Chương 3: Cố sự (2)

Bạch gia sẽ không thể nào tưởng tượng nổi đứa trẻ mà họ coi là phế vật khi xưa lại quay trở về mang theo thực lực khủng bố như vậy, càng đừng nói những kẻ đã từng bắt nạt và đánh đập hắn. Bạch Chí Vĩ lúc này mới chỉ là Linh Tông trung giai, huênh hoang chưa được hai câu đã bị đánh cho tàn phế. Bạch gia chủ thấy nhi tử bị vứt bỏ khi xưa của mình trở thành cường giả thì vô cùng tiếc nuối. Nếu khi xưa hắn không từ bỏ đứa trẻ kia thì Bạch gia đã có thể một thiên phú kì tài rồi.

Nhưng có hối tiếc cũng đã muộn. Bạch gia sớm đã là cái gai trong lòng của Bạch Phá Thiên, hắn sẽ không đời nào ở lại gia tộc. Việc hắn trở về chỉ là để trả thù và đưa mẫu thân mình đi, bắt đầu con đường đi lên đỉnh nhân sinh.

Miêu Hạ kể lại sau này Bạch tổ xảy ra rất nhiều chuyện, lúc gặp được nàng thì hắn đã là Linh Tôn thượng giai, mẫu thân cũng bị hại chết, sau khi đấu một trận sinh tử với nàng lấy được Tịnh Hỏa Hồng Liên hắn cũng đột phá lên Linh Thánh, trở thành cường giả Linh Thánh trẻ nhất của Hoa Hải đại lục.

Bạch Ngân Nguyệt nghe câu chuyện về Bạch tổ đến vô cùng thích thú. Nàng không ngờ Bạch tổ đã trải quãng đường thú vị như thế. Nàng thầm nhủ khi mình bước đến thế giới kia, nhất định biểu hiện không thể kém hắn được.

"Nhưng mà sao tổ mẫu của ta có thể kịp thời mở không gian cứu lấy Bạch tổ? Đây rõ ràng là hai thế giới khác nhau?"

Đây chính là thắc mắc của Bạch Ngân Nguyệt. Không thể nói là Bạch tổ quen tổ mẫu từ trước được. Hai người đều ở hai thế giới riêng biệt, trừ khi tự thân đi đến thế giới của đối phương, nếu không không cách nào gặp được nhau. Vậy vì lí do gì tổ mẫu lại cứu Bạch tổ?

"Cái này chỉ có thể nói vận khí Bạch Phá Thiên khá tốt, lúc giam mình trong sâm lâm tình cờ cứu được một nữ nhân vu tộc. Vu tộc cũng giống phù thủy các ngươi thích sử dụng phù chú. Người vu tộc sau trận đại chiến kia đã ít càng thêm ít. Mỗi vu tộc nhân bẩm sinh đều mang một năng lực trời phú. Nữ nhân vu tộc kia là tộc nhân còn sót lại duy nhất của vu tộc, mà năng lực của nàng là có thể câu thông với đồng loại ở thế giới khác. Tổ mẫu của ngươi là vì nàng ta trước khi chết đem thỉnh cầu giao phó lại nên mới giúp đỡ, ai ngờ nàng và tên tiểu tử đó lại lâu ngày sinh tình rồi đến với nhau, không muốn trở về Hoa Hải đại lục nữa, hại ta cũng phải ở lại đây. Tên đáng ghét."

Miêu Hạ phồng mũi hừ lạnh một tiếng. Nàng vốn là thần thú vẫn luôn bảo vệ Tịnh Hỏa Hồng Liên của Chí Tôn Hỏa Thần. Nếu không phải vì sức mạnh bị phong ấn thì một Linh Tôn cỏn con như Bạch Phá Thiên sao có thể đánh bại nàng. Đã vậy còn bị hắn khế ước làm linh sủng, bao nhiêu uất ức có nói cả ngày cũng không hết.

