Chương 80: Đi tới thị trấn Vấn Thiên
Đoàng!
Một tên bị tang thi cắn phát điên chĩa súng bắn Lâm Thiên.
“Chúng ta dù chết cũng phải kéo ngươi theo!” Một tiếng cười càn rỡ vang lên dập tắt ý định cứu vài người chưa bị cắn trong lòng Lâm Thiên, hắn cảm nhận được nhân tình ấm lạnh là như thế nào, có đôi lúc con người thật đáng ghê tởm!
Viên đạn kia tất nhiên không thể bắn trúng Lâm Thiên được, một phút qua đi những người lúc trước còn chưa chết bây giờ đều đã là máu thịt nhầy nhụa. Lâm Thiên huơ nhanh loan đao, nhưng cơ bản tang thi không biết sợ là gì, chúng liên tục điên cuồng tấn công vào hắn.
Qua một thời gian ngắn gần năm trăm tang thi toàn bộ nằm xuống giữa đường quốc lộ, xung quanh toàn là xác chết, chỗ thì là đầu của tang thi chỗ thì cụt tay, cảnh tượng vô cùng khủng bố, khiêu chiến cực hạn thần kinh của con người. Lâm Thiên còn miễn cưỡng chịu đựng được, cảnh tượng kiểu như thế này hắn cũng đã từng gặp qua.
Lâm Thiên nói:
“Tiểu Linh, máu đen trên người ta nên làm sao bây giờ? Cả người đầy mùi xác thối sẽ khiến Dương Thi, Dương Tuyết không chịu được!”
“Chủ nhân có thể trở về không gian Tinh Giới tắm rửa, chỉ cần dùng một ít giới lực là có thể làm sạch sẽ quần áo” Thanh âm của Tiểu Linh liền vang lên trong đầu.
Lâm Thiên gật đầu, nháy mắt đã trở về không gian trong Tinh Giới, ở đây đương nhiên có phòng tắm. Lâm Thiên vội vàng tắm rửa, bộ quần áo kia của hắn cũng nhanh chóng được Tiểu Linh làm sạch!
“Chủ nhân về sau nên mua nhiều quần áo để vào đây một ít, tiền đối với chủ nhân chỉ là một con số còn giới lực thì lại khác, nó không dễ kiếm. Trước mắt chỉ còn 755 Duy Giới lực!” Tiểu Linh trong bộ dạng tiểu thiên sứ bay đến trước mặt Lâm Thiên nói.
Một chút vết bẩn mà cũng làm tốn mất một Duy Giới lực bảo sao Lâm Thiên không đau lòng, hắn gật đầu, rồi nhanh chóng xuất hiện trở lại chỗ vừa biến mất
Quay về không gian Tinh Giới cùng lắm chỉ có ba, bốn phút, cho nên từ lúc không còn nghe tiếng tang thi tru lên nữa nhưng Dương Thi, Dương Tuyết và Thiết Ưng không chạy lại. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng để tiêu tan hết bức bối trong người. Dương Thi, Dương Tuyết các nàng nghe tiếng hét của Lâm Thiên liền nhanh chóng lái xe lại.
Ánh trăng vẫn sáng ngời, Lâm Thiên mặc trên mình áo trắng, trên người có vết máu hay không đều có thể nhìn rõ, nhưng Thiết Ưng nhìn thấy hắn không hề nhiễm một hạt bụi, gã nuốt nước miếng, không thể tin được. Lâm Thiên có thể giết được nhiều tang thi như thế mà không hề dính tí máu nào.
Lâm Thiên mặc kệ sự kinh hãi của Thiết Ưng, hắn nhanh chóng lên xe.
“Lâm đại ca thật lợi hại, lúc nãy tỷ tỷ còn lo lắng, xem ra lo lắng vô ích!” Dương Tuyết cười tủm tỉm, ánh mắt không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, để tránh thấy cảnh tượng khủng bố kia.
Dương Thi nói:
“Còn nói mình ta, không phải cả hai chúng ta đều giống nhau hay sao?”
Lâm Thiên mỉm cười:
“Tốt lắm, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, nhìn thật khiến người khó chịu.”
