Chương 5: Người lao động và mua nhà (1)

Hoàng hôn buông xuống, ngoài cổng trường trung học, Lưu Vĩ cầm hai chai nước ngọt có ga vị muối:

- Của cậu này… nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?

- Ồ, cảm ơn.

Phương Tinh nhận lấy chai nước, tu một ngụm lớn. Dưới ánh nắng chiều tà, thức uống đặc chế này phản chiếu ánh sáng bảy sắc cầu vồng, mang hương vị đa dạng, hòa quyện cùng những hạt bong bóng li ti, vỡ tan trên đầu lưỡi, mang theo chút the mát dễ chịu. Vị mặn nhẹ nhàng đặc trưng lại khiến hắn không ngừng muốn uống thêm:

- Sảng khoái thật…

Vừa uống nước, Phương Tinh vừa cùng Lưu Vĩ đi về nhà.

Căn hộ mà hai người thuê nằm ngay gần trường.

Gần đó, một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, dòng nước trong vắt, hai bên bờ đê trắng xóa.

- Tớ nhất định phải thi đỗ đại học!

Đột nhiên, Lưu Vĩ ném chai nước rỗng về phía xa, nhìn những tia nước bắn tung tóe, lên tiếng.

- Hửm?

Phương Tinh đang mải tính toán chi tiêu sinh hoạt, thầm nghĩ phải tranh thủ tận hưởng cuộc sống ở thế giới này, tiện thể nghiên cứu “cánh cổng Chư Thiên” mới xuất hiện, bỗng nghe thấy câu nói đó, hắn bèn quay đầu nhìn Lưu Vĩ.

- Tớ nhất định phải thi đỗ đại học, chuyển sang khoa khác, tốt nhất là khoa Cơ Giáp, học võ chẳng có tương lai gì cả.

Lưu Vĩ nói với giọng chắc nịch.

Võ giả chỉ là danh xưng chung, theo quy ước của Liên bang Lam Tinh, một người, chỉ khi nào đạt đến võ đạo đệ tứ cảnh, Đảm Phách cảnh, mới chính thức được công nhận là “võ đạo gia”!

Đương nhiên, sau khi trở thành võ đạo gia, người đó vẫn có thể tiếp tục học lên, trở thành “võ đạo cơ giáp sư” hay những ngành nghề khác.

Ngay cả trong thời cổ đại, sức chiến đấu của binh lính mặc giáp và không mặc giáp đã khác nhau một trời một vực, huống chi là cơ giáp hiện đại.

Theo như kiến thức của nguyên chủ, ngay cả bộ giáp hỗ trợ chiến đấu cấp thấp nhất cũng có thể giúp người thường có được sức mạnh ngang ngửa với võ đạo gia ở Đảm Phách cảnh!

“Haiz… Cũng chỉ là do thiếu thốn tài nguyên, bằng không thì ai cũng có thể ung dung điều khiển cơ giáp rồi.”

Hắn thầm thở dài.

Nguyên nhân Liên bang Lam Tinh phải dốc sức phát triển hệ thống võ đạo, còn tạo ra hàng loạt người sinh hóa, chẳng phải là vì thiếu hụt binh lính, thiếu hụt cơ giáp sư, thiếu thốn tài nguyên hay sao?

Nghe đồn, có người trong giới thượng tầng đã đề nghị mở rộng công nghệ điều chỉnh gen, rút ngắn thời gian nuôi cấy người sinh hóa từ mười tháng xuống còn ba tháng hoặc thậm chí ngắn hơn. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều người phản đối, cho rằng làm như vậy sẽ thực sự tước đi tiềm năng và khả năng vô hạn của con người.

Với công nghệ hiện tại, một khi đã điều chỉnh gen, xác suất người sinh hóa đột phá võ đạo đệ tứ cảnh sẽ tăng lên đáng kể, nhưng khả năng trở thành Võ Thánh bát cảnh hay Võ Thần cửu cảnh sẽ giảm mạnh.

