Chương 29: Cấp Dưới Tiêu Chuẩn (1)

Nhưng có thể thấy được Diệp Phi Phi không háo hức lắm, thỉnh thoảng nhìn nhìn Ngụy Vệ, còn lộ ra vẻ mặt oán hận, hơi có chút giống bộ dáng vừa hâm hộ vừa không cam tâm của học sinh kém khi nhìn học sinh xuất sắc.

Đến tận khi đứng bên cạnh xe Jeep, cô mới lấy đủ dũng khí, đột nhiên nói: “Anh Ngụy, ngươi có thể dẫn ta đi điều tra cùng không?”

“Hả?”

Ngụy Vệ có chút kinh ngạc, cười nói: “Ngươi không đi tuần phố sao?”

“Ta chán ngấy tuần phố rồi...”

Diệp Phi Phi tự dưng than khóc nói: “Bọn họ còn tưởng ta không biết, ta vốn không có quyền đi tuần phố, mỗi ngày đều đi lang thang, chẳng có chuyện gì để làm, bây giờ cảnh sát giao thông trên phố cứ nhìn ta chằm chằm, hoài nghi ta có phải là muốn trộm bình ắc-quy không...”

Ngụy Vệ nghe xong có chút bất lực, nhưng chỉ cười cười, cũng không có đáp lại...

“Anh Ngụy, ngươi dẫn ta đi có được không?”

Diệp Phi Phi cầu khẩn nói: “Ta chẳng hiểu nổi đội trưởng nghĩ như thế nào, rõ ràng hiện tại đang là lúc thiếu người, tên công nhân kia cũng chưa tìm thấy, đứa bé bị mất tích cũng không biết sống chết, muộn một phút sẽ thêm một phần nguy hiểm, đáng lẽ hiện tại phải tập trung mọi lực lượng để cứu đứa trẻ đấy về mới đúng chứ, ta muốn trợ giúp một tay, vậy mà hắn lại để ta đi tuần phố...”

“Dẫn theo ngươi...”

Ngụy Vệ hơi do dự, từ trong gương chiếu hậu đánh giá vẻ mặt than khóc của Diệp Phi Phi, dù vậy nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Tay Ngụy Vệ nắm vô lăng, thằm dò hỏi một câu: “Giận đội trưởng sao?”

Diệp Phi Phi phồng má, nói: “Không có.”

Ngụy Vệ cười cười, nói: “Không có là đúng rồi, thân là cấp dưới, chúng ta phải hiểu được ý đồ của lãnh đạo.”

Diệp Phi Phi chớp chớp mắt: “Hả?”

“Góc độ suy xét vấn đề của đội trưởng thực ra không giống với chúng ta.”

Ngụy Vệ có vẻ rất nhẫn nại, cười giải thích:

“Đội trưởng của chúng ta, thân là người có năng lực quản lí phụ trách trị an của thành Phế Thiết, khi phát hiện ra người có khả năng bị ác ma lây nhiễm, việc đầu tiên phải làm là phán đoán loại hình và mức độ nghiêm trọng của sự việc này, ví dụ xuất hiện một người có khả năng bị ác ma lây nhiễm, điều này có phải cho thấy đã xuất hiện những tín đồ ác ma đang gieo rắc truyền nhiễm, thậm chí là những thành phần còn đáng sợ hơn tín đồ ác ma hay không?

Căn cứ vào nguyên tắc xử lí, vì thế đội trưởng cử người tới phòng cảnh vệ, đầu tiên là xem có thể tìm thấy tung tích của hắn ta không, nhưng ý nghĩa quan trọng hơn, chỉ sợ là lập tức kiến nghị đồng thời chỉ huy đội cảnh vệ, làm những công tác chuẩn bị, đề phòng xuất hiện đột kích quy mô lớn.

Cử người đến chỗ giếng mỏ là để thăm dò, đề phòng chỗ đó đã xuất hiện số lượng lớn tín đồ ác ma...”

“...”

“Còn đứa bé kia...”

Ngụy Vệ ngập ngừng, mím mím môi dưới, nói: “Đứa bé đương nhiên cũng rất quan trọng.

Ta tin rằng, nếu đứa bé kia đứng ở trước mặt đội trưởng, hắn chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để cứu đứa bé đó.

Nhưng không thể không thừa nhận, đứng trước quy trình xử lí những việc bất thường này, hắn thân là đội trưởng đội trị an của thành Phế Thiết, cấp độ ưu tiên của việc cứu đứa bé này, thậm chí còn không quan trọng bằng việc xác định tính chất của sự việc.

Hoặc có thể nói, không ai có cấp độ ưu tiên vượt qua bản chất của sự việc.”

“...”

Diệp Phi Phi bị cuộc nói chuyện này làm cho vô cùng kinh ngạc, cô chớp chớp mắt, giống như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại bị chặn hết ở họng. Cô nghe hiểu logic trong câu nói của Ngụy Vệ, nhưng nhất thời không chấp nhận được.

“Nói là quan viên trị an siêu phàm, nhưng thực chất cũng chỉ là một nhân viên điều tra mà thôi.”

Ngụy Vệ than nhẹ, nói: “Chúng ta không phải là cảnh sát, cũng không phải quân đội, thậm chí còn không được tính là nhân viên hành chính, có những lúc, không phải chúng ta có muốn quản việc này hay không, mà là có quyền được quản việc này hay không, trong mắt nhiều người, đưa quá nhiều quyền lợi cho chúng ta chính là một loại phóng túng, người có năng lực không bị kiềm chế còn đáng sợ hơn loại hình nguy hiểm thứ nhất.”

“Vậy chúng ta...”

Diệp Phi Phi chán nản, qua một lúc mới nói: “Chúng ta không quan tâm đứa trẻ đó nữa sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Ngụy Vệ quay đầu lại, ánh mắt giống như lóe qua ý khen ngợi, sau đó cười nói: “Ta vừa nói với ngươi chỉ là cách nghĩ của đội trưởng bọn họ, hoặc có thể nói, là nguyên tắc làm việc của họ.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là lãnh đạo, vị trí của mọi người khác nhau.

Bọn họ có việc quan trọng hơn phải làm, cần cảnh giác nhiều thứ hơn.

Nhưng hai chúng ta lại bị sai đi làm những việc hao phí thời gian, vậy thì sao không dùng tinh lực trên việc cứu người?”

“...”

“Hả?”

Quanh co khó hiểu khiến cho Diệp Phi Phi quay mạnh đầu lại.

Vừa nãy nghe những lời phân tích của Ngụy Vệ, cô đã cảm thấy hơi chán nản.

Rõ ràng thái độ của cô cũng không đồng tình làm như vậy, nhưng lại ngầm cảm thấy điều Ngụy Vệ nói có khả năng là sự thật, rơi vào trạng thái không thể không chấp nhận, đang lúc cúi đầu thất vọng thì lại nghe thấy ý kiến này của Ngụy Vệ, nhất thời quá kinh ngạc, nụ cười dần xuất hiện trên khuân mặt non nớt.

Nhưng đột nhiên phản ứng lại: “Hả?”