Chương 76: Phong ba ở trạm xăng dầu
Hai xe song song cùng chạy.
“Lâm huynh đệ, không biết các ngươi muốn đi đâu?” Thiết Ưng lớn tiếng hỏi.
Lâm Thiên cười nói:
“Theo lời của ngươi thì bốn biển là nhà, nơi nào có cơm ăn, làm sao có thể sống tốt hơn một ít là tốt rồi!”
“Đời đã như thế này làm sao còn gọi là nhà, hai ngày trước nhìn thấy một đám súc sinh, người này ăn người nọ, trong đó còn có một bà lão!” Thiết Ưngbực tức nói. “Lâm huynh đệ mang theo hai mỹ nữ cùng đi thì nhớ coi chừng một chút, rất nhiều kẻ đã táng tận thiên lương!”
Dương Thi thò đầu ra cửa sổ, sắc mặt tái nhợt nói:
“Thật sự có sự chuyện người ăn thịt người?”
Thiết Ưng mặt âm trầm gật đầu:
“Nghe nói rất nhiều nơi đều có chuyện như thế linh hồn. Có kẻ vừa ăn vừa nói thịt người ăn ngon, ta giận dữ quá giết chết hơn mười tên súc sinh kia!”
"Giết hay!" Lâm Thiên ủng hộ nói. "Trong thành phố, thị trấn có nhiều thức ăn, dựa vào ăn thịt người để sống thì linh hồn của những người đó đều đã chết, bọn họ có khác gì tang thi?
"Nói rất đúng, nói chuyện với Lâm huynh đệ thật sảng khoái. Đáng tiếc không có rượu, nếu không phải uống ba lyThiết Ưng cười to nói.
“Ha ha, đời như thế này phải ít uống rượu lại, không thì say rồi mãi mãi không còn tỉnh nữa.” Lâm Thiên cười nói.
“Nói đúng.” Thiết Ưng thở dài, “Vốn còn có một huynh đệ rốn ra với ta, ài, sau một lần uống rượu bị tang thi làm bị thương...”
Hậu quả không cần Thiết Ưng nói Lâm Thiên cũng biết rõ, bị thương thì 99.99% biến thành tang thi. Đương nhiên, cũng có một chút cơ hội phát sinh tiến hóa, nhưng chuyện như vậy chỉ người có nhân phẩm siêu tốt mới gặp được.
Hai chiếc xe một giờ sau đã đến một căn cứ của nhân loại, nói thế hơi phóng đai, chỉ lớn hơn thôn nhỏ lúc trước một chút. Chắc nơi này trước kia là thôn nhỏ, sau đó tang thi bị nhân loại tụ tập lại tiêu diệt hết, nơi này cũng có người nhưng liên tục bị tang thi tấn công thì không quá an toàn. Tất nhiên đám người Lâm Thiên không muốn ở lại trấn nhỏ này, tiến vào thị trấn là vì xe bổ sung chút nhiên liệu. Ngoài ra Lâm Thiên tự tin nhân phẩm của mình tốt, không chừng tiến vào rồi phát hiện chuyên gia bệnh độc cũng nên.
Tiến vào thị trấn không bắt không kiểm tra gì, nơi này quản lý hỗn loạn, bốn phía đều không có phòng hộ gì. Thị trấn nhỏ này chắc chỉ là một điểm dừng chân, không ai xem nơi này trở thành chỗ dừng lại lâu dài. Thứ nhất là thức ăn thiếu thốn, thứ hai là mọi người đều biết lấy lực phòng hộ của nơi này căn bản là không chống đỡ nổi tang thi xông vào.
“Lâm huynh đệ, trấn nhỏ này có trạm xăng dầu, nhưng nơi đó hiện tại đã bị người chiếm, muốn nạp nhiên liệu phải dùng thức ăn để đổi. Người chiếm trạm xăng dầu này trước kia là cảnh sát, năm cảnh sát, mỗi người đều có súng, bọn họ còn chiêu nạp hơn mười tiểu đệ. Nếu không phải bọn họ có súng trong tay thì... He he!” Thiết Ưng cười gằn căm giận.
“Thiết huynh có vẻ ghét bọn họ?” Lâm Thiên cười hỏi.
Thiết Ưng hừ nhẹ một tiếng:
“Trước khi ta vào thành nộp hết toàn bộ thức ăn cho bọn họ mới miễn cưỡng đủ nhiên liệu chạy vào trong thành, xin bọn họ nhiều thêm một chút đều không được, ta suýt phải đi bộ vào thành!”
Đi bộ vào thành rất nguy hiểm, không đùa được. Dựa vào động cơ xe bốn bánh còn có thể cắt đuôi tang thi, nếu đi bộ thì dù tang thi đi chậm hơn người nhưng rất nhiều tang thi đồng loạt chạy tới trên cơ bản sẽ không có đường sống, đương nhiên, giống như Lâm Thiên là ngoại lệ. Hắn không cần Lăng Ba Vi Bộ cũng có thể mở một đường máu đi tới.
Ven đường có nhiều tiếng khóc, đầu đường nhìn thấy một đám nam nữ già trẻ ngồi xổm nơi đó, trong mắt là một mảnh mờ mịt. Đánh nhau, tranh cãi ầm ĩ ở khắp nơi. Trấn này rất nhỏ, không quá hai, ba phút nhóm Lâm Thiên lái xe đi trạm xăng dầu. Hình ảnh còn trong đầu Dương Tuyết là nam nhân bị vỡ đầu, nàng không kiềm được sinh buồn nôn, vội vàng mở cửa chui ra ngoài, chạy tới một thùng rác nôn mửa.
