Ngay sáng hôm sau, tôi rủ bọn bạn đi …tè chung rồi kéo nhau về cái ghế đá trước cửa lớp tôi ngồi (vì chỉ có chỗ lớp tôi là vắng vẻ thôi)
- Hôm qua tao gặp cái con bé đâm vào tao đấy! – Tôi kể
- Con nào?
- Thì cái con mà hôm tao cãi nhau với con quạ ấy
- Rồi sao? – thằng Dũng tỉnh bơ
- Mẹ, nó xinh lăm bọn mày ạ! – Tôi háo hức
- Cái gì cơ? Mày nói lại xem nào? Hahahaha, chơi với nó mấy năm rồi giờ tao mới nghe thấy nó khen 1 đứa con gái xinh! – Bọn nó lại chọc tôi
- Sao mày biết là nó xinh? – thằng T.Anh có vẻ ko tin tôi
- Dcm, chiều qua đang lang thang thì bị ông Hải gọi lại lớp nó chạy thử với mấy thằng, tao nhận ra nó mà! Đơ luôn! – Tôi phân trần
- Sao ko thấy con Trang (con quạ) nó nhắc gì đến con đấy nhỉ? – thằng Dũng quay qua nói với thằng Trung
- Tao quan tâm đíu gì mà hỏi! – thằng Trung tỉnh bơ
- Nó giờ chỉ biết đến cái con xí xớn lớp con Trang thôi! – Tôi chọc nó
- Thế nó là con nào? Mày nói tao nghe xem nào! Gái xinh vùng này anh quản lí hết có con nào mà không biết! – thằng T.Anh tự tin
- Ơ, mẹ ….quên đíu hỏi tên.
- Dcm, bố thằng điên! Tao biết ngay mà! Thế nó học lớp nào? – Bọn nó lại cười vào mặt tôi
- Lớp 10 ….đíu biết nữa! – Tôi gãi đầu biết mình ngu thật
- Tao sợ mày rồi! Mày học lắm lú cmnr! Xinh nhưng mà tên gì ko biết, lớp nào ko biết! Mày chết cmnd! – Bọn nó xúm vào oánh tôi
- Thì chiều để thằng Trung nó hỏi con Trang là biết ngay chứ gì đâu! – thằng Dũng gợi ý
- Ừ, để chiều tao hỏi con Trang thử xem chứ mắt thằng này cũng đíu tin được đâu! – thằng Trung tán thành
- Đíu cần bọn mày, bố đi hỏi ông Hải! – tôi nói rồi bỏ đi thẳng về phòng Giám hiệu
May quá ông thầy Hải đang đứng ngoài hành lang tôi dễ dàng tiếp cận được. Theo thông tin từ ông ấy thì đo là bọn lớp 10A4, cái con bé ông ấy sai đi gọi tôi hình như là con Phương. Tôi trở lại thì bọn bạn vẫn đang ngồi chờ đợi
- Lớp 10A4, con Phương thì phải! – Tôi vẫn còn bực mình
- 10A4 à? Lớp đó nhiều em xinh phết đấy! Phương nào nhỉ? – Thằng T.Anh vờ vuốt râu
- Thôi để chiều mai tính, chiều mai đằng nào bọn mình cũng phải học. – thằng Dũng gạt đi
Tôi vào lớp mà nghĩ mình đúng là ngu thật, hóa ra lớn và chững chạc như thế này mà cái khoản gái gú vẫn còn kém lắm. Cũng đúng thôi, trước giờ tôi có cưa cẩm đứa nào bao giờ đâu! Haizzz, nghĩ cũng thấy nhục!
Ra chơi tiết sau, đang chém gió bên lớp thằng Dũng thì c1 con em nào đó của con Tâm học lớp 10 sang tìm nó. Con bé này cũng giống hết chị, cái miệng lúc nào cũng liến thoắng, ngọt như mía lùi, cái gì cũng biết như nhà báo vậy! Lúc đó chỉ có tôi với thằng T.Anh là ở khác lớp đang ngồi bên đó chơi, thất con bé là thằng T.Anh nảy ra ý định dò hỏi
- Ê Bông (tên ở nhà của nó) lại đây anh hỏi cái này. – thằng T.Anh vời vời con bé lại gần chỗ bọn tôi
- Có gì cho em à anh T.Anh đẹp zai! – Ôi đến chết với cái giọng của nó
- Em có biết cái Phương bên 10A4 là đứa nào không?
