Bom! Shakalaka!
Vừa mới bước vào thang máy, bên tai của Ngụy Vệ mơ hồ vang lên tiếng nhạc xập xình, âm thanh mạnh mẽ chui vào màng nhĩ tựa như tiếng ruồi nhặng.
Dựa vào âm lượng để nhận biết, tựa hồ nơi phát ra âm thanh cũng không xa.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn xem, ánh mắt nhìn về phía những phím ấn từ tầng một tới tầng chín bên trong thang máy cũ kỹ, khóe miệng mím nhẹ, lựa chọn tầng ba.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cảm giác choáng váng xuất hiện, con số màu đỏ bắt đầu thay đổi.
Từ một biến thành hai, lại biến thành ba.
Sau một khắc cửa thang máy đã mở ra, tiếng nhạc như ẩn như hiện kia bỗng nhiên biến mất, bên ngoài thang máy là một khoảng không tối đen lại trống rỗng.
Mơ hồ có cơn gió lạnh thổi vào, phảng phất có người thổi khí lạnh vào sau gáy.
Nương theo ánh sáng từ trong thang máy soi rọi ra, có thể phát hiện, bên ngoài thang máy là một không gian còn chưa được trang trí, một người cũng không có, chỉ có cột xi măng thô và tầng lầu phủ đầy bụi bặm, còn có những mảnh túi nilon rách rưới phập phồng, giống như đầu người không có trọng lượng.
Có lẽ là nhầm lẫn.
Ngụy Vệ nhấn nút đóng cửa lại, lần nữa trở lại lầu một.
Hắn rời khỏi thang máy, chậm rãi đi ra ngoài tòa nhà, lần nữa quan sát tòa nhà.
Đây là một tòa nhà nằm ở ngoại ô, lại bởi vì còn chưa xây dựng xong nên thoạt nhìn có chút cô đơn. Tổng cộng có mười tầng, từ phía dưới nhìn lên có thể thấy tòa nhà đen ngòm, từng tầng lầu trống không, các lớp kính cũng chưa được lắp đặt hoàn toàn, không gian tối đen, giống như là một cái miệng tham lam.
Từ bên ngoài nhìn vào, hoàn toàn không có dấu vết có người sống trên tòa lầu này.
Nơi này thậm chí không giống như có điện.
Nhưng kỳ thực, nơi này chẳng những có điện, thậm chí còn có thang máy, cho nên, nhất định cũng sẽ có vấn đề.
Ngụy Vệ nhíu chặt mày, lần nữa trở lại thang máy, quyết định dùng một phương pháp trực tiếp hơn.
Hắn nhấn phím thang máy từ tầng 1 đến tầng 9, mỗi tầng đều ấn một lần, sau đó lấy khẩu súng lục ra, nhắm vào bảng điều khiển thang máy.
Đồng tử trở nên hơi phiếm hồng, phảng phất như có tơ máu di chuyển, thấp giọng uy hiếp:
"Đi lên."
Thang máy hơi rung động, giống như vì sợ hãi mà run rẩy, sau đó bảng đếm số thay đổi, nhanh chóng tăng lên.
Lại một lần nữa đến tầng ba, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện cảm giác không trọng lượng kỳ lạ, thang máy tựa hồ đang nhanh chóng rơi xuống.
Ngụy Vệ nhẹ nhàng gật đầu, thu súng lại, quay đầu nhìn thang máy.
Sự xuất hiện của cảm giác không trọng lượng kỳ lạ này chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, thang máy xảy ra chuyện.
Thứ hai, tầng không gian bị gấp khúc này, đã tìm tới.
. . . . . .
. . . . . .
"Bom! Shakalaka!”
Khi cửa thang máy mở ra, âm thanh dồn dập lại chấn động, trộn lẫn mùi rượu cùng đèn màu chói mắt, đập vào mặt.
Ánh mắt Ngụy Vệ hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn về phía không gian hỗn loạn trước mắt.
Những chiếc đèn nhiều màu điên cuồng xoay tròn tạo ra những chùm sáng dài ngắn khác nhau, tựa như muốn chia cắt thế giới này thành những mảnh vụn.
Mặc dù có chút trần trụi, nhưng thứ âm nhạc kích thích này khiến những người nơi đây lại cảm thấy hưng phấn hơn.
Những nhóm nam nữ ăn mặc những bộ đồ thời thượng nhưng lại vô cùng thiếu vải, họ điên cuồng lắc lư trong một sàn nhảy chật chội.
Từ xa nhìn lại trông giống như một đám giun đất đang uốn éo.
Ngụy Vệ nhìn thế giới hỗn loạn này, trên mặt hiện lên một tia chán ghét.
Nhìn sâu vào thang máy, cảnh báo nó phải trung thực.
Sau đó hắn thở ra một hơi thật sâu, kìm nén ham muốn dâng trào trong lòng, bước ra khỏi thang máy nơi không có người chú ý, vừa đi vừa nhẹ nhàng kéo tay áo mình lên, duy trì thần sắc cùng bước chân trấn định, chậm rãi bước vào thế giới kỳ lạ này.
Hai bên, vô số người đang lãng phí sinh mệnh của mình.
Có người đổ một lượng lớn whiskey vào miệng, điên cuồng uống, tựa như loại rượu mạnh này chỉ là nước lã. Khuôn mặt của hắn ta thậm chí đã chuyển sang màu tím, xuất hiện các triệu chứng nghiện rượu nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn không ngần ngại nắm lấy một chai khác.
Có người mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, sắc mặt xanh xao vàng vọt, môi tím tái, thần sắc đờ đẫn. Rõ ràng là sắp hấp hối, trước mắt còn phải nằm trên băng ca để di chuyển, toàn bộ đều dựa vào truyền dịch để duy trì mạng sống, vậy mà vẫn để cho y tá nhét một ống nhựa vào trong miệng, lồng ngực gầy gò không ngừng phập phồng, dùng hết khí lực còn sót lại của thân thể mình để hút thêm một điếu thuốc.
Có người đang mở cược, dao găm sắc bén nhanh chóng cắm tới cắm lui giữa năm ngón tay.
"Phập" một tiếng, xuất hiện sai lầm, lưỡi đao kim loại sắc bén chặt đứt hơn phân nửa ngón tay của hắn, chỉ còn lại một tầng da thịt nối liền.
Hắn vậy mà còn hưng phấn hơn, đem nửa ngón tay này kéo xuống, ra hiệu cho người ở bên cạnh.
Một đám người ở xung quanh reo hò ầm ĩ, tỏ vẻ lại chặt thêm một ngón để thêm phần vui vẻ.
. . . . . .