh của Tập đoàn Lôi thị.

-Thằng nhóc Lôi Chấn đâu rồi sao giờ này nó còn chưa tới!? Phượng Tiên, mau gọi cho Lục Thiên hối nó! - Giọng của một người đàn ông độ khoảng 50 tuổi khàn khàn vang lên. Từ trong thang máy, Lôi Thiên bước ra với vẻ mặt cau có.

-Vâng thưa Chủ tịch! - Một giọng nữ dịu dàng vừa cất lên. Chính là Hoàng Phượng Tiên, thư ký riêng Lôi Thiên

(Haizz cái thằng nhóc Lôi Chấn này không biết bao giờ nó mới trưởng thành - Lão Thiên thầm cảm thán)

Lôi Thiên sau khi kiểm tra mọi việc thì đi vào thang máy quay về văn phòng và dặn dò cô thư ký:

-Khi nào Lôi Chấn nó đến thì bảo nó vào phòng gặp tôi.

-VÂNG! - Cô thư ký lanh lợi đáp

~~~ Một giờ đồng hồ sau ~~~

Một chiếc Aston Martin đen bóng lao đến. Và dừng ngay trước cổng đại sảnh Tập đoàn Lôi thị. Từ trong chiếc xe xuất hiện một thanh niên cao to vận một bộ vest đen sang trọng bước ra. Đó chính là Lôi Chấn.

Ngay khi vừa thấy Lôi Chấn, Phượng Tiên liền ra bảo:

-Lôi Chấn, Ngài Chủ tịch đang chờ cậu ở phòng của ông.

-Tôi biết rồi! - Lôi Chấn lên giọng cao ngạo đáp lại và không quên nhắc nhở Lục Thiên - Thiên, mày đi đậu xe đi rồi lên gặp ổng với tao.

-A...Anh ta là...Không, không thể nào...nhưng lại quá giống hắn, cái vẻ mặt và giọng điệu hách dịch đó. Không thể lầm được. Mà ban nãy, thư ký Hoàng cũng đã gọi anh ta là Lôi...Chấn. Nhưng anh ta làm gì ở đây kia chứ lại còn gặp trực tiếp Ngài Chủ tịch!? - Tiểu Linh đứng đơ ra rồi tự lẩm bẩm một mình khi thấy Lôi Chấn.

-Tiểu Linh....Tiểu Linh, mày không sao chứ? Sao đứng đực người ra như thế vậy lại còn lẩm bẩm một mình nữa? Sáng mày quên uống thuốc à =)) - Như Ngọc, người bạn làm chung công ty cũng là người bạn chung nhà với Tiểu Linh thấy thế liền mượn cớ trêu cô.

-Không, tao không sao chỉ là hình như gặp lại người quen cũ thôi. Vả lại tao hoàn toàn bình thường không cần uống thuốc! - Tiểu Linh lúc này mới hoàn hồn lại.

Nghe thấy Tiểu Linh bảo thế, Như Ngọc liền tò mò:

-Người quen? Ý mày là người vừa bước xuống từ chiếc AM đen đó sao? Đờ...hợi!? Mày đùa tao hả con bệnh hay là mày hoang tưởng! Đó là cậu chủ của Tập đoàn Lôi thị này đấy mày!!! Mà... - Như Ngọc đang nói thì bị Tiểu Linh ngắt lời:

-Ặc! Có thật không vậy mày!??? - Tiểu Linh bỡ ngỡ hỏi lại lần nữa. ~~~ Quen biết mà không biết gia cảnh người ta, đã thế còn là kỳ phùng địch thủ. Bó tay mẹ Tiểu Linh luôn rồi ~~~

-Thật chứ mày! Mà mày quen anh ta sao?? Kể tao nghe coi!!!- Như Ngọc hai mắt tròn xoe nhìn Tiểu Linh nhưng bị nàng làm cho hụt hẫng:

-Thôi bây giờ lo làm việc đi. Tối về tao kể cho. Kẻo tý bị trách phạt bây giờ.

~~~ Hết chương 1 ~~~

Thiên_Tử