- Biết chứ! Ngay cạnh lớp em mà! Nhưng Phương nào?
- Ax ax, sao em bảo biết? – Bọn tôi tí té
- Không phải, tại lớp đấy có tới 3, 4 Phương cơ! – con bé phân trần
- Chúng mày lại tia được em nào à? – Mấy đứa con gái nhiều chuyện
- Không phải, lần này là bạn Hoàng tia được nhá! Nghe quảng cáo ác lắm! – thằng T.Anh nó bép xép cường điệu quá
- Gì thế Hoàng? Cậu từ bỏ con đường chánh đạo rồi à? – Con Tâm xúm lại ra vẻ tiếc nuối
- Xùy xùy, im xem nào! – Tôi gạt nó ra
- Thế có Phương nào xinh ko? – Tôi hỏi con bé em con Tâm
- 1 bạn rất xinh còn 1 bạn hơi xinh! – Nó nói mà mặt vẫn tỉnh bơ
- Cái đứa mà tóc ngang lưng chải thế này (tôi miêu tả lại bằng hành động), lông mày rất dài ấy!
- À, đấy là bạn Phương rất xinh! Anh cũng có mắt phết nhỉ? – con bé vẫn tỉnh bơ
- Có phải là có 1 cái móng tay sơn 1 vạch đen rất dễ nhận ra? – Tôi hỏi thêm cho chắc
- Đúng đúng! 9 xác là bạn Phương rất xinh! Xong chưa? Kẹo em đâu? – Nó đưa mắt láo liên nhìn tôi và mấy thằng
Tôi quay sang nhìn 2 thằng bạn tôi thì bọn nó làm cái mặt như đang tích phân vậy, mấy đứa con gái thì ngơ ngơ không hiểu chuyện gì, con bé em thì nó cứ xòe tay ta trước mặt tôi, giả nai giống hệt con chị! Tôi đành phải rút cái kẹo mút mới chấn lột được của con Ngọc, chưa kịp ăn ra đưa cho nó, nó cười tít cả mắt nhìn cũng dễ thương gớm!
- Mà báo trước với anh là bạn đấy nhiều người theo lắm đấy, có cả mấy ông lớp 11, 12
- Sao em biết? Có đối tượng nào “khả nghi” không? – thằng T.Anh tìm hiểu
- Thì mấy ông ấy nhờ em đưa thư suốt mà! Toàn mấy tên linh tinh, sao so với mấy ông anh nhà em đươc! Thư vào cả trăm mà chẳng có cái nào quay trở lại! – nó đổi giọng cứ như diễn viên
- Sao cái gì em cũng biết hết vậy? – Tôi hơi nghi ngờ!
- Ơ cái cậu này! Em tớ mà lị! – Con Tâm bênh ra mặt
- Anh ko tin thì thôi! Em đi về đây! Lúc nào gửi thư đưa em mang cho, đảm bảo đến tận tay, lấy mỗi bịch kẹo thôi. Mà cái kẹo này ngon anh ạ! – Nó liến thoắng đến sợ
Còn lại toàn bạn bè thân thiết ngồi đó, tôi làm ra vẻ đang suy nghĩ dữ lắm nhưng thật ra chẳng biết suy nghĩ gì. Thằng T.Anh thì phải kể lại cho bọn con gái nghe, tụi nó lại được dịp trêu chọc tôi
Ra chơi tiết sau nữa, đang tính ngủ tí thì cả hơn chục mạng trai gái lộn xà ngầu cả bọn nó kéo sang lớp tôi, mấy đứa lớp tôi cũng quen với cảnh này rồi nên chẳng nói gì, lâu lâu nhà có khách um xùm 1 tí cũng vui.
