Anh Vương có khuôn mặt chất phác, xua tay, tỏ vẻ nghiêm nghị:
- Tiểu Lưu à, dù quen biết nhưng quy định vẫn là quy định… Hai đứa đăng ký trước rồi gọi cho chủ nhà, chúng tôi mới cho vào được!
- Vâng vâng, chúng em hiểu…
Lưu Vĩ liên tục gật đầu, ra hiệu cho Phương Tinh tiến lên đăng ký.
Phương Tinh bước tới, khéo léo xoay người che khuất camera giám sát.
Hắn liếc mắt, thấy Lưu Vĩ lén lút nhét một bao thuốc lá vào túi áo anh Vương mà không khỏi gật gù: “Động tác thuần thục ghê… Còn hơn cả luyện Mười hai thức quyền pháp quân đội…”
Tuy nhiên, Phương Tinh cũng hiểu rõ đạo lý Diêm Vương dễ chọc nhưng tiểu quỷ thì khó dây, chỉ có thể thầm mắng trong lòng: “Thuốc lá hiệu Tinh Hà? Một cây đã hơn một ngàn tinh tệ rồi đấy! Ăn dày thật…”
Anh Vương nhận bao thuốc, mặt nở nụ cười:
- Nhận được điện thoại rồi, hai cậu đi theo tôi… quy định mà.
Vừa nói, anh ta vừa đi về phía chiếc xe đệm từ bên cạnh chốt bảo vệ:
- Lên xe đi!
Chuyện này rõ ràng là để tránh khách đến thăm tự ý đi lung tung, làm phiền đến những chủ nhà khác.
Phương Tinh và Lưu Vĩ lên xe, chiếc xe lập tức bay lên, bay về phía một căn biệt thự.
Ghế ngồi bọc da thật rất êm ái, không hề có chút xóc nảy nào.
Lưu Vĩ liên tục nhìn ngó xung quanh như thể lần đầu tiên đến đây, khiến Phương Tinh phì cười, biết ngay tên này đang tìm kiếm ánh trăng sáng trong lòng, Âu Dương Thiến Thiến.
Âu Dương Thiến Thiến là bạn cùng lớp với Lưu Vĩ, có vóc dáng phát triển rất tốt, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn.
Quan trọng hơn là, cô ấy là người tự nhiên!
Mặc dù không có bất kỳ rào cản nào về pháp luật giữa người tự nhiên và người sinh hóa, nhưng chỉ riêng sự khác biệt về gia tộc, nguồn lực, địa vị xã hội… đã đủ khiến những chàng trai trẻ tuổi cảm thấy tuyệt vọng.
Chính vì vậy, Lưu Vĩ mới luôn giấu kín tình cảm của mình, ngoài Phương Tinh ra, trong lớp, chẳng ai biết cậu ta thầm mến Âu Dương Thiến Thiến.
Đúng lúc này, một chiếc xe đệm từ khác bay tới, lướt qua xe của Phương Tinh.
Trên xe hình như chỉ có một cô gái trẻ.
- Ơ!
Lưu Vĩ đột nhiên quay đầu, hai mắt mở to, nhưng rất nhanh sau đó đã ngậm miệng.
- Được rồi, đến nơi rồi…
Anh Vương đưa Phương Tinh và Lưu Vĩ đến trước cổng một căn biệt thự, sau đó ung dung lên xe rời đi.
Lúc này, Lưu Vĩ mới lên tiếng:
- A Tinh, vừa rồi hình như là… Bạch Liên Nghi sao?
- Không biết, không nhìn rõ.”
Dù sao cũng chỉ lướt qua trong chớp nhoáng, nhưng Phương Tinh cảm thấy khả năng đó là Bạch Liên Nghi rất cao.
- Bạch Liên Nghi cũng là người sinh hóa như chúng ta, sao có thể sống ở nơi như thế này được? Cô ấy còn là học sinh giỏi của lớp nữa… chỉ là không thích giao du với chúng ta, chẳng lẽ, tin đồn là thật?
Lưu Vĩ đảo mắt nhìn xung quanh.
Phương Tinh không khỏi im lặng, Bạch Liên Nghi có ngoại hình xinh xắn, quan trọng là toát lên khí chất tiểu thư khuê các, nhan sắc còn hơn cả Âu Dương Thiến Thiến, có rất nhiều người theo đuổi trong trường, cộng thêm việc cô ấy không thích kết bạn, cũng không có bạn thân là nữ, nên dần dần bỗng có một lời đồn đãi thất thiệt xuất hiện.
- Nghe nói một lần bốn trăm…
Lưu Vĩ lẩm bẩm như đang tự nói chuyện với chính mình.