Linh thú giống Miêu Hạ ở Hoa Hải đại lục cũng chia cấp bậc. Từ cấp một đến cấp ba là sơ cấp, từ cấp bốn đến cấp năm là trung cấp, cấp sáu đến cấp bảy là cao cấp, cấp tám là thánh cấp, cấp chín là thần cấp và cấp mười là chí tôn cấp. Miêu Hạ trước kia là linh thú thần cấp bị Chí Tôn Hỏa Thần phong ấn cùng Tịnh Hỏa Hồng Liên trong Hỏa Vân Sơn của Vô Tận Sâm Lâm, thực lực chỉ tương đương với linh thú cấp bảy, Bạch Phá Thiên đã Lịnh Tôn thượng cấp sau lúc mấu chốt đột phá lên Linh Thánh mới miễn cưỡng đánh bại được Miêu Hạ.

Nhân loại tuy có sức mạnh nhưng cũng cần đến đối tượng hợp tác để tăng thực lực. Và linh sủng có vai trò tương đương như vậy. Nhưng cần phải thật lưu ý khi khế ước với linh thú, ngươi phải dám chắc thực lực đôi bên tương đương nhau và cùng hệ nguyên tố với mình. Đấu Khí giả trời sinh khí lực mạnh mẽ nên ít khi cần linh thú bảo hộ. Linh giả tuy lực sát thương mạnh nhưng thân thể yếu hơn nhiều, thường thì một linh giả sẽ có ít nhất một linh sủng cho mình.

Bạch Ngân Nguyệt coi như kiến thức được không ít về nơi mình sắp đến. Sắp xếp mọi đồ dùng cần thiết bỏ vào nhẫn không gian do bà nội tặng, Bạch Ngân Nguyệt cảm thấy thật may vì Hoa Hải đại lục cũng có những đồ trữ vật như thế, nếu không nàng nhất định sẽ không dám ngang nhiên sử dụng bên ngoài.

Chẳng mất bao lâu Bạch mẫu đã đem bộ váy đã được sửa lại đưa cho Bạch Ngân Nguyệt. Bạch Ngân Nguyệt nhìn thấy liền vô cùng yêu thích mà vuốt ve.

Vẫn là y phục màu đỏ tiên diễm với những đóa hồng liên nở rộ, nhưng thiết kế đã được sửa lại cho gọn nhẹ hơn, khi Bạch Ngân Nguyệt mặc lên người soi gương thấy bản thân giống một Linh giả trong lời miêu tả của Miêu Hạ vậy. Miêu Hạ từng nói Bạch Ngân Nguyệt nàng có thiên phú không tệ, nếu không phải thế giới này linh khí quá yếu, Miêu Hạ rất muốn nàng tu luyện từ sớm. Nhưng không vấn đề gì hết, với thiên phú của Bạch Ngân Nguyệt, mười sáu tuổi tu luyện vẫn chưa gọi là muộn (Y: Để đến Miêu Hạ cũng phải thốt lên thiên phú không tệ còn mười sáu tu luyện chưa muộn, các tình yêu chắc phần nào đoán được tiềm lực kinh khủng khiếp của bà nữ chính. Phải chăng tui đã buff cho bà ý bàn tay vàng quá to?)

"Có hài lòng hay không?" Bạch mẫu vô cùng đắc ý nhìn tiểu nữ nhi nhà mình. Con gái nhà chúng ta thật xinh đẹp biết bao. Y phục mặc trên người nàng sau khi được sửa lại bớt đi sự yêu diễm nhưng tôn thêm phần anh khí của nữ tử hào kiệt, đúng tạo hình ngự tỷ nữ vương trong truyền thuyết, quá mức là thích hợp rồi. Bạch mẫu vừa cảm thán còn không quên lôi điện thoại chụp vài cái làm kỷ niệm.

"Rất tốt rất hài lòng. Cảm tạ mẫu thân ~" Bạch Ngân Nguyệt ôm lấy Bạch mẫu làm nũng một hồi rồi quyến luyến dứt ra. Sao tình cảnh này lại giống mẹ sắp gả con gái đi vậy chứ?

"Được rồi thời gian không còn sớm. Chúng ta mau chóng lên đường đi." Miêu Hạ từ trên giường nhảy lên trên vai Bạch Ngân Nguyệt mở miệng thúc giục. Bạch Ngân Nguyệt thấy sắp đến giờ cũng gật đầu, trang bị nốt những thứ còn thiếu rồi cùng Bạch mẫu xuống gặp Bạch Thừa Thiên.