Chương 1: Chương 1

Một buổi sáng thứ 2 đẹp trời, cái lớp 10 “cá biệt” của ngôi trường cấp 3 hàng đầu ….huyện xôn xao hơn mọi ngày. Hôm nay lớp sẽ đón học sinh mới chuyển về trường, được phân bổ vào cái lớp ấy, sự việc cũng chẳng có gì nếu đây không là việc chưa từng có tiền lệ, những lớp “cá biệt” chỉ có học sinh ra chứ chưa có học sinh bổ sung bao giờ cả, và thành phần bổ sung ấy cũng chẳng xa lạ gì

- Em vào đây đi! Giới thiệu với cả lớp bạn Hoàng mới chuyển về trường và sẽ học ở lớp ta

- Ồ!!!!!!!!!! Tiếng “ồ” kèm theo nụ cười và những cái vẫy tay của các bạn quen nhận ra khi tôi bước vào lớp khiến trong lòng cũng thấy tự tin hơn hẳn.

- Tưởng ai xa lạ thì ra là Hoàng “Fide”. Hát 1 bài chào cả làng đê!

Một thằng trong lớp đứng lên, tôi và nó đều nhận ra nhau, ngay sau đó tôi biết nó đang là lớp trưởng của cái lớp này. Nó quen tôi quá rồi, biết cả biệt danh mấy thằng bạn “đểu giả” đặt cho tôi và cái tài vừa gõ bàn vừa hát của tôi nữa. Tôi nở 1 nụ cười ngượng ngùng với cả lớp rồi đưa mắt nhìn cô giáo. Cô đáp lại tôi bằng cái nhún vai và ánh mắt của người mẹ hiền động viên con mình.

Tôi bước lại bàn đầu tiên, xếp lui đống sách vở của bạn gái chưa biết tên ngồi đó sang 1 bên, hít 1 hơi lấy tự tin, bắt đầu nhịp gõ và bái hát quen thuộc:

“Bốn phương trời ta về đây chung vui

Không phân chia giọng nói tiếng cười….”

Sau 1 vài giây im lặng ban đầu, cả lớp cũng vỗ tay và hát theo tôi dưới sự cổ vũ của tên Chiến “lòi” lớp trưởng (gọi là Chiến lòi vì nó cận lòi ra). Vậy là buổi ra mắt của tôi đã thành công mĩ mãn ngoài mong đợi, có lẽ đó cũng là ngày vui nhất của cái lớp 10 “cá biệt” này sau vài tháng vào trường.

Chắc các bạn đang thắc mắc về cái lớp cá biệt của tôi? Thật ra đó là lớp “chuyên” duy nhất của trường, chẳng biết có từ bao giờ nhưng cứ mỗi khóa vào trường đều có 1 lớp như thế. Lớp đó tập hợp toàn những thành phần bất hảo (tức là học trâu đấy ạ) của cả vùng, chuyên cả 4 khối A, B, C, D. Tất nhiên là không phải học sinh nào cũng phải học chuyên cả 4 khối ấy, chúng tôi học chương trình SGK như bao lớp khác vào 1 buổi, buổi còn lại của ngày thì học chương trình chuyên, lúc đó ai theo khối nào thì học môn ấy. 1 lớp mà như 4, 4 lớp mà như 1, cũng là lớp duy nhất của trường mà học sinh phải cày ở trường cả sáng lẫn chiều.

Quân số của lớp ban đầu cũng rất ít chỉ khoảng 30 người (như lớp tôi, tính cả thành phần bonus là tôi cũng có 32) và sau mỗi năm sẽ rơi rụng dần, đến lớp 12 chỉ còn lại khoảng 20. Có lẽ vì tính chất khắc nghiệt ấy mà đứa nào cũng chỉ biết đến sách, rời sách ra là đề thi với bài tập, nhiều đứa trong lớp có những ai nó cũng còn chẳng biết. Thật là nhàm chán! Cũng có thể vì cái nhàm chán ấy mà một ông anh vui tính nào đó khóa trước tôi rất lâu đã đặt cho cái lớp ấy một tên gọi hoành tráng hơn, chất chơi hơn – “lớp cá biệt”, và hết khóa này đến khóa khác, cái tên gọi ấy giờ đã thành chủ đạo, nhắc đến là ai cũng hiểu chớ dại mà động vào cái lớp ấy, nghe tên vậy thôi chứ ….chán lắm!

