Chương 2: Phương Tinh (2)

Chỉ riêng những tộc người và nô bộc dưới trướng chúng thôi cũng đã sở hữu lực lượng đủ để hủy diệt các nền văn minh sơ khai trong vũ trụ!

Tuy nhiên, những “tà thần ngoại vực” này không phải là bất khả chiến bại, nếu không Liên bang Lam Tinh đã bị tiêu diệt từ lâu.

Phương Tinh lật đến trang cuối cùng của cuốn “Minh hoạ về Chủng tộc ngoài hành tinh”, một ngôi sao dường như đã lụi tàn hiện ra trước mắt hắn.

Phần mô tả bên cạnh có ghi rõ:

“Thôn Tinh, Cthurem, bản thể là một ngôi sao, là ‘tà thần ngoại vực’ đầu tiên bị Liên bang Lam Tinh tiêu diệt, kẻ thống trị bậc thấp!”

“Bậc thấp? Tà thần ngoại vực cũng phân cấp bậc sao? Liên bang đưa hình ảnh của nó vào sách giáo khoa chắc chắn là để cổ vũ tinh thần, nhưng ‘ngôi sao lụi tàn’ này chắc chắn không phải hình dạng thật của nó. Nghe nói, loại tà thần ngoại vực này đa số đều có thuộc tính ‘không thể nhìn trực tiếp’, con người nhìn vào sẽ lập tức sụp đổ… Ngay cả tộc hệ dưới trướng chúng cũng có khả năng truyền bá mầm mống điên cuồng. Theo suy đoán của các nhà khoa học, loại lĩnh vực hoặc quyền năng ‘mù quáng cuồng tín’ này có thể có liên quan đến việc chúng có chung một nguồn gốc hoặc cùng tôn thờ một thứ gì đó… Nhưng suy đoán này thật đáng sợ, bởi nó có nghĩa là trên cả ‘tà thần ngoại vực’ còn có một sự tồn tại cao cấp hơn, giống như ‘Chúa sáng thế’…”

Phương Tinh âm thầm suy nghĩ.

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.

- Bài học hôm nay đến đây là kết thúc. Tạm biệt các em…

Trên bục giảng, nữ giáo viên Lan Phi với thân hình nóng bỏng mỉm cười vẫy tay, sau đó, bóng dáng của cô nên mờ ảo, biến mất.

- Haiz, lại là hình chiếu…

Lưu Vĩ bên cạnh than thở.

Phương Tinh thấy cuốn sách giáo khoa trên tay cũng theo đó tan biến, không khỏi gật gù.

Giáo viên lẫn dụng cụ giảng dạy của Liên bang hiện nay đều sử dụng hình thức chiếu hình, nhưng cảm giác chân thực vượt xa công nghệ 3D.

Lưu Vĩ bằng tuổi hắn, là bạn cùng bàn và cũng là bạn thân của Phương Tinh trước đây. Cậu ta có mái tóc hơi lưa thưa, khuôn mặt được tô điểm bằng vài nốt mụn trứng cá.

Lưu Vĩ quay sang Phương Tinh, cằn nhằn:

- Tớ thật không hiểu nổi, trước đó, Liên bang đã tuyên bố “thiết bị học tập” có thể truyền tải kiến thức trực tiếp vào não bộ đã được nghiên cứu thành công rồi cơ mà? Sao chúng ta vẫn phải đến trường học, làm lãng phí thời gian đi làm thêm của tớ? Tớ còn muốn sớm trả hết khoản vay, mua đứt căn nhà đang ở nữa…

Phương Tinh thở dài:

- Chủ yếu là tiết “Võ đạo” tiếp theo phải dạy thực tế, ngay cả hình chiếu người thật cũng không được. Dù sao thì “ý chí Võ đạo” hư vô mờ mịt là thứ mà khoa học kỹ thuật hiện nay vẫn chưa thể tìm ra lời giải, tâm linh con người còn phức tạp hơn bất kỳ loại khoa học nào… Còn việc truyền tải kiến thức thông thường thông qua ý thức, vẫn còn tồn tại một số vấn đề về an toàn và đạo đức. Nếu có kẻ cuồng tín nào đó giở trò với giáo trình thì hậu quả sẽ khôn lường…

- Đạo đức, hừ… Những “người sinh hóa” như chúng ta thì còn đạo đức gì mà nói?

