Gia đình thực sự giàu có thì đã cho con cái lái cơ giáp rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là người có thu nhập trung bình, còn tưởng mình là đại gia…
Lưu Vĩ cười lớn, dường như vết thương trên người cũng đỡ hơn không ít.
…
Khu chung cư Gia Viên Hạnh Phúc.
“Nhanh vậy đã đến rồi?”
Phương Tinh nhìn kiện hàng trước cửa nhà, gãi đầu: “Mình vừa đặt hàng trên đường về mà…”
Hắn vừa ôm kiện hàng vừa mở cửa nhà, sau khi quét mã xác nhận, hộp đựng tự động mở ra, bên trong là một quả cầu kim loại màu bạc.
Phương Tinh chích một giọt máu từ đầu ngón tay lên quả cầu kim loại.
Đây không phải là “nhận chủ bằng máu”, mà là để bộ đồ nano ghi nhớ thông tin DNA của hắn.
Tíng!
Sau một tiếng động nhỏ, Phương Tinh làm theo hướng dẫn, để quả cầu kim loại tiếp xúc với da tay.
Quả cầu kim loại màu bạc lập tức “tan chảy”, giống như chất lỏng, bao phủ toàn thân hắn.
“Ừm, mỏng nhẹ, thoáng khí…”
Phương Tinh cử động thử, thấy không hề vướng víu, trọng lượng cũng rất nhẹ.
- Chế độ mặt nạ!
Hắn khẽ hô một tiếng, ngay lập tức, có một chiếc mặt nạ bạc xuất hiện trên mặt hắn, đến cả vị trí hốc mắt cũng có một lớp màng mỏng trong suốt bảo vệ.
- Bảo vệ toàn thân, không góc chết… Đổi màu! Vàng hồng!
Theo mệnh lệnh của Phương Tinh, bộ đồ nano trên người hắn lập tức thay đổi sang đủ loại màu khác nhau, cuối cùng, hắn quyết định có nó dừng lại ở màu trắng.
“Ở trường thì không cần phải cẩn thận như vậy…”
Hắn suy nghĩ một hồi, để bộ đồ nano biến thành hình dạng một chiếc áo phông trắng, rồi tùy ý nằm xuống ghế, cầm lấy kính thực tế ảo: “Chơi game thôi! Chơi game thôi!”
Vài tiếng sau…
“Haiz… Quả nhiên…”
Phương Tinh nằm trên giường, nét mặt lộ vẻ vừa thỏa mãn vừa uể oải: “Lại chìm đắm vào rồi… Ngay cả khi đã xuyên không, nếu không có ngón tay vàng, mình vẫn chỉ là một con cá ướp muối mà thôi…”
Nhận thức được sự tầm thường và bất tài của bản thân cũng là một thử thách mà mỗi người cần phải đối mặt trong quá trình trưởng thành.
Phương Tinh biết rất rõ, bản thân chỉ là một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, học lịch sử cũng không giỏi, cho dù có xuyên không đến thời cổ đại, khả năng cao nhất, hắn không chết vì bất đồng ngôn ngữ, thì cũng là vì bệnh tật, thiên tai, chiến tranh loạn lạc.
Xuyên đến dị giới còn thảm hơn, đồng nghĩa với việc phần lớn kinh nghiệm và kiến thức của người xuyên không đều trở nên vô dụng, đặc biệt là ở những thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến.
Thứ duy nhất mà hắn có thể dựa vào, chính là ngón tay vàng.
Nếu không có ngón tay vàng, hắn chỉ có thể cam chịu số phận.
“Nằm ì… cũng là một loại trí tuệ.”
Phương Tinh nhìn đồng hồ, tự ép bản thân đi ngủ, dù sao ngày mai còn phải đi học.
…
Ngày hôm sau.
Trường Trung học Bồi dưỡng Nhân tài.
Giọng nói của cô giáo Lan Phi nóng bỏng vang lên:
- … Tộc hệ tà thần được chia thành: nô bộc cấp thấp, nô bộc cấp cao, tộc hệ cấp thấp, tộc hệ cấp cao… Giữa tộc hệ cấp cao và kẻ thống trị, còn có một cấp bậc nữa, đó là “dòng dõi tà thần”!
