Chương 6: Giáo Quan (2)

Trong khi giáo quan đang im lặng, Ngụy Vệ đang lái xe nghiêm túc lại đột nhiên giải thích một câu khiến người ta bất ngờ:

“Thần là hình ảnh mà con người tưởng tượng ra khi chống chọi lại với những thiên tai hoặc khó khăn mà họ không thể chống lại, cũng là bức tường lửa đầu tiên phòng ngừa chúng ta suy sụp tinh thần trong khi chúng ta có thể chịu đựng những đau khổ và thất bại. Nhưng hiện tại, những vị thần này, những người vốn được gửi gắm những hy vọng và tốt đẹp, lại lộ bản chất và bộ mặt thật của họ, họ đang bào mòn tinh thần cùng trật tự của thế giới giống như một loại virus, chúng ta nên làm gì đây?"

Nói đến đây, hắn lại để lộ nụ cười, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Thần biến thành ác ma, vậy ai đến bảo vệ cái thế giới này đây?”

"Tất nhiên là chính chúng ta sẽ bảo vệ nó!”

“…...”

Giáo quan lại tiếp tục im lặng, muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ cảm thấy bất lực nếu tiếp tục tranh luận.

Thật lâu sau đó, nó khẽ thở dài một tiếng, nhìn qua kính chiếu hậu, rồi nhìn lên mặt của Ngụy Vệ:“Nói cho ta biết, Vệ.

Ngươi vì cái gì cứ nhất định phải về chốn nhỏ này?”

“…...”

Ngụy Vệ bị nó nhìn chằm chằm, biểu cảm có chút không tự nhiên, đáp: “Nơi đây là nhà của ta.”

“Nhà?”

Giáo quan cười lạnh: “Ngươi không có nhà ở đây, cũng chẳng có người thân đây.”

Ngụy Vệ mím môi, không đáp.

Nhưng giọng điệu của giáo quan đột nhiên trở nên cứng rắn, giống như một người thấy giáo không thể chịu đựng nổi khi mắng học sinh của mình:

“Vệ, ngươi có thể đi được đến nước này thật sự không dễ dàng gì, trong số hơn 300 học viên, chỉ có vài người các ngươi là tốt nghiệp.

Khóa tốt nghiệp của ngươi cũng là ưu tú nhất từ trước đến nay.

Hãy nhìn các bạn cùng khóa của ngươi xem, một số người trong số họ đã gia nhập vào tiểu đội Hình Thiên, một số người đã là thực tập sinh của Hội Ngân Sách, cho dù khó khăn đến đâu, họ vẫn chọn một tổ chức phù hợp nhất để làm chủ cuộc sống, khiến tương lai trở nên tốt đẹp hơn, hoặc để cố gắng hoàn thiện bản thân hơn nữa, chỉ có ngươi là sẵn sàng trở về một nơi nhỏ bé như vậy..."

“…...”

“Ta khác với bọn họ.”

Ngụy Vệ cắt ngang lời nó nói, cười đáp: “Giáo quan, họ đều là học sinh ưu tú, ta chỉ là đứa yếu kém”

Giáo quan ngơ ngác, nhịn không được đáp: “Hừ, điểm kiểm tra sức khỏe tâm lý của ngươi, quả thật không được cao lắm…”

“?”

Mấy câu không ngừng bắt bẻ của giáo quan khiến cảm xúc của Ngụy Vệ trở nên không mạch lạc.

Dừng một lúc, mới đáp lại: “Ngoài ra, giáo quan à, ngài cũng hiểu rõ mà. Mặc dù ta có nguồn gốc cùng trại huấn luyện với bọn họ, nhưng bọn họ đều tự nguyện lựa chọn nơi đây. Mà ta, chỉ là bị ép buộc. Con đường của họ đã được an bài ngay từ đầu, biết được bản thân khi tốt nghiệp sẽ làm cái gì. Mà ta thì không, từ khi bắt đầu ta đã không biết tại sao phải tiếp nhận luyện tập như vậy…

Bây giờ tốt nghiệp rồi, tất nhiên cũng chẳng biết nên làm cái gì, chẳng có mục tiêu hay phương hướng gì cả.

Thế nên, lựa chọn tốt nhất không phải là quay về nhà sao?”

“…...”

Đối mặt với vẻ nghiêm túc đột ngột này của Ngụy Vệ, giáo quan sững sờ, không nói nên lời.

Qua được một lúc, nó chợt lắc đầu bất lực:

“Được rồi, được rồi, dù sao cũng không còn ở trong vòng phòng thủ đầu tiên của thành phố, ta có thể không quản chặt ngươi nữa…”

Nó cố gắng tìm cho mình một bậc thang để bước xuống, thay đổi giọng điệu, nói: “Còn nữa, đợi một lát khi ngươi đến nơi, ta cũng phải trở về rồi, người cần cái gì, lập tức nói với ta, ta nhất định nghĩ cách đáp ứng ngươi, có điều ta vẫn mong,…”

“Đạn.”

Nó nói còn chưa xong, Ngụy Vệ đã ngắt ngang, cười đáp: “Đạn ta tiết kiệm được đã dùng sạch rồi”

“Ngươi…”

Giáo quan bất lực: “Sau khi nhậm chức, ngươi có thể trực tiếp xin thêm đạn đặc chế từ tiểu đội…”

“Nơi nhỏ thế này, có được bao nhiêu viên đạn?”

Ngụy Vệ đột nhiên chất vấn: “Không nói đến Thanh Đầu Quỷ, Hồng Thiên Sứ, ngay cả Ruồi Đậu Xanh cấp thấp nhất cũng không lĩnh được bao nhiêu?”

“…...”

Giọng nói giận dữ của giáo quan đột nhiên cất lên: "Ngươi coi đây là đạn bình thường à?

Đây là quyền lực do Hội Ngân Sách trao cho ngươi. Đôi khi một viên đạn chính là mạng sống của một kẻ địch. Số đạn mà ta âm thầm tích trữ đều bị người quét hết còn chưa đủ, vậy để lần sau ta cho ngươi toàn bộ pháo xung điện từ, xóa luôn cái nơi chết tiệt này khỏi bản đồ mới vừa lòng ngươi đúng không?”

“…...”

“Cái này…”

Ngụy Vệ dường như động lòng, thăm dò hỏi: “Nghe nói, sau khi đạt đến trạng thái thứ bảy là có thể thỉnh cầu thứ đồ chơi này đúng không?”

Giáo quan choáng váng luôn rồi.

Một hồi lâu, nó lại bất lực đáp lại: “Bỏ đi bỏ đi, để lần sau ta dùng quan hệ cá nhân kiếm thêm một chút cho ngươi.

Nhưng ngươi nhớ rõ, những ai bị lây nhiễm bởi ác ma thì nên giết, nếu không bị lây nhiễm..."

“…...”

“Nếu như ta giết cả những người không bị lây nhiễm.”

Vẻ mặt Ngụy Vệ đột nhiên trở nên nghiêm túc, mím chặt khóe môi dưới, nói: “Ngài tới giết ta ta sẽ không phản kháng.”

Giáo quan thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, lại im lặng.

Sau một lúc lâu, nó thở dài một hơi và nói: “Vệ, có biết tại sao ngươi lại không đạt được điểm tổng kết tốt không?”

Ngụy Vệ sững sờ đáp: “Bởi vì ta khi đó không có tiền mua quà cho giáo quan?”

“Nói bừa cái gì thế?”

Giáo quan hơi ủ rũ, phải một lúc sau mới nói: “Không chỉ có nguyên nhân đó…”