- Khụ khụ, đừng tin lời đồn, đừng lan truyền lời đồn… Hơn nữa…
Phương Tinh hơi nhướng cằm, ra hiệu chủ nhà sắp ra rồi, hơn nữa trước cửa nhà người ta có camera, tốt nhất Lưu Vĩ đừng tìm đường chết như thế.
- Haiz…
Lưu Vĩ thở dài:
- Tiếc là… tớ không có tiền.
Phương Tinh không khỏi liếc nhìn, biết rõ Lưu Vĩ có nhiều tiền hơn mình, lại còn keo kiệt hơn.
- Thế còn ánh trăng sáng Âu Dương Thiến Thiến của cậu thì sao? Chẳng lẽ còn thua cả nốt ruồi son?
(*) Ánh trăng sáng (người nhớ nhung nhưng không có được) và nốt ruồi son (người đã từng có nhưng không thể ôm ấp nữa), thuật ngữ mạng Trung Quốc.
Hắn đang định nói gì đó thì cửa biệt thự tự động mở ra, giọng nói của một cô gái vang lên:
- Hai anh đến rồi à? Tự ra sân tập đi!
Phương Tinh đi qua khu vườn, đến một bãi đất trống.
Xung quanh được đặt một số cọc gỗ và giá đỡ, trên đó là đủ loại binh khí.
Hắn hít một hơi, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, biết ngay đây là cọc gỗ đặc biệt được ngâm bằng thuốc, có tác dụng chữa trị chấn thương, lưu thông khí huyết rất tốt.
Bên cạnh cọc gỗ, một cô bé đang đứng đó.
Cô bé cột tóc búi cao, trông chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, gương mặt còn nét trẻ thơ, ngũ quan thanh tú, vô cùng đáng yêu, đang mặc bộ đồ luyện võ, tay cầm một thanh đao gỗ.
Thanh đao gỗ màu đỏ sẫm, vân gỗ hiện rõ, toát lên lớp dầu bóng loáng, không biết đã được người ta đánh bóng bao nhiêu lần.
- Tôi là “Cố Vân”, là người thuê hai anh đấy.
Cố Vân vung tay, chỉ vào giá đỡ vũ khí:
- Biết phải làm gì rồi chứ? Lấy hai cây gậy gỗ, chúng ta luyện tập một chút…
- Cái này… Bé con, hình như không ổn lắm, lỡ đâu tụi anh lỡ tay làm em bị thương…
Lưu Vĩ vội vàng cầm lấy hai cây gậy gỗ, vung vẩy vài cái khiến không khí vang lên tiếng “vù vù”, nói với vẻ mặt có chút ngại ngùng.
Cố Vân nhướng mày:
- Có thể làm tôi bị thương thì tôi trả tiền công gấp đôi!
- Được!
Lưu Vĩ hét lớn một tiếng, hai tay cầm gậy, tung ra một chiêu “Lực Phách Hoa Sơn”, bóng gậy hung hãn bổ xuống.
Rầm!
Cây gậy đập xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
- Nhanh quá!
Phương Tinh giật mình, nhớ lại động tác vừa rồi của cô bé, cảm giác bước chân cô bé nhẹ nhàng như mèo, nhanh như chớp.
- Giết!
Hắn đang trầm ngâm thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện bên cạnh, kèm theo tiếng hô lanh lảnh, một tràng đao ảnh bổ thẳng vào vai Lưu Vĩ.
- Á!
Lưu Vĩ kêu thảm thiết, bị đánh bay ra ngoài, có vẻ như vai đã bị trật khớp.
Nếu là đao thật thì e rằng vai và nửa người của cậu ta đã bị chém đứt.
Lưu Vĩ ngã lăn ra đất, nhìn Cố Vân, không khỏi kêu gào:
- Luyện xương viên mãn? Còn có cả võ học cấp B, “Ma Đao”? Ngay cả võ giả đệ nhị cảnh cũng chưa chắc đã đánh lại được em đâu? Đơn tuyển này không đúng quy tắc!
- Nhưng tôi chỉ là võ giả cảnh giới đầu tiên, còn chưa đột phá mà…
Cố Vân cười ngọt ngào, nhìn sang Phương Tinh:
- Đến lượt anh rồi… Nhưng đúng là tôi hơi mạnh thật, cứ như vậy thì không có tác dụng rèn luyện…
Cô bé ấn vào chiếc đồng hồ trên tay, bộ đồ trên người bỗng nhiên sáng lên:
- Đợi tôi kích hoạt bộ đồ trọng lực rồi đánh tiếp!