Đi được chừng hai mươi km Lâm Thiên liền dừng xe, Dương Thi, Dương Tuyết hơi mệt mỏi rất cần nghỉ ngơi,
Một đêm trôi qua, ngay cả bóng dáng tang thi cũng không thấy. Thiết Ưng lâu lắm mới được ngủ ngon một bữa như thế này, buổi sáng lúc đứng lên đón ánh nắng mặt trời, tâm tình sảng khoái.
“Ha ha, Lâm huynh đệ, xem ra tang thi cũng biết sự lợi hại của ngươi nên cũng không dám đến làm phiền chúng ta nữa!” Thiết Ưng cười nói.
“Chắc là tang thi ở chỗ này đều bị tang thi có trí tuệ kia thu nạp nên mới không có con tang thi khác xuất hiện nữa.” Lâm Thiên nói. “Tốt lắm, chúng ta nhanh chóng đi thôi!”
Bọn họ không mang thức ăn đi quá nhiều nên hôm qua cũng ăn hết rồi, nhưng lúc ba người còn ngủ say hắn đã về tinh giới ăn uống một chút.
Nói ra thì cũng thật kỳ, đáng nhẽ thức ăn ở trong Tinh Giới muốn ăn cũng phải hao phí giới lực, nhưng thực sự không cần. Vấn đề này Lâm Thiên đã hỏi Tiểu Linh, ngay lập tức có đáp án, là do quy định của lão chủ nhân!
Lão chủ nhân kia thật biết ra oai!
Hắn bực bội thầm nghĩ trong đầu.
Lúc mười một giờ trưa cuối cùng bọn họ đã tới thị trấn Vân Thiên.
“Cái gì? Cách ly sáu tiếng thì tôi không có ý kiến, nhưng phải nộp lên vũ khí và chiếc xe!?” Thiết Ưng trừng mắt hỏi hai tên binh lính mang súng đang đứng trước mặt.
“Đây là mệnh lệnh của cấp trên, nếu không muốn thì ngươi có thể rời đi, tuy nhiên các nơi khác chưa chắc có thể cung cấp thức ăn như thế này!” Một tên binh sĩ cười lạnh nói.
Lâm Thiên cùng hai nàng cũng xuống xe.
“Thiết Ưng, đưa cho bọn hắn đi, chẳng qua là một chút đồng nát.” Lâm Thiên thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén làm cho mọi người không kiềm được có cảm giác rét lạnh.
Thiết Ưng không muốn giao ra súng ngắn, về phần thức ăn trên xe những người đó lấy đi một nửa, bán một nửa!
Khu vực cách ly là một không gian được một bức tường lớn bao quanh, trong này có nhiều người, đương nhiên cũng có người canh gác, luôn có súng máy chĩa vào đây, chỉ cần có người biến thành tang thi ngay lập tức sẽ bị tiêu diệt. Mấy người Lâm Thiên đều được đưa một trang giấy để viết tên và thời gian bọn họ tiến vào thị trấn, qua sáu giờ là bọn họ có thể cầm tờ giấy kia ra khỏi khu cách ly!
Chờ đợi trong vòng sáu tiếng đồng hồ là việc làm hết sức nhàm chán, hễ thấy người có chút nhiễm bệnh là ngay lập tức được đưa tiễn bằng hàng loạt đạn ngay,
Ra khỏi khu cách ly, Lâm Thiên nhìn Thiết Ưng bên cạnh mình hỏi:
“Thiết Ưng, anh định tính toán về sau như thế nào”
“A...” Thiết Ưng chần chờ một chút rồi nói. “Trước hết cứ đi chung quanh xem đã!”
Lâm Thiên gật đầu, hắn biết Thiết Ưng cũng không phải là con người dễ dàng hạ mình, nếu chỉ hai ngày như vậy mà Thiết Ưng đã nhận hắn làm lão đại, đi theo hắn xông pha thì hết sức vớ vẩn!
“Về sau nếu như có chuyện, cứ việc tới tìm ta!” Lâm Thiên thản nhiên nói.
Thiết Ưng gật đầu:
“Lâm huynh đệ tuy rằng nhỏ tuổi hơn ta, nhưng bản lĩnh mạnh hơn ta nhiều, về sau nói không chừng còn có rắc rối cần ngươi giúp đỡ, bảo trọng!”
“Bảo trọng!”