Hơn một tháng sau khi vào trường tôi đã trở thành “người đặc biệt của những thành phần cá biệt”. Theo một số nguồn tin thân “chính phủ” thì tôi đã đặc biệt ngay từ ngày vào trường, từ cái cách vào trường. Trước đó tôi đã thi đỗ trường cấp 3 chuyên của 1 trường ĐH danh tiếng trên HN, tôi cũng đã theo học được gần hai tháng. Nhưng vì một số chuyện gia đình, tôi phải bỏ dở và xin về ngôi trường thân yêu này, chuyện chuyển trường chẳng dễ dàng gì, nhất là Bố Mẹ tôi muốn tôi được học 1 lớp “đúng với khả năng” của con mình, mà ngoài cái lớp “cá biệt” ấy thì chẳng có lớp nào vừa sức với tôi nữa cả. Tôi chỉ biết là tôi xin được vào lớp ấy nhờ sự can thiệp của 1 người thầy, người đã đứng ra đảm bảo cho khả năng của tôi. Tôi cũng phải qua 1 lần kiểm tra “chuyên môn” trước khi vào cái lớp ấy và kết quả đã không làm thầy của tôi thất vọng. Lần đầu tiên từ ngày có cái lớp “cá biệt”, 1 học sinh chuyển trường được tuyển thêm vào lớp.

Ngôi trường này tôi cũng chẳng lạ lung gì, chẳng bỡ ngỡ như những đứa ngày đầu đến trường, vì nó nằm ngay sát ngôi trường tôi đã theo học từ lớp 4 (ngay sau khi tôi hết lớp 9 thì trường đã bị phá và chuyển sang chỗ mới). Ngày trước tôi vẫn hay lén trèo tường qua bên này nhặt bóng mỗi khi lỡ chân sút qua bờ rào mà. Các anh chị khóa trên trong trường tôi cũng biết nhiều, ngay cả bọn trong lớp tôi, phần lớn cũng đều đã từng ôn thi HSG chung với nhau cả.

Một điểm đặc biệt khác đó là tôi chẳng hiền lành, chăm chỉ học hành gì cho cam, lớn tướng rồi vẫn bị Mẹ vác roi đuổi đánh dọc làng vì cái tôi lười học (thật ra cũng ko lười lắm) và nghịch ngơm. Có lẽ tôi thừa hưởng cái gen thông minh sáng dạ từ gia đình nên không phải cày cuốc nhiều mà thành tích học tập cũng ổn. Tôi cũng chẳng hứng thú gì cái bọn mọt sách lớp tôi (không phải là ghét mà tại tụi nó suốt ngày học, chẳng chơi với tôi gì cả). Thế là tôi lần mò sang các lớp khác, đóng đô ngay ở lớp của thằng bạn thân nối khố của tôi (thằng đấy khôn vãi, lớp nó toàn gái xinh, hơn 40 mạng mà có 10 thằng con trai, tha hồ hưởng thụ).

Nhờ các mối quan hệ sẵn có, những “tố chất” trong con người tôi nhanh chóng được phát huy. Chỉ chờ có thế, cô chủ nhiệm giao cho tôi hàng tá nhiệm vụ cao cả: lớp phó lao động, bí thư đoàn, “quản ca” luôn, …. Giá mà ngày đấy mỗi chức đều có lương thì chắc là tôi cũng kiếm bẫm chứ chẳng đùa đâu! Hix, “vua xứ mù” nó khổ vậy đấy các bạn ạ!

Ngoài ra với “bản lĩnh” cùng ‘trình độ siêu việt” của mình, tôi còn được ông thầy già (người đã đưa tôi vào trường) cho làm trợ giảng. Nói thì to tát thế chứ thật ra tôi là dân chuyên Hóa (học giỏi thật đấy ạ), thầy ấy quý tôi lắm, thấy tôi lại nhanh nhẹn hoạt bát chứ không rù rờ như mấy tên kia nên giao cho tôi cái công việc chăm sóc phòng thí nghiêm của trường, có nghĩa là chuyên lau chùi quét dọn và bưng bê, châm chất cho thầy mỗi khi thầy làm thực nghiêm cho lớp nào đó xem. Vẻ vang vãi ra!

Tôi cứ tiếp tục sống và học hành với cái kiểu người một nơi đầu lâu một ngả như thế, tức là học lớp này nhưng toàn chơi với lớp khác. Được cái mặc dù vậy nhưng tôi vẫn còn giữ ‘gia phong”, không yêu đương tơ tưởng đến đứa con gái nào, chú tâm học hành như tôn chỉ của lớp. Bạn bè tôi thì tăm tia gái đủ nơi, thư từ tá lả, mấy bữa lại thấy có đứa khoe chiến tích. Kệ, tôi chẳng thấy chạnh lòng! Bọn nó bảo tôi gay, tôi cũng kệ! Tôi cũng có hứng thú với 1 vài cô gái tuy nhiên chẳng biết vì nhát hay vì tình cảm chưa tới, cũng có thể do bận học mà tất cả chỉ đều là những suy nghĩ thoáng qua.

Nhưng rồi chuyện gì phải đến cũng đến...