“Đàn lang đuổi giết bầy linh dương đến đây làm gì? Chẳng lẽ là đưa sính lễ cho nhà cá sấu tiên sinh sao?”
[Cái này ta cũng không biết! Tiểu tử kia nếu xem náo nhiệt xong rồi thì ngoan ngoãn trở về phòng đi! Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm]
“Nhưng trong phòng cũng không hẳn là an toàn a. Nếu thời điểm đào thoát chúng hướng bên này chạy, đem nhà ở của ta phá nát thì làm sao bây giờ?”
[Chắc là không thể nào đâu. Nơi này nhỏ như vậy chúng muốn trốn cũng không trốn được] Y Lực Tháp cũng có chút chần chừ.
“Như thế nào lại không thể? Ngươi nhìn thử xem những nơi khác đều đã bị bao vây, còn duy nhất chỗ của ta là không mai phục”
[Không! Chỗ này cũng bị mai phục! Ta còn có thể cảm giác được kẻ này vô cùng cường đại và nguy hiểm! Đám linh dương kia sẽ không dám qua đây đâu!] Y Lực Tháp có thể cảm nhận được nguy hiểm. Mà hơi thở đáng sợ kia lại đang ở quá gần tiểu tinh linh.
“Ở đâu? Tại sao ta lại không cảm nhận được?” Estes bay lên cao, tại ngọn cây ló ra quan sát chung quanh.
[Tại_CẨN THẬN!!!] Y Lực Tháp thanh âm đã biến từ hoảng sợ đến kinh hoàng.
Ngay tại lúc Estes còn chưa hiểu Y Lực Tháp kêu cậu cẩn thận cái gì thì trên đỉnh đầu đã 1 mảng tối đen. Cậu theo phản xạ ngẩng đầu lên chỉ thấy một đôi mắt thú xanh lục trong như gương đang phản chiếu bộ dạng của mình. Râu dựng thẳng, cả người đều cứng ngắc, cậu cảm nhận được nguy hiểm sâu sắc.
Estes cẩn thận lui ra phía sau từng bước. Cậu cố gắng hạ thấp chính mình, tránh đi tầm mắt của con dã thú. Rất tiếc, đối phương cũng không cho cậu được như ý nguyện. Một thú trảo đã đột nhiên với vào trong huyệt động đè bẹp mọi hành động và kế hoạch chạy trốn của cậu.
Nằm trên miếng đệm thịt mềm mại ấm áp đáng ra phải thực thoải mái nhưng giờ khắc này Estes chỉ cảm thấy kinh hãi mà toàn thân run rẩy lợi hại. Nhất là khi cậu cảm thấy đối phương nâng lên móng vuốt thì nước mắt đã chực trào ra “Y…Y Lực Tháp..” ô…ô cậu cũng chưa muốn bị ăn đâu.
[Bình tĩnh đi nào tiểu tử. Ta cũng không thể cử động được nên ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Thư giãn nào, ta cảm thấy nó cũng không có ý định thương tổn ngươi đâu] Y Lực Tháp cũng vô cùng lo lắng cho tình trạng của Estes nhưng hắn bất lực a, hiện tại chỉ có thể thầm cầu nguyện mình quan sát chuẩn xác, mãnh thú này tuy đột nhiên xuất hiện nhưng cũng không có ác ý.
Được Y Lực Tháp cổ vũ, Estes cảm thấy sức lực của mình đã quay trở lại. Nén nhịn nước mắt trực trào, cậu thật cẩn thận quan sát con dã thú đang bắt giữ mình.
Đó là 1 con ngân lang, Estes không biết nó lớn cỡ bao nhiêu, chỉ biết riêng mắt nó thôi đã muốn to hơn cậu rồi. Nó đứng ở trên cành cây, những hạt mưa xuyên qua khe hở giữa các phiến lá rơi trên người nó. Bộ lông màu xám bị mưa ướt nhẹp bám dính ở trên người trông có chút chật vật nhưng lại 1 chút cũng không ảnh hưởng đến khí thế của nó. Trong cặp mắt hơi hơi vàng kia là 1 mảng băng lãnh, chỉ cần bị nó liếc qua thì tâm cũng biến lạnh.
“Nhĩ hảo” âm thanh có chút run rẩy nhưng Estes vẫn rút hết dũng khí chào hỏi với kẻ săn mồi cường đại này. Giọng nói nhẹ nhàng của cậu thực tự nhiên truyền vào trong đầu đối phương. Trong mắt ngân lang liền hiện lên 1 tia ngạc nhiên và có vài phần thú vị.
