Chương 289: Đánh cuộc
Lâm Thiên nói:
- Phải tìm cách giết đám sinh vật biến dị này, thực lực của chúng đang nhanh chóng tăng mạnh, nếu lên đến Nguyên Anh kỳ thì...
Long Lăng Thiên hút ngụm khí lạnh. Quanh đài phong ấn mấy trăm sinh vật biến dị, chúng nó đều đến Nguyên Anh kỳ thì toàn Trái Đất là thiên hạ của sinh vật biến dị. Hiện tại Trái Đất chỉ có khoảng mười cao thủ Nguyên Anh kỳ?
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, đó là lực lượng gì? Trong phong ấn kia là cái gì?
Tiểu Linh trả lời:
- Chủ nhân, đó là ma khí. Chắc nơi này có cửa hang liên thông Ma Giới, trước kia bị người phong ấn. Nhưng giờ sáu chìa khóa hình ngôi sao đã hiện ra, phong ấn bị tổn hại đôi chút, đài phong ấn lộ ra, ma khí cũng toát ra một chút. Đám sâu rắn này hấp thu ma khí của Ma Giới nên sinh ra biến dị.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
- Có cách nào giải quyết không?
- Chủ nhân, ma khí sẽ ảnh hưởng họ nhưng không ảnh hưởng chủ nhân được, chút ma khí này vào người chủ nhân dùng hồn hỏa đốt cháy là nó sẽ hóa thành hư vô.
Tiểu Linh góp ý:
- Chủ nhân hãy giết đám sinh vật biến dị trước, thực lực chúng nó tăng trưởng rất nhanh, kéo dài lâu sẽ không dễ đối phó.
Lâm Thiên nói với Long Lăng Thiên:
- Long lão ca, hãy tổng chừng huyên hiên giúp ta, để ta làm thịt chúng nó.
Long Lăng Thiên cười khổ nói:
- Trông chừng nàng giúp ngươi không thành vấn đề, nhưng Lâm lão đệ có đi vào cũng vô dụng. Giáo Hoàng, Huyết Đế, chúng ta đã thử rồi. Bọn họ giống như ta, đến gần đài phong ấn hơn hai ngàn thước thì không dám vào sâu hơn. Chúng ta bó tay với đài phong ấn, dường như chúng nó có chút trí lực, không rời khỏi phạm vi hai ngàn thước quanh đài phong ấn.
Lâm Thiên cười nói:
- Cứ để ta thử, ha ha.
Lâm Thiên đi hướng đài phong ấn.
Cách nhóm Long Lăng Thiên mấy dặm, Giáo Hoàng, Huyết Đế đứng chung.
Giáo Hoàng mỉm cười nói:
- Huyết Đế các hạ, chúng ta cá cược không?
Huyết Đế hỏi:
- Cược cái gì?
Giáo Hoàng nói:
- Cược Lâm Thiên có thể đi bao xa. Ta cá Lâm Thiên không thể đi vào hai dặm.
Huyết Đế cười khẩy nói:
- Ngươi luôn luôn vô sỉ như vậy, ta và ngươi, Long Đế tối đa gần sinh vật biến dị hai ngàn năm trăm thước, Lâm Thiên tuyệt đối không thể vào sâu hai ngàn thước.
Giáo Hoàng cười nhạt:
- Thế thì ngược lại đi, ta cá Lâm Thiên có thể vào hai ngàn thước, nếu ngươi thua thì ta cũng không bắt ngươi làm chuyện gì khó khăn. Ngươi hãy nói một tiếng: Giáo Hoàng đại nhân, Thủy Ẩn nhận thua. Nhiều năm qua ta và ngươi luôn không thắng không phục, ta rất muốn thắng ngươi một lần.
Huyết Đế hừ lạnh một tiếng:
- Được, nếu ngươi thua thì cũng điều kiện tương tự!
Giáo Hoàng nở nụ cười:
- Ta sẽ không thua!
Nhưng Giáo Hoàng không cười được lâu, nghĩ tới tu vi của Lâm Thiên đến tình trạng như thế làm gã không có tâm tình cười vui được.
Giáo Hoàng thầm nghĩ:
- Xuất Khiếu Kỳ, chết tiệt, tên khốn Lâm Thiên chắc chắn đã đến Xuất Khiếu Kỳ, không thì tại sao ngông cuồng như vậy? Lâm Thiên không ngu xuẩn.