“Thi nhi ngồi trong xe đi.” Lâm Thiên nói xong mở cửa xe cầm một chai nước đi hướng Dương Tuyết.
Vỗ sau lưng Dương Tuyết, Lâm Thiên thân thiết hỏi:
“Tuyết nh có sao không?”
Mặt Dương Tuyết tái nhợt lắc đầu nói:
“Ói ra đỡ hơn nhiều, Lâm đại ca có nghĩ là ta rất yếu ớt?!”
Lâm Thiên đưa chai nước đưa cho Dương Thi, nói:
“Sao hỏi vậy? Tuyết Nhi đã vô cùng dũng cảm, thật sự! Cho dù là nam tử chưa chắc biểu hiện như ngàng!”
“Lâm đại ca, ta nhất định sẽ kiên cường lên, tỷ tỷ tính tình hơi yếu đuối chút, ta sẽ chăm sóc cho tỷ tỷ!” Dương Tuyết uống miếng nước rồi nói. “Lâm đại ca, chắc bộ dáng của ta bây giờ rất xấu.”
“Không thể nào, nàng không thấy mấy người kia nhìn nàng đăm đăm sao?” Lâm Thiên dịu dàng nói, mắt lóe tia sáng lạnh.
Dương Tuyết chán ghét nhíu mày:
“Ánh mắt của họ rất đáng ghét.”
Lâm Thiên, Dương Tuyết đều nhìn ra ánh mắt chứa dục vọng đó.
Thiết Ưng đi ra, hùng hổ nói:
“Các ngươi nhanh bơm xăng cho ta đi!”
“Nói cái gì vậy người cao to, đừng tưởng rằng ngươi lớn là có thể nói chuyện với lão tử như thế. Nếu không khách sáo hơn chút thì đừng hòn có xăng!” Một tên đầu trọc hống hách nói. “Thằng nhóc bên kia chung bọn với ngươi? Chiếc xe khá đấy. Chúng ta trưng dụng, cô bé bên kia và cô bé trên xe nữa. Trạm xăng dầu chúng ta gần đây cần hai người bán hàng, ta chọn các nàng!”
“Ha ha, Côn ca ý kiến hay, xe hummer quân dụng, chậc chậc, đây là hàng tốt!”
“Côn ca, hai cô nàng kia hình như là song sinh, đẹp như thế thật hiếm có. Côn ca và bốn vị đại ca chơi xong rồi nhứo cho các huynh đệ được hưởng phúc tí. Ha ha!” Lại một tiểu đệ nói.
Côn ca bên hông mang súng chắc là một trong năm cảnh sát như Thiết Ưng kể, nhưng Lâm Thiên xem ra bọn chúng côn đồ còn hơn lưu manh.
Côn ca vỗ mạnh tiểu đệ, mắng:
“Nói cái quái gì, chúng ta là hạng người như vậy sao? Chúng ta chỉ cần hai người bán hàng, người bán hàng biết chưa?!”
Tiểu đệ bị vỗ đầu không ngốc, ngoác miệng cười nói:
“Người bán hàng, ta đã hiểu!”
Người khác nghe xong cười khả ố.
“Các ngươi đều là khốn kiếp!” Thiết Ưng thấy gai mắt hét to huơ dùi xôgn lên.
“Người cao to, đứng lại, nếu không thì đầu của ngươi sẽ nở hoa!” Côn ca móc súng ra, cười lạnh chĩa vào đầu Thiết Ưng.
Thiết Ưng trên mặt nổi gân xanh nhưng không dám tiến đến, đầu của gã cnưgs nhưng không chịu nổi viên đạn.
Dương Tuyết lúc này hơi khỏe lại, nàng móc súng ngắn ra nhắm ngay đầu của Côn ca:
“Buông súng, nếu không đầu của ngươi tuyệt đối sẽ nở hoa!”
Dùng súng chỉ vào người khác ai ngờ cũng bị người ta chĩa sugns vào đâu, cảm giác hoàn toàn khác.
Côn ca trán toát mồ hôi nhe răng cười nói:
“Ngươi buông súng xuống, bằng không ta sẽ bắn nát đầu của hắn!”
Dương Tuyết chần chờ một chút, cánh tay hơi hạ xuống. Côn ca cười đắc tội, nhưng mới nhép mép thì...
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, viên đạn mạnh mẽ xuyên thủng đầu Côn ca.
Không phải Dương Tuyết bắn mà là Dương Thi còn ngồi ở trong xe. Những người khác rục rịch bị Dương Tuyết khẽ kêu một tiếng hù dọa:
“Ai dám động đậy là ta sẽ giết kẻ đó!”
Một nữ hài tử mười chín tuổi nói như vậy làm người ta cảm giác buồn cười, nhưng Côn ca bị bắn vỡ đầu nên bọn họ cũng không hề cảm thấy có cái gì buồn cười. Bọn họ biết Dương Tuyết tuyệt đối không nói đùa, nếu nhúc nhích phỏng chừng viên đạn thật sự bắn ra. Bọn họ cũng không muốn nếm mùi bị thủng sọ.