Lưu Vĩ xòe tay, vẻ mặt bất lực.

Phương Tinh nhớ lại thân thế của nguyên chủ, không khỏi im lặng.

Cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, quan niệm sinh sản của con người cũng không ngừng thay đổi.

Thêm vào đó, chiến tranh kéo dài khiến vấn đề già hóa dân số, tỷ lệ sinh giảm ngày càng trở nên nghiêm trọng… Sau Ngày Đại Thảm Họa, Liên bang Lam Tinh đã thông qua một loạt đạo luật, kêu gọi công dân hiến tặng trứng và tinh trùng. Sau đó, nhà nước sẽ tiến hành ghép đôi ngẫu nhiên, nuôi cấy phôi trong lồng ấp cho đến khi trưởng thành và nuôi dưỡng tập trung.

Những người như vậy được gọi là “người sinh hóa”, còn những người được sinh ra theo cách truyền thống, mang thai mười tháng được gọi là “người tự nhiên”.

“Vậy nên, mình đã trở thành trẻ mồ côi theo trào lưu của thời đại sao?’

Phương Tinh lướt qua đoạn ký ức này, lòng tràn đầy bất mãn.

“Có điều, cũng may chỉ là thụ tinh trong ống nghiệm, nuôi cấy trong phòng thí nghiệm mười tháng… Liên bang cũng còn có lương tâm, không làm ra mấy chuyện như nhân bản vô tính hay biến đổi gen. Nghĩ kỹ lại, bố mẹ ruột của nguyên chủ có khi vẫn còn sống, thậm chí còn đang nắm giữ chức vụ cao trong Liên bang…”

Tại sao lại nắm giữ chức vụ cao?

Đương nhiên là bởi vì gen càng ưu tú thì càng có giá trị truyền lại!

Trong kiếp trước, những người có ý định thụ tinh nhân tạo, nếu có thể lựa chọn, thì chắc chắn họ cũng hy vọng chọn gen của người đoạt giải Nobel hay vận động viên Olympic.

Điều khiến Phương Tinh thực sự đau lòng cho bản thân là, hắn vừa sinh ra đã nợ Liên bang một khoản “phí nuôi dưỡng” khổng lồ, tương đương với việc vừa chào đời đã phải gánh trên vai khoản nợ. Nếu đến tuổi trưởng thành mà vẫn chưa trả hết, hắn sẽ bị buộc phải làm việc để trả nợ, khả năng cao là ra chiến trường.

Đang lúc hắn còn đang suy nghĩ miên man, khung cảnh lớp học đột nhiên thay đổi!

Sách vở, bút thước… tất cả dụng cụ học tập đều biến mất, bàn ghế tự động chìm xuống sàn nhà, để lộ mặt sàn nhẵn bóng.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên da vàng cao lớn, khoảng ba mươi tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo sơ mi xanh quân đội thấm đẫm mồ hôi, bước vào lớp.

Phương Tinh chạm mắt với người đàn ông, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

“Người này, tuyệt đối không phải hình chiếu, mà là người thật, hơn nữa còn là một võ giả rất lợi hại… Ừm, là giáo viên dạy võ của Phương Tinh, tên là Hạ Long? Không biết là võ giả cảnh giới gì?”

“Trong thế giới này, võ thuật cổ truyền trên Lam Tinh, sau khi tiếp xúc với khoa học kỹ thuật tiên tiến của vũ trụ, đã bộc lộ sức sống mới, trở thành một trong những con đường tiến hóa phổ biến nhất của nhân loại, ‘võ giả’ cũng trở thành ‘nghề nghiệp’ phổ biến nhất…”

Phương Tinh cụp mắt xuống, một cảm giác mong đợi lại dâng lên trong lòng hắn.