- Bất kể là gây ô nhiễm tinh thần hay là khả năng, dòng dõi tà thần đều vượt xa tộc hệ cấp cao, đến nỗi, có tin đồn rằng, dòng dõi tà thần mạnh nhất sở hữu sức mạnh và quyền năng gần bằng kẻ thống trị cấp thấp… Tuy vậy, điều kiện để một dòng dõi tà thần ra đời là cực kỳ khắc nghiệt, thế nên số lượng của bọn chúng rất ít, không thể được xem là một chủng tộc riêng biệt…
Phương Tinh liếc nhìn sang bên cạnh, thấy trống không.
Lưu Vĩ bị thương nên đã xin nghỉ một tiết, đang ở phòng y tế của trường để điều trị.
“Buồng trị liệu ở phòng y tế của trường, ngay cả tay chân bị đứt cũng có thể nối lại nhanh chóng… Quan trọng là học sinh còn được giảm giá, chắc chắn Lưu Vĩ sẽ không chịu ra ngoài chữa trị…”
Vừa suy nghĩ, Phương Tinh vừa ghi chép bài.
Bỗng nhiên, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một ánh mắt đang nhìn mình.
“Là cô ấy, Bạch Liên Nghi?”
Phương Tinh nhìn thấy một nữ sinh có ngũ quan thanh tú đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý.
Cô gái có làn da trắng nõn mịn màng như búp bê sứ thượng hạng, toát lên khí chất tiểu thư khuê các, mặc bộ đồ luyện võ màu trắng muốt, eo mang thắt lưng đen tuyền, càng toát lên vẻ năng động, khỏe khoắn.
“Xem ra, lúc trước ở khu biệt thự Huy Hoàng, bọn mình không nhìn nhầm… Cô ấy là chột dạ sao?”
Hắn đang trầm ngâm, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải lao.
Cảnh vật xung quanh thay đổi, tiết học Phương Tinh mong chờ nhất, tiết Võ đạo, sắp bắt đầu.
- A Tinh, tớ về rồi!
Lúc này, Lưu Vĩ cũng chạy hớt hải đến, những nốt mụn trứng cá trên mặt đỏ ửng.
Học sinh có thể trốn tiết văn hóa, nhưng chắc chắn không ai muốn bỏ lỡ tiết Võ đạo.
Giáo viên dạy võ như Hạ Long, nếu dạy kèm bên ngoài thì học phí ít nhất cũng phải từ một vạn tinh tệ một giờ!
- Vết thương khỏi rồi à?
Phương Tinh liếc mắt nhìn.
- Tất nhiên… Khỏe như vâm!
Lưu Vĩ khoe bắp tay.
Khoa học kỹ thuật y tế của thời đại du hành vũ trụ quả nhiên không phải nói chơi, hơn nữa, cánh tay của cậu ta cũng không bị gãy, khỏi nhanh cũng là điều dễ hiểu.
- Thầy Hạ đến rồi!
Phương Tinh còn muốn nói gì đó thì thấy Hạ Long bước vào lớp, quét một vòng lớp với ánh mắt sắc bén như hổ, giọng nói vang dội như chuông:
- Đứng tấn trước, sau đó tập quyền!
- Rõ!
Tất cả học sinh đồng thanh đáp, đồng thời bày ra tư thế Đại Long Thung, tạo nên khung cảnh đẹp mắt, đều tăm tắp.
Phương Tinh tập trung tinh thần, luyện tập đứng tấn, dần dần chìm vào trạng thái quên mình.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác như có ai đó vụt roi vào lưng, cả người giật nảy lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
- Đứng tấn quá cứng nhắc, chú ý đến huyệt đạo thứ ba trên cột sống…
Giọng nói của Hạ Long vang lên bên tai hắn.
Phương Tinh theo bản năng làm theo, chỉ cảm thấy da thịt toàn thân như được kéo căng, công lực tiến thêm một bậc.
Hắn giật mình, nhìn vào bảng thuộc tính:
[Đại Long Thung: 69/100 (Nhập môn)]
“Cuối cùng cũng được thầy Hạ chỉ điểm rồi, quả nhiên được chỉ dạy và không được chỉ dạy hoàn toàn khác biệt…”