Lâm Thiên tiến lên không quá mau nhưng cũng không chậm, tốc độ giống nhóm Giáo Hoàng tưởng tượng, vì bọn họ cũng đi như vậy, khi đó tốc độ giống y Lâm Thiên.
Đám Giáo Hoàng sợ đi quá nhanh cuối cùng mình bị lực lượng tà ác khống chế. Lâm Thiên thì vận dụng hồn hỏa luyện hóa ma khí tiến vào người.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Ma khí này không phải thứ tốt, ảnh hưởng tinh thần rất lớn.
Lâm Thiên luôn luyện hóa ma khí tiến vào cơ thể, nhưng vẫn bị chút ít ảnh hưởng, trong đầu nổi lên ý giết chóc. Nếu không nhờ mưa bảy sắc ở Từ Hàng Tịnh Trai tẩm người hắn thì ý nghĩ giết chóc sẽ càng mãnh liệt.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh nói xem tiên nhân tiền bối ở Từ Hàng Tịnh Trai tại sao dặn chúng ta dùng bảy chìa khóa hình ngôi sao nhanh chóng mở ra phong ấn? Mở phong ấn chẳng phải khiến Ma Giới và Trái Đất trực tiếp liên thông? Đến lúc đó ma khí ồ ạt vào Trái Đất thì hậu quả...
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, có lẽ đối phương không biết nơi này có đường nối với Ma Giới. Phá giới truyền âm rất hao tổn công lực, đối phương không thể lãng phí công lực quét hình nguyên Trái Đất. Tiên nhân nói nhanh chóng phá phong ấn có lẽ vì Chu Dao kêu vậy, đó là nói cho chủ nhân nghe, muốn chủ nhân nhanh chóng rời khỏi Trái Đất, có lẽ Trái Đất hiện không an toàn.
Lâm Thiên cười khổ nói:
- Vậy làm sao giờ? Không phá phong ấn thì ta không rời khỏi Trái Đất được, phá phong ấn có lẽ ta đi được nhưng ma khí tứ tán, nguyên Trái Đất còn bao nhiêu người sống? Tiểu Linh, tại sao ma khí khiến người biến điên cuồng?
- Chủ nhân, Tiên giới và Ma Giới là thượng giới so với Tu Chân giới. Tiên khí là đồ tốt cho người bình thường, hút một hơi kéo dài tuổi thọ ba năm. Ma khí với người tu vi thấp là thuốc độc. Nếu chủ nhân không có hồn hỏa thì chưa chắc có thể đi vào ngàn thước. Ma khí có sức ảnh hưởng lớn với chủ nhân như thế càng không nói tới người thường.
Tiểu Linh nói:
- May mắn đường hầm này ở nơi như sa mạc Sahara, trong hạt cát có chút sâu rắn gì đó, nếu là nơi có nhiều động vật to thì hậu quả nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều. Những động vật lớn có thể dung nạp ma khí nhiều hơn động vật nhỏ, thực lực sẽ càng cường đại.
Lâm Thiên bĩu môi:
- Xem ra may mắn thật.
Bất giác Lâm Thiên đi xong chặng đường bảy ngàn thước.
Giáo Hoàng nói:
- Thủy Ẩn ơi là Thủy Ẩn, ngươi hãy chờ nhận thua đi.
Huyết Đế hừ lạnh một tiếng:
- Ai thua ai thắng còn chưa biết!
Nhưng nói thật lòng Huyết Đế không quá tự tin, vì tốc độ của Lâm Thiên không khác mấy với lúc đầu. Lúc trước Huyết Đế, Giáo Hoàng, Long Lăng Thiên đi tới khoảng cách như Lâm Thiên thì cực kỳ chậm, chỉ bằng người bình thường đi bộ. Với người có tu vi cao sâu như bọn họ thì cực kỳ chậm chạp, nếu dốc sức thì bình thường bọn họ nhanh đến nỗi 1km/1s.
Cách đài phong ấn hai ngàn năm trăm thước Lâm Thiên vẫn không chậm lại, tốc độ 10km/1s đi tới. Huyết Đế cười khổ nhắm mắt lại, đã hiểu lần này không thắng Giáo Hoàng gian xảo.