Chương 273: Hàn Băng Liệt Hỏa Động

Chương 273: Hàn Băng Liệt Hỏa động

Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên đi tới trước vách đá xanh cao mấy trượng.

Thạch Huyên Hiên cao giọng hét hướng vách đá:

- Thạch Huyên Hiên, thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai tiến đến bái hội Tử Cực Chân Nhân tiền bối!

Trong tiên cảnh Côn Luân có người chuyên môn canh giữ đá truyền âm, giọng Thạch Huyên Hiên vang rõ ràng từ đá truyền âm.

Đệ tử trông chừng đá truyền âm kích động hét to:

- Thạch Huyên Hiên, là Thạch Huyên Hiên!

Lát sau đệ tử chợt nhớ nhiệm vụ của mình, nhanh chóng báo lên trên.

Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên không chờ lâu. Đá xanh kêu ầm vang nứt ra một cánh cửa. Mấy người đi ra từ cánh cửa, người đi đầu Lâm Thiên quen mặt, chính là Huyền Minh. Gã thấy Lâm Thiên thì sửng sốt sau đó đáy mắt lóe sát khí.

Huyền Minh lạnh lùng nói:

- Thanh Ngưng sư muội, phái Côn Luân chúng ta hoan nghênh Thanh Ngưng sư muội đến nhưng không hoan nghênh hắn. Tiêu Bạch, huynh đệ kia của hắn đã làm tội với sư muội, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hắn làm huynh đệ với Tiêu Bạch thì phẩm hạnh cũng chẳng tốt lành gì, chúng ta không dám cho người như vậy tiến vào.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Uy áp cao thủ Xuất Khiếu Kỳ trút lên người Huyền Minh, cho gã cảm nhận cái gì gọi là cao không thể với tới. Trong đầu Huyền Minh như có tiếng sấm, chân mềm nhũn suