Chương 93: Võ đạo Kim Đan (1)

Ngày 1 tháng 9.

Tinh cầu Ưng Non.

Bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Phương Tinh thoải mái duỗi người, đi dọc theo con đường ven sông, thong thả bước về phía trường Trung học Bồi dưỡng nhân tài.

Hôm nay là ngày khai giảng, là một học sinh mới lớp 11, đương nhiên hắn phải đến trường để báo danh.

[Danh tính: Phương Tinh]

[Tuổi: 17]

[Nghề nghiệp: Võ giả]

[Đệ nhị cảnh: Cân Cốt (Luyện gân: 55/100)]

[Mười hai thức quyền pháp quân đội: 1/200 (Tinh thông)]

[Đại Long Thung: 167/200 (Tinh thông)]

[Quỷ Thần Đao: 7/100 (Nhập môn)]

[Cực Tình Kiếm: 5/100 (Nhập môn)]

[Cánh cổng Chư Thiên (Đang nạp năng lượng)]

...

“Hai tháng hè khổ luyện, bây giờ, mình nhắm mắt cũng có thể đánh bại mười Phương Tinh của trước kỳ nghỉ hè!”

Phương Tinh nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn từ gân cốt, khẽ gật đầu.

“Luyện gân đã hoàn thành hơn một nửa, trước khi kết thúc học kỳ này, e rằng tiên thiên đan sẽ có đất dụng võ.”

“Ngoài ra, hai môn võ học cấp A đã nhập môn, Mười hai thức quyền pháp quân đội cũng đã đạt đến cấp độ tinh thông...”

“Đương nhiên, tiến bộ nhiều nhất vẫn là Đại Long Thung!”

Từ khi phát hiện ra “long huyết đan” mới được Trịnh gia tung ra thị trường có lợi cho Đại Long Thung, Phương Tinh đã mua thêm vài bình.

Kết quả, hắn bất lực phát hiện ra rằng, hiệu quả của long huyết đan quả nhiên đang dần giảm xuống.

Thậm chí, đến bây giờ, một viên chỉ có thể khiến độ thuần thục tăng thêm khoảng một điểm, hoàn toàn trở thành thứ vô dụng.

Nhưng Phương Tinh rất lạc quan, hắn chuẩn bị để Hoa Phi Nguyệt thu mua thêm một số thứ liên quan đến giao long, hẳn là có thể tiếp tục kích thích Đại Long Thung thăng cấp, cuối cùng giúp hắn lĩnh ngộ được “ý cảnh của rồng”!

“Mình có cảm giác rằng các trường đại học siêu hạng đang vẫy gọi mình, có lẽ mình nên thi vào Đại học Lam Tinh, nhân tiện hoàn thành tâm nguyện mua nhà ở Lam Tinh của nguyên chủ!”

Phương Tinh đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.

- Gâu gâu!

Hắn ngẩng đầu lên, bèn trông thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người cao ráo, mặc đồ thể thao, dường như đang tập thể dục buổi sáng.

Bên cạnh cô gái còn có một con chó hung dữ.

- Lại gặp mặt rồi.

Kinh Hạ dắt theo con chó cưng “Gừng”, mỉm cười chào hỏi Phương Tinh.

- Thật trùng hợp, chị tập thể dục buổi sáng ở đây mỗi ngày sao?

Phương Tinh hơi ngạc nhiên.

- Ừ, chủ yếu là dắt chó đi dạo!

Kinh Hạ trả lời một cách nghiêm túc.

“Sau đó, tiện thể điều tra vụ án... Bởi vì nơi này rất gần trường Trung học Bồi dưỡng nhân tài?”

“Một đặc vụ của Liên bang Lam Tinh ngày nào cũng đi dạo ở gần đây, tôi không bất an mới là lạ...”

Phương Tinh oán thầm trong bụng, rồi trò chuyện thêm vài câu:

- Hôm nay khai giảng, tôi đi trước đây.

- Ừm, em trai, cố lên nhé.

Kinh Hạ cười tủm tỉm, nói:

- Đừng để sau này, khi lớn lên, giống như đám người dưới trướng của chị, trở thành đồ bỏ đi nhé!

- Đồ bỏ đi...

Phương Tinh tỏ vẻ bất lực, vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng, hắn lại thở phào nhẹ nhõm:

“Xem ra... hẳn là không có phát hiện gì quan trọng...”

“Haiz, mình chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, lặng lẽ chờ đến kỳ thi đại học, tại sao xung quanh mình luôn có những rắc rối như vậy?”

...

Trường Trung học Bồi dưỡng nhân tài.

Lớp 11/2.

Phương Tinh bước vào thì nhìn thấy rất nhiều bạn học đã đến.

Âu Dương Thiến Thiến, Bạch Lãng, Thiên Tầm, Dịch An đều có mặt, đương nhiên, không thể thiếu Cole.

Nhưng lúc này, Cole ngồi ở góc phòng với vẻ mặt chán nản, dường như vẫn chưa hồi phục sau cú sốc trước kỳ nghỉ hè.

- Phương Tinh!

Âu Dương Thiến Thiến nhìn thấy Phương Tinh thì bèn tiến đến chào hỏi:

- Kỳ nghỉ hè cậu chơi vui chứ?

- Bọn mình là người sinh hóa, còn phải đi làm thêm, luyện võ, sao có thể so sánh với người tự nhiên các cậu được...

Phương Tinh lắc đầu, hất cằm về phía Cole.

Âu Dương Thiến Thiến lập tức hiểu ra, hạ giọng nói:

- Nghe nói, gia đình cậu ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để cho cậu ấy luyện võ, kết quả, thành tích của cậu ấy không tốt, bố mẹ cãi nhau, sắp ly hôn...

- Thì ra là vậy...

Phương Tinh còn muốn nói gì đó thì thấy Bạch Liên Nghi và Lưu Vĩ bước vào.

- Ừm?

Bạch Liên Nghi vẫn mang khí chất thanh khiết như hoa sen, rất dễ khơi dậy ham muốn bảo vệ trong lòng người khác.

Nhưng sự thay đổi của Lưu Vĩ thì lại quá lớn, không chỉ là về vóc dáng, mà khí chất của cậu ta còn trở nên sắc bén và hung dữ, khiến Phương Tinh không khỏi nghĩ đến những võ giả ở chợ đen.

“Không, không phải võ giả ở chợ đen, mà là võ sĩ ở đấu trường chợ đen! Đều mang theo một luồng sát khí, chẳng lẽ kỳ nghỉ hè này, cậu ta đã đi đánh lôi đài ngầm, thậm chí còn giết người sao?”

“Nhìn cảnh giới võ công của cậu ta, e rằng cậu ta đã tiến bộ rất nhanh, dị năng hệ cơ bắp vốn dĩ rất thích hợp để luyện thịt, chẳng lẽ, bây giờ cậu ta cũng đã đạt đến đệ nhị cảnh rồi? Quả nhiên, thực chiến là cách tốt nhất để võ học tinh tiến ư?”

“Ồ? Số người cậu ta giết hình như còn chưa bằng mình? Vậy thì không sao...”

Phương Tinh thu hồi ánh nhìn, trông thấy hình chiếu của cô giáo Lam Phi lại xuất hiện.

- Chào các em, chào mừng các em đến với lớp 11, bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu điểm danh...

Lam Phi mặc một bộ vest đen, trông không khác gì trước đây.

Dường như thời gian không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên người cô.

“Có thể được đưa vào làm giáo án thống nhất, bản thể của cô giáo Lam Phi này hiển nhiên không phải người thường, không chỉ là một nhà giáo dục học xuất sắc, e rằng cô ấy còn là một ‘chức nghiệp giả’ thực thụ, sinh mệnh đã được tiến hóa, biết đâu có thể sống được mấy trăm năm...”

Sau khi học xong các môn văn hóa, theo thường lệ, sẽ là tiết võ đạo.

Hạ Long sải bước dài tiến vào lớp học, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua toàn bộ học sinh:

- Hôm nay, chúng ta sẽ kiểm tra trình độ trước, các em hãy xếp hàng theo số báo danh, lần lượt vào phòng luyện tập, tôi muốn xem xem trong kỳ nghỉ hè, các em có lười biếng hay không!