“Chỉ có điều, nếu Liên bang Lam Tinh thất bại một lần nữa, tài nguyên càng thêm eo hẹp, thì chưa biết chừng…”

“Dù sao bia đỡ đạn cũng chỉ là bia đỡ đạn, không thể kỳ vọng quá nhiều… Còn Võ Thánh, Võ Thần gì đó, thực ra cũng không phải quá mạnh, sức phá hoại của cơ giáp sư, niệm sư, ngự kiếm sĩ hay những ngành nghề đỉnh cao khác còn vượt trội hơn nhiều…”

“Tất nhiên, các ngành nghề không phải là tách biệt hoàn toàn… Ví dụ như, võ giả cần phải mặc giáp hỗ trợ chiến đấu đặc biệt hoặc thậm chí là cơ giáp chuyên dụng mới có thể phát huy tối đa sức mạnh!’

- Ừm, cố lên!

Trong đầu thì suy nghĩ miên man, nhưng Phương Tinh chỉ thốt ra ba chữ ngắn ngủi.

Chia tay Lưu Vĩ, Phương Tinh trở về căn hộ của mình.

Gọi là “nhà”, nhưng thực chất, chỗ này giống như một căn hộ mini, vừa bước vào cửa đã thấy phòng khách, ngoài ra còn có nhà bếp và phòng ngủ, không gian khá rộng rãi.

“Hình như giá nhà ở khu chung cư Gia Viên Hạnh Phúc này đang là khoảng một vạn tinh tệ một mét vuông…”

Phương Tinh đảo mắt nhìn xung quanh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:

“Ngay cả tiền thuê nhà cũng không hề rẻ, nếu không có khoản vay hỗ trợ học tập của Liên Bang thì đúng là khó mà kham nổi…”

Hắn lấy điện thoại ra, thành thạo mở một ứng dụng, kiểm tra ví điện tử của mình.

[Số dư: 14231.9 tinh tệ]

“Cũng chỉ đủ mua hơn một mét vuông, đây là kết quả sau khi mình tranh thủ làm thêm ngoài giờ học đấy…”

Phương Tinh nhớ đến ước mơ của nguyên chủ, không phải là thi đỗ đại học, mà là mua nhà!

Không phải mua nhà trên tinh cầu Ưng Non này, mà là đến tinh cầu thủ đô, cũng chính là cội nguồn của Liên bang Lam Tinh - mua nhà trên Lam Tinh!

“Giá nhà trên Lam Tinh, cộng thêm chi phí di cư, rồi vé tàu vũ trụ… Số tiền này của mình còn chưa đủ một phần nhỏ…”

“E rằng chỉ có những nhân vật tầm cỡ như bậc thầy ở các ngành nghề mới có thể chi trả nổi chăng?”

Phương Tinh nhẩm tính, không khỏi ngỡ ngàng, giấc mơ này còn lớn hơn cả ước mơ của Lưu Vĩ.

“Phải sống sót đã rồi mới tính đến chuyện mua nhà.”

Từng trải qua áp lực trả góp nhà đất ở kiếp trước, Phương Tinh giờ đây chỉ biết cười nhạt trước mong muốn của nguyên chủ: “Số tiền này, cứ tiêu xài hưởng thụ trước đã… Giải trí ở thời đại du hành vũ trụ, phong phú muôn màu muôn vẻ…”

“Tuy chỉ là một tinh cầu giáo dục bình thường, nhưng nơi này cũng có rất nhiều thú vui…”

Nhớ lại những thông tin cơ bản về nơi đây, Phương Tinh không khỏi kinh ngạc trước quy mô hoành tráng của Liên bang Lam Tinh.

Tinh cầu Ưng Non nằm trong hệ sao Hắc Sơn, thành phần chủ yếu trong không khí là nitơ và oxy, bao gồm 44.6% diện tích là lục địa, đảo và 55.4% là đại dương, trọng lực tiêu chuẩn gấp 1.2 lần Lam Tinh.

Là một tinh cầu giáo dục, sản nghiệp chủ yếu là các loại trường học, trung tâm bồi dưỡng.

Có thể nói, toàn bộ tinh cầu này là một chuỗi cung ứng khổng lồ được xây dựng xoay quanh ngành giáo dục.

Chính vì vậy, Lưu Vĩ mới cảm thấy tuyệt vọng, trừ khi có được khả năng du hành vũ trụ, nếu không, hắn sẽ không bao giờ thoát ra khỏi tinh cầu này được.