Ngân lang mở miệng, âm thanh tê rống trầm thấp từ cổ họng phát ra. Bất đồng với nhóm cổ thụ ôn hòa, ngân lang ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa sự nguy hiểm.
“Này nhóc, ngươi là ai?”
“Ta ta là…tiểu tinh…tiểu tinh linh Estes” cậu theo bản năng lui về phía sau cho đến khi đụng phải móng vuốt phía sau thì không thể không dừng lại. Này lợi trảo đen thùi cũng quá mức sắc bén, cậu đã nhìn thấy cánh mình khi không cẩn thận đụng vào nó đã xuất ra 1 đạo vết thương. Cũng may không có đau đớn gì. Nếu là bình thường thì cậu đã phi thường đau lòng ôm lấy cánh mà băng bó nhưng lúc này cậu không có tâm tình để ý đến chuyện đấy.
Ngân lang cũng nhìn thấy vết thương của cậu nhưng nó lựa chọn mặc kệ, vẫn tập trung nhìn vật nhỏ trong móng vuốt của mình.
“Tiểu tinh linh? Là chủng tộc mới trong rừng sao? Nhóc con thần kỳ, sao ngươi lại ở đây? Khi tộc chúng ta đang đi săn lén nhìn trộm? Đây cũng chẳng phải thói quen tốt gì, ngươi nói thử xem ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?” Đôi mắt nó không chút dao động nhưng giọng điệu lại mang theo cỗ không có hảo ý hương vị.
“Thực xin lỗi! Ta chỉ là quá tò mò! Thực xin lỗi!” Estes sợ tới mức lập tức xin lỗi, chỉ sợ nó sẽ 1 ngụm nuốt mình vào bụng.
” Ha ha ” ngân lang nhìn bộ dạng của cậu cũng đoán ra cậu đang lo sợ của điều gì “yên tâm ta sẽ không ăn ngươi” có tí tẹo này ăn vào cũng chả bõ bèn gì.
Estes nghe vậy liền nhẹ nhõm hẳn, nhưng những lời kế tiếp của ngân lang liền khiến cậu khẩn trương hẳn lên.
“Ngươi cũng thật thú vị. Quyết định vậy đi, trước khi ta cảm thấy cao hứng ngươi phải luôn ở bên ta!”
“Nhớ kĩ, tên của ta là Carlos!”
Giấu ở trong tai của ngân lang để tránh cơn mưa lạnh thấu xương. Đầu Estes vẫn quay cuồng với các suy nghĩ. Cậu không thể hiểu nổi vì sao mình chỉ là ra trước cửa nhà xem náo nhiệt 1 chút thôi sao lại thành đem chính mình bán đi như thế này? Tuy không thể hiểu nổi nguyên do nhưng Estes cũng không có ý định chạy trốn. Khắc sâu dai dẳng trong tâm hồn và tín niệm của tiểu tinh linh khiến cậu không thể bỏ qua lời hứa của mình. Trước khi đối phương hài lòng sẽ luôn ở bên nó, cậu sẽ thực sự tuân thủ lời hứa này…mặc cho đây là vì quá mức sợ hãi mà thốt ra lời hứa hẹn.
“Car…Carlos,chúng ta đi đâu vậy?” Estes ngoảnh đầu nhìn hồ nước càng ngày càng xa, nhịn không được hỏi.
Ngân lang tứ chi hữu lực đạp trên lá cây chạy băng băng trong rừng, đằng sau đàn sói dàn hàng vô cùng trật tự đuổi theo, trong miệng mỗi con đều cắp theo con mồi vừa săn được. Đại bộ phận linh dương vẫn không tránh được vận mệnh bị bắt giết, chỉ 1 số ít trẻ tuổi cường tráng linh dương dưới sự che dấu của đồng bạn thành công chạy thoát.
“Về sào huyệt” đúng như Y Lực Tháp đã nói, đàn sói không ở phụ cận hồ nước. Sào huyệt của chúng là 1 nơi gần với nguồn nước nhưng che dấu rất tốt mà con mồi ở gần đấy cũng rất phong phú, do đó chúng cũng ít khi đi đến lãnh địa của gia tộc cá xấu, mà lần xâm nhập này hoàn toàn là chủ ý của riêng Carlos.
Thời Cổ đại, trong những sinh vật ăn thịt tiến hóa hoàn mỹ nhất có 3 loại. Phân biệt thứ nhất là thái thản điểu (thằn lằn bay) hổ răng kiếm và lang. Mà ngày nay khi thái thản điểu và hổ răng kiếm đều đã tuyệt chủng lại chỉ có lang là vẫn còn tiếp tục tồn tại.
Lang xuất hiện khoảng 500 triệu năm trước cũng là thời điểm khởi nguyên của thế giới. Trải qua thời gian dài tiến hóa rất nhiều loài cường giả đã bị đào thải duy chỉ có lang là vẫn còn tồn tại đến nay. Có lẽ đúng như lời Đạt Nhĩ Tân từng nói :”Vật cạnh Thiên Trạch,thính giả sinh tồn” (trong chọn lọc tự nhiên kẻ mạnh thì sống sót)
Không ai có thể phủ nhận lang là 1 loài cường đại. Chúng thích sống theo đàn và ở 1 chỗ, dốc toàn bộ lực lượng. Mà thiên nhiên đã xảo quyệt ban thêm cho lang sự khôn ngoan. Mà Carlos làm Lang Vương trí tuệ của nó lang thường không thể so sánh được.
Gen của nó có 1 phần là của nhân loại. Nó là thú nhân.
Chỉ khi mùa đông sắp đến tình hình đặc biệt thì 1 lượng lớn thú nhân mới tiến vào rừng rậm săn mồi. Thú nhân có gia đình thì qua lại giữa rừng và bên ngoài mang con mồi săn được cho người nhà mà thú nhân độc thân lại càng thích ở trong rừng trải qua mùa đông. Dù sao ở đây ngoại trừ nguy hiểm còn có thời tiết thực ấm áp mà cũng không lo đói, không như bên ngoài lạnh giá đến nỗi đông chết 1 số thú nhân yếu ớt. Nếu không phải do á thú nhân ( nửa người nửa thú ) không thể sống trong rừng thì thú nhân càng thích cuộc sống ở trong rừng hơn.
Carlos chính là 1 thú nhân độc thân nhưng hắn có 1 điểm khác biệt với các thú nhân khác chính là thú nhân bình thường do có 1 phần gen của con người nên chúng cũng coi mình là tấng đỉnh trong các loài sinh vật mà các loài động vật khác chỉ xứng làm con mồi của chúng mà thôi, cũng khinh thường cùng động vật làm bạn. Mà Carlos cũng là Lang Vương thì từ sau khi thành niên đã luôn ở lì trong rừng dẫn dắt bầy lang,rất ít khi ra khỏi rừng.
Nó coi mình là dã thú. Lãnh đạo Lang tộc là trách nhiệm của nó.
Carlos đã chú ý tới tiểu tinh linh từ lâu rồi. Mới đầu nó còn tưởng nhóc đấy là 1 côn trùng biến dị vì vậy còn tính ăn thử xem mùi vị thế nào (lang ngoại trừ thịt cũng có thể ăn trái cây và các loại côn trùng) nhưng ngay trước khi nó định làm thế thì ngôn ngữ đặc biệt của tiểu tinh linh đã khiến nó đổi ý và quyết định quan sát thêm 1 chút. Nhờ vậy nó mới phát hiện ra cậu nhóc này dường như biết 1 loại phép thuận có thể tạo ra những thực vật kì lạ và giọng hát của cậu rất hay phù hợp với những bài hát ru cho trẻ con.
Cho nên lần này nó mới cố ý bày ra kế hoạch đi săn này- dẫn bày linh dương đến khu vực gần nhà tiểu tinh linh, dụ cậu ra khỏi nhà rồi bắt sống. Một thời gian lâu quan sát nó đã biết tiểu tinh linh lòng hiếu kỳ rất lớn, điểm này quả là dễ lợi dụng.
Mọi viện đều diễn ra rất thuận lợi nhưng nó không ngờ tiểu tinh linh lại thú vị như thế. Lá gan nhỏ không nói, lại dễ lừa mà bộ dạng nước mắt lưng tròng trông rất đáng yêu khiến tên nghiện bắt nạt người khác là hắn không chút khách khí lừa gạt đem về nhà.
Estes cũng không biết suy nghĩ này của ngân lang. Cậu chính là đáng thương hề hề liên lạc với nhóm cổ thụ gần đó nhờ họ báo với Y Lực Tháp 1 tiếng, nhờ ông ấy trong thời gian cậu không có nhà thì trông nom nó hộ cậu.
Tiểu tinh linh lạc quan không nghĩ đến mình có lẽ không còn cơ hội trở về, lòng còn tràn đầy tin tưởng rằng mấy hôm nữa ngân lang sẽ thả cậu đi.