…
Sau khi trút giận, Phương Tinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cho đến khi nhận được tin nhắn nhắc nhở:
[Phương Tinh tiên sinh thân mến, số dư tài khoản của bạn hiện giờ là 754.23 tinh tệ.]
“Chết tiệt… Không đủ tiền rồi.”
Sắc mặt Phương Tinh trở nên nghiêm trọng.
Việc mua bộ đồ bảo hộ nano cấp sơ cấp, máy bay không người lái và một loạt sản phẩm khác đã khiến cho chiếc ví vốn đã eo hẹp của hắn càng thêm cạn kiệt.
“Làm thêm, lại phải bị ép đi làm thêm…”
“Kiếp trước bị ép đi làm, xuyên không rồi vẫn bị ép đi làm, vậy chẳng phải mình xuyên không công cốc sao?”
Đúng lúc này, một cuộc gọi đến vang lên:
- A Tinh, có khách rồi, đi làm thôi!
Hình ảnh 3D của Lưu Vĩ hiện ra.
- Được, đến ngay.
Phương Tinh ngậm miếng bánh mì, vội vàng ra khỏi cửa.
…
Biệt thự Lục Thủy.
- Con muốn một mình đánh mười người!”
Một cậu nhóc mười một, mười hai tuổi hống hách la hét.
- Ừm, Văn Văn giỏi nhất.
Bên cạnh, một người phụ nữ có nhan sắc bình thường, nhưng thần sắc dịu dàng đang mỉm cười cổ vũ.
“Ghen tị thật…”
Lưu Vĩ liếc mắt nhìn Phương Tinh.
“Ông bố đi vắng quanh năm, không có thời gian dạy dỗ con cái… Đây là cơ hội của chúng ta.”
Phương Tinh lại khẽ động, ra hiệu.
Ngay sau đó, hai người bọn họ lao vào tấn công cậu nhóc.
- Xem chiêu Quang Ba Quyền của ta!
Cậu nhóc tung một quyền, ngay cả tạo ra kình khí cũng chưa đạt đến.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Tinh và Lưu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, biết đã gặp được khách sộp.
Ít nhất là không “hố” như cô nhóc Cố Vân kia.
- Á!
Phương Tinh là người đầu tiên đỡ đòn, sau đó kêu thảm thiết bay ra ngoài.
Lưu Vĩ lập tức xông lên, đánh qua đánh lại với cậu nhóc…
Hai tiếng sau, hai người khoác vai nhau rời đi, đều lộ vẻ vui mừng ra mặt:
- Cậu thiếu gia này thật dễ hầu hạ… Quả nhiên cô nhóc lần trước là đồ lừa đảo!
Lưu Vĩ vẫn còn ấn tượng sâu sắc về Cố Vân.
Nếu khách hàng nào cũng “hố” như vậy, cậu ta đã chẳng thèm làm công việc này.
Lúc này, cậu ta vừa xoa vai, vừa lộ vẻ nghi ngờ:
- A Tinh… Sao tớ thấy cậu còn khỏe re hơn tớ vậy?
- Đơn giản thôi, vì tớ mặc đồ bảo hộ… Trẻ con không nhận ra được đâu.
Phương Tinh nghiêm túc trả lời.
- Khốn kiếp, cậu gian lận… Không đúng, cậu mua đồ bảo hộ rồi sao? Sống sung sướng vậy?
Lưu Vĩ trợn tròn mắt, sau đó nghiêm túc bảo:
- Cậu đừng có đi theo con đường tà đạo đấy nhé? Thợ săn thành phố hay thợ săn tiền thưởng gì đó, không có thực lực đệ tam cảnh thì chỉ có nước đi chịu chết…
- Nói linh tinh cái gì đấy?
Phương Tinh không muốn nói nhiều về vấn đề này, bèn chuyển chủ đề:
- Còn cậu, dạo này thân thiết với Bạch Liên Nghi lắm nhỉ? Chuyện gì vậy?
- Tớ… Bọn tớ chỉ là bạn học bình thường thôi.
Lưu Vĩ lập tức đáp với ánh mắt trong veo, vẻ mặt thản nhiên.
- Thật sao? Cô nàng Bạch Liên Nghi đó không đơn giản đâu, cậu đừng quên những gì tụi mình đã nhìn thấy…
Phương Tinh nhắc nhở.
- Tớ chắc chắn cô ấy không phải là… Hơn nữa, đối với những người sinh hóa như chúng ta, nắm bắt mọi cơ hội để tiến thân là bản năng rồi.
Lưu Vĩ xua tay:
- … Chuyện này cũng không có gì to tát.
Bước vào thời đại du hành vũ trụ, đời sống cá nhân có chút hỗn loạn cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Phương Tinh lại nhìn Lưu Vĩ thêm vài lần, xác định cậu ta dường như không phải vì tình mà khổ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Mình vẫn cảm thấy có gì đó không ổn… Nếu Bạch Liên Nghi không phải là loại người đó, vậy thì vấn đề càng lớn hơn, Lưu Vĩ thân thiết với cô ta chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Sau này phải nhắc nhở cậu ta nhiều hơn.”
Tất nhiên, với mối quan hệ hiện tại của hai người, hắn cũng chỉ có thể nhắc nhở mà thôi.
Điều tra Bạch Liên Nghi vì Lưu Vĩ? Phương Tinh hiển nhiên sẽ không làm, chuyện của bản thân hắn còn chưa lo xong.
“Tiếp theo, vẫn là tập luyện cho tốt…”
Phương Tinh thầm hạ quyết tâm.
…
Là một hành tinh giáo dục, tinh cầu Ưng Non không thể nói là an toàn tuyệt đối, nhưng an ninh cũng rất tốt.
Hơn nữa, Phương Tinh trước đây chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, các mối quan hệ rất đơn giản.
Bản thân hắn luôn điệu thấp, không gây chuyện thị phi, xác suất gặp rắc rối tự nhiên là rất thấp.
Thời gian thoi đưa, thấm thoát đã một tháng trôi qua.
Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài.
Phương Tinh vung cánh tay phải, tung ra một cú đấm mạnh mẽ.
Oanh!
Trong không khí như có tiếng pháo nổ vang lên, các học sinh xung quanh đều giật mình.
- Đây… Đây là… vạn kim khó mua một tiếng nổ?
Một học sinh kinh ngạc thốt lên:
- Phương Tinh, cậu luyện thành Cung Bộ Pháo Quyền rồi sao?
- Chỉ là vô tình tiến vào trạng thái đó thôi…
Phương Tinh nhắm mắt, giả bộ như đang cố gắng nắm bắt cảm giác này.
Thực ra, hắn biết một khi đã đạt đến cảnh giới này rồi, lần sau nhất định có thể tái hiện lại!
Lúc này nhắm mắt chỉ là để tập trung tinh thần quan sát bảng thuộc tính mà thôi.
Còn những học sinh khác, ban đầu còn hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tìm được lý do để thuyết phục bản thân.
Bọn họ đều chứng kiến sự tiến bộ của Phương Tinh, cậu ta ngày nào cũng tiến bộ, hơn nữa còn tập trung luyện tập chiêu “Cung Bộ Pháo Quyền” này.
Đến bây giờ, cuối cùng cậu ta đã luyện thành, chuyện này âu cũng là điều… hợp lý?