- Giờ mày tính sao đây cu? – thằng T.Anh hỏi
- Sao là sao?
- Mày có thích nó không?
- Mẹ, mới gặp có lần sao biết?
- Thế có thích tán ko?
- Úi giời, bọn mày dở hơi quá!
- Phải từ từ xem tính nết nó thế nào đã. Riêng thằng Hoàng tao chỉ cho yêu những đứa ngoan ngoãn tử tế, không chơi bời gì! – con Ngọc phán đúng ý tôi, bạn thân có khác
- Từ từ thì thằng khác nó tán mẹ nó mất! – thằng T.Anh gàn
- Mày cứ suy nghĩ đi, còn con bé đấy để bọn tao tìm hiểu!
Tôi ngồi nhìn bọn nó đi ra khỏi lớp mà thấy buồn cười, 2 năm rồi, đứa nào cũng lớn rồi mà chơi với nhau thì vẫn lóc chóc như thế! Kể ra tôi cũng thật là may mắn có được đám bạn này, vui vẻ, quý mến và sẵn sàng giúp đỡ nhau. Đây mới là điều đáng quý nhất mà tôi có trong 3 năm cấp 3 chứ chẳng phải là đứa con gái nào!
Chiều hôm đó, có lẽ cái số tôi là phải tán em Phương hay sao ấy, tôi lại có cơ hội gặp lại em nó để thẩm định 1 lần nữa. Bọn tôi đáng lẽ học hết tiết 4 mới về thì các thầy cô phải họp gì đó nên cô cho về sớm 1 tiết. Tôi đang tính lên phòng thí nghiệm xem mấy hôm nay “đệ tử” của tôi làm ăn thế nào thì ông thầy già quý hóa sai tôi xuống chữa bài kiểm tra cho 1 lớp khối 10. Gì chứ chuyện này là chuyện nhỏ, rảnh rỗi là bị ông thầy sai riết ấy mà! Hết thí nghiệm, chữa bài, chấm bài, ngay cả ra đề kiểm tra thầy ấy cũng nhờ cái lớp chuyên Hóa bọn tôi luôn. Tôi bây giờ lên lớp cũng chững chạc lắm rồi, chẳng khác nào ông thầy trẻ cả!
Nhưng cầm xấp bài kiểm tra của bọn nó trên tay mà vẫn thấy hồi hộp, vì lớp tôi sắp bước vào là lớp 10A4 – lớp của con bé Phương dễ thương mà cả buổi sáng tôi mất công tìm hiểu.
- Chào cả lớp! – Tôi nói to khi bước vào cái lớp đang lốn nhốn vì ko có thầy ở đó
- Ủa anh Hoàng? – mấy đứa hôm qua chạy với tôi nhận ra
- Ừ, hôm nay thầy bận họp có nhờ mình xuống chữa bài kiểm tra với coi lớp giùm! – Tôi vừa dứt thì bọn dưới lớp đã lốn nhốn như được ra tù vậy
- Bình tĩnh nào! Để cho lớp khác còn học nữa, chơi gì thì chơi nhớ trật tự là được! – Tôi phải đè bọn nó xuống
Tôi đưa xấp bài kiểm tra cho đứa bàn đầu phát trả mọi người, lên bục giảng ngồi như người lớn, giờ mới đưa mắt nhìn quanh và tìm kiếm. Chẳng khó khăn gì, tôi nhận ra ngay cô bé ấy với nét xinh xắn nổi bật ngồi ngay bàn số 2, nó vẫn ngại ngùng như hôm qua, chẳng dám nhìn tôi như những đứa khác.
- Có ai được 10 ko? – Tôi hỏi với hi vọng em gái xinh đẹp sẽ giơ tay lên
Chẳng có cánh tay nào cả, cả lớp im phăng phắc. Bọn này thường quá, cái bài dễ òm mà cả lớp ko có nổi 1 con 10 (ko phải tôi tinh tướng đâu, rất khách quan đấy)
- Thế 9 thì sao? – Tôi hỏi lại hơi buồn cười
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 tôi ngồi đếm từng cánh tay rụt rè giơ lên và sự chờ đợi của tôi đã được đền đáp, cánh tay số 7 chính là của cô bé mà tôi đang hi vọng
- 7 bạn mang bài lên đây mình xem cái nào!
7 đứa nó lưng thững cầm theo bài đi lên, tôi lại 1 lần nữa được giáp mặt với cô bé mà tôi đánh giá là xinh ấy. “Đúng là xinh thật! Không sai được” – tôi thần nghĩ khi một lần nữa được nhìn thấy dù cô bé vẫn cúi mặt không dám nhìn tôi, hai má vẫn đỏ hồng
- Các bạn đứng đây chờ mình chút! – Tôi vội nói khi có đứa định bỏ về chỗ
Tôi nhận bài kiểm tra của tụi nó, tất nhiên là rất chú ý đến lài của em gái kia, tôi cẩn thận để phía dưới cùng kẻo lẫn nữa mà! “Trần Nguyễn Hà Phương” – cái tên kêu quá, tôi lẩm bẩm như muốn ghi nhớ thật chắc cái tên ấy. Chữ cũng đẹp phết, gọn gàng và rõ ràng.
- Bài kiểm tra có 5 bài, mỗi bạn chữa lại giúp mình 1 bài nhé! Bạn bài này, bạn bài này …. – Tôi nói rồi đưa bài cho tụi nó
Phải chia làm 2 lần mới hết được chứ 5 đứa nó ko túm lại viết cùng nhau được. Tất nhiên là tôi có chừa phần cho Hà Phương một bài rồi! Trong thời gian chờ đợi, tôi ngồi nói chuyện với bọn khác dưới lớp, vui phết, chỉ có cô bé Hà Phương là vẫn không nói gì, chỉ khẽ cười mỗi khi tôi nói gì đó vui vui thôi. Những khoảnh khắc ấy tôi chộp được hết, xinh lắm, ko chịu được!
Ít phút sau thì bọn nó cũng chữa bài xong trở về chỗ hết. Đúng như tôi dự đoán, em Phương viết trên bảng cãng rất gọn gàng và sạch sẽ, nhìn nổi bật như em nó ngồi dưới kia vậy.
- Cảm ơn các bạn! Thế này là chúng ta đã giải xong 1 bài kiểm tra hoàn chỉnh. Chứng tỏ lớp này chưa biết quay bài nên mới có mấy bạn được 9 thôi.
Tôi làm trò trong khi dười lớp cười ầm ầm, chỉ có cô bé vẫn cười rất khẽ. Đúng hơn là cười rất khẽ và thôi nhìn khi tôi nhìn thấy em nó.
- Nhưng thế này thì vẫn chưa được 10.
Tôi nói rồi 1 tay cầm giẻ, 1 tay cầm phấn, bôi bôi chùi chùi, ghi ghi lia lịa trên bảng. Tôi chữa lại mấy bài cho đúng với cách giải để lấy điểm, dưới lớp có tiếng xì xầm thán phục, chắc bọn nó chưa thấy “trâu bò” bao giờ đây mà!
- Xong rồi! Thế này mới được 10 nhé! Các bạn xem lại bài xem có sai sót gì không, có gì cứ lên đây thắc mắc nhé, mình sửa cho.
Tôi nói rồi đưa mắt xuống dưới, cô bé của tôi đang ngồi chép lại cái bài tôi mới sửa, chẳng để ý đến tôi, một số đứa khác cũng ghi chép, còn 1 số ngồi nói chuyện. Thôi kệ tụi nó, tôi bỏ sách của tôi ra ngồi đọc chờ hết giờ. Thỉnh thoảng tôi để ý thấy cô bé hà Phương đang cười đùa với bạn bè, tươi tắn lắm, lúc cô bé ấy cười như tít mắt trông thật là đáng yêu, tôi thích thật mất rồi!
Sáng hôm sau bọn bạn tôi tụi nó đã có report về cô bé, nhanh thật, đúng là toàn chuyên gia săn gái có khác! Thì ra thằng T.Anh với thằng Kiên không chờ đợi được, ngay hiều hôm qua 2 đứa nó với con Tâm đã chờ lúc khối 10 tan học để thẩm định lại, rỗi hơi hết biết! Bọn tôi lại tụ tập bên lớp A5
- Con bé đấy được các cậu ạ! Lần này thì bạn Hoàng êu quý của tớ không có nhìn nhầm! – Con Tâm mở đầu
- Mẹ. sao tao lại ko biết nó nhỉ? – thằng T.Anh vẫn còn thắc mắc
- Đứa nào mày cũng đòi biết thì anh em tao nhịn hết à? – thằng kiên giải thích khôn vãi
- Chúng mày nói đủ chưa? Hôm qua tao mới chữa bài kiểm tra lớp nó này! – Tôi lên tiếng
- Cái gì cơ? Kể mau thằng quỷ! – Bọn nó háo hức
- Gì mà kể? Chúng mày chưa thấy tao đi chữa bài kiểm tra bao giờ hay sao? – Tôi hơi ngạc nhiên trước thái độ của bọn nó
- Mẹ mày, ai chả biết thế nhưng mà phải có gì khác chứ?
Tôi đành kể cho bọn nó nghe những gì tôi thấy, ngay cả cái việc nó nói chuyện với bạn bè nó rất vui vẻ nhưng hình như ngại ngùng gì đó với tôi lắm, không quên kết lại 1 chữ “XINH” cho thỏa cái tơ tưởng từ hôm qua đến giờ
- Thế mày có thích ko? – thằng T.Anh hỏi
- Hình như cũng thích! – Tôi gãi đầu
- Lại hình như, chán với mày bỏ con mẹ. Thích là thích, triển khai tán luôn!
- Ừ thì tao thấy nó xinh, cũng thấy thích thích thì tao bảo thế còn đòi gì nữa? – Tôi cãi
- Thế con đấy ngoài cái xinh ra thì có gì ko? – Con Ngọc lúc nào cũng sâu xa
- Báo cáo chị, em đã cho đệ tử đi tìm hiểu thì biết được nhà nó có 2 anh em, nhà nó ở Bình Minh, thỉnh thoảng vẫn đi học qua nhà thằng Hoàng (đúng là ở Bình Minh thật thì có 2 lối lên trường, 1 lối qua nhà tôi). Con bé này học hành cũng khá chứ không giỏi lắm, nó khá hiền nhưng có đứa lại bảo chẳng hiền lành gì lắm đâu, biết ăn mặc và chưa có người yêu vì nghe đồn thằng anh nó ác lắm. Hiện tại có mấy thằng đang tán nhưng nói chung là không để ý. Hết! – thằng Kiên làm ngay một hơi
Chẳng biết nó lấy thông tin đâu ra mà nhanh thế không biết nữa, chắc lại phối hợp với con Tâm đi hối lộ mấy em lớp 10 đây mà. 2 đứa nó hay nói linh tinh nhưng được cái những việc như thế này thì chẳng ai nhanh bằng cả, cũng đáng tin cậy
- Vậy cũng được rồi! Mày cứ nói chuyện thử đi, vài lần là biết ngay có thích không ấy mà! – Con Ngọc vỗ về tôi
- Thế hôm qua mày có nói chuyện gì với nó ko? – thằng T.Anh quay qua tôi hỏi
- Không, ở lớp nó nói chuyện gì mày!
- Thôi thôi con lạy bố! Bố lại chờ gái nó dẫn xác đến thế này thì con thua! – Nó vái sống tôi
- Thế giờ sao? – Tôi vẫn ngơ ngơ
- Mày cứ đi với bọn tao qua lớp nó, đứng trước nó hỏi “em có yêu anh ko?”, bố nó cũng chẳng dám nói “ko”! – thằng Kiên lại phát biểu linh tinh và ăn ngay mấy cái gõ vào đầu
- Hay là viết thư? Tớ nhờ con em tớ nó tác động cho? – con Tâm nói
- Không được, ko chơi trò đấy! Đường đường là bạn tao mà tán gái phải viết thư à? Cách đấy chỉ dành cho mấy thằng cù lần thôi! – thằng T.Anh lại tinh vi
- Đúng đấy, lần này là bạn Hoàng đi tán gái cơ mà, phải làm cho hành tráng! – Mấy đứa con gái đồng tình
- Nhưng mà thằng Hoàng nó đâu có trơ trẽn như mày?– Thằng Dũng chọc thằng T.Anh
- Mẹ, hãy cứ được như tao! Để tao nghĩ cách! Nhưng trước hết phải dẹp mấy cái thằng linh tinh đã. – thằng T.Anh đề xuất
- Cái đó cứ để tao, chỉ cần nói hội mình đang “nuôi” con bé đấy thì thằng nào dám bén mảng đến. – thằng Kiên nói chuẩn
- Ừ, giao cho mày! – cả hội đồng tình
Nói rồi cả hội giải tán, tôi thì chẳng biết gì, đành chờ đợi ý tụi nó kẻo mang họa vào thân vậy. Mấy ngày sau đó, bao nhiêu phương án tiếp cận được đưa ra nhưng đều bị gạt đi, cái thì không được, cái thì không hay, cái thì tôi ko đủ khả năng. Mà chẳng hiểu sao cứ nghĩ đến cái việc làm quen với em nó là tôi lại thấy sợ sợ, sợ bị từ chối ấy! Càng lúc tôi càng nhận ra tôi kém cỏi, mặc dù tôi thừa tự tin, thừa ăn nói trong những việc khác. Có vài lần tôi cũng thấy em nó ngoài sân trường mà chẳng dám ho he, cứ sợ sợ sao ấy.
Nhưng rồi tôi sống tốt, ông trời cũng không đối xử tệ bạc, tôi đã có cơ hội mà chẳng cần phải cách nào mới tạo ra được. Một buổi chiều, tôi xuống phòng Giám hiệu thì thấy 2 cô bé đang đứng thập thò ở ngoài. Tôi thoáng bối rối khi nhận ra 1 trong 2 em đó là Hà Phương, em nó cũng nhìn thấy tôi, khẽ cười và hơi cúi chào. Giáp mặt nhau rồi, hồi hộp lắm nhưng tôi vẫn cố đánh liều
- 2 đứa làm gì ở đây? – Tôi cất tiếng hỏi
- Dạ bọn em chờ cô Toan phê giúp SĐB, lúc nãy cô quên! – Em nó nói với tôi bằng cai giọng rất nhỏ nhẹ
- Thế sao ko vào mà đứng đây?
- Dạ thôi chờ cô ra chứ …ngại lắm! – Em nó bẽn lẽn
- Thôi đưa đây anh giúp cho! – Tôi nói rồi chìa tay ra đón lấy cuốn SĐB của lớp em nó
Chẳng khó khăn gì khi tôi gặp các thầy cô, 1 phút sau tôi đã quay trở ra thì thấy 2 em nó đang nhìn tôi cười mừng rơn.
- Dạ em cám ơn anh! – Em nó nói rồi đón lấy cuốn SĐB
- Cám ơn gì? Lần sau cứ vào tự nhiên ko phải ngại. – Tôi ra vẻ người lớn
- Dạ vâng, em chào anh! – Em nó đưa tay lên giữ cái tóc mái
Tôi lại nhìn thấy cái móng tay có sơn vạch đen, là ngón giáp út. Em nó quay đi, tôi lại thấy có gì đó tiếc nuối, định gọi mà lại ngại. Cuối cùng tôi cũng đánh liều lần nữa và gọi với
- Này Hà Phương!
- Dạ? – Em nó hơi giật mình quay lại khi đi được mấy bước
- Anh hỏi này! – Tôi vời vời ko dám nhìn em nó
Em nó ngơ ngác đi lại phía tôi, tôi cũng bước ra trước sân chứ không đứng trước cửa phòng Giám hiệu làm gì. Chẳng biết con bạn em ấy ngại hay là biết ý mà nó đi trước, để em ấy lại 1 mình với tôi, trống ngực tôi đập liên hồi
- Sao cái móng tay …? – Tôi hỏi ko nên lời và chỉ chỉ
- À, cái này ấy ạ? – Em nó như hiểu ra giơ bàn tay lên
- Ừ! – Tôi trả lời cụt lủn khi nhìn thấy bàn tay búp măng rắng trẻo của em nó
- Hihi, em nghịch vậy chứ có gì đâu ạ! – Em nó cười híp mắt với tôi, lần đầu tiên đấy
- Cũng may là em nghịch anh mới nhận ra em! – Tôi nói được câu khôn vãi
- Là sao ạ? – Em nó chưa hiểu
- Oh` thì lần trước em bịt khẩu trang kín mít, anh đâu thấy mặt đâu. Hôm trước gặp anh thấy cái móng tay quen quen nên mới nhận ra
- À dạ! Em không ngờ cũng là anh! – Em nó lại bẽn lẽn
- Ko ngờ chuyện gì? – Tôi hỏi
- Dạ ko ngờ anh lại học lớp Chuyên! - Em no lí nhí
- Sao lại ko ngờ? Á, chắc tại em thấy anh cãi nhau với con quạ chứ gì? – Tôi như hiểu ra vấn đề
- Hi, dạ! Anh gọi nó là quạ nó tức anh lắm đấy! Với lại em hay thấy anh đi với mấy anh kia, em cứ tưởng dân lớp Chuyên phải khác cơ!
- Khác sao?
- Dạ, ko sao, hihi! – Em nó cười thay cho câu trả lời
Tôi như say đắm với nụ cười của em nó rồi hay sao ấy, cảm giác run rẩy lẩy bẩy cũng đâu mất, hình như tôi chẳng kịp có thời gian mà nghĩ đến nó nữa. Chắc em nó thấy tôi đi với bọn bạn tôi, cả 1 đám bảnh bao phong độ, cười đùa vui vẻ ko nghĩ tôi là lớp chuyên vì theo thuông lệ cái lớp ấy toàn “mọt già” ko à! Nhưng đã nói rồi, tôi là “người đặc biệt của những thành phần cá biệt´mà!
- Em ở Bình Minh à? Xa phết nhỉ? – Tôi hỏi sau 1 thoáng im lặng
- Dạ vâng! Cũng hơi xa! Còn anh ở Thái Nam, ngay gần nhà thờ?
- Ủa sao em biết? – tôi ngạc nhiên thật sự
- Mấy lần em đi học qua có thấy anh!
- À ừ! Em đi lối nhà anh à? – Tôi hỏi mà trong đầu đang nghĩ không biết có hôm nào em nó thấy tôi trong tư thế bán nude đá bóng với mấy đứa nhóc ko nữa, nguy hiểm quá
- Dạ, cả 2 lối, bữa này bữa khác ạ! Mà thôi em về lớp đây! – Em nó nó rồi chào tôi tính quay đi
- Hôm nào đi uống nước cho anh xin lỗi vụ hôm trước nhé? – Tôi vắt óc lên gân nói lại y chang lời thằng T.Anh dạy
- Hihi, anh vẫn nhớ chuyện đó cơ à? Là em xô vào anh mà!
- Vậy thì anh mời để em xin lỗi anh vậy! – Tôi nói được dng91 1 câu đúng với phong cách của mình
- Dạ vâng ạ! – Em nó cười với tôi 1 cái rõ tươi rồi quay đi
Tôi đứng như trời trồng nhìn bóng em ấy khuất hẳn rồi mới quay trở về, trong lòng vui sướng lắm. Yeah, vậy là tôi đã bắt chuyện được với em nó, đễ thương quá đi, em nó còn cười với tôi nữa chứ! Tôi lại hẹn được em ấy đi uống nước như đúng mục đích đề ra. Lần này bọn bạn tôi có mà phục tôi sát đất cho mà xem. Càng nghĩ tôi lại càng thấy vui, nhảy tưng tưng trên sân trường, may mà ở kh vắng không có bọn nó bắt tôi vào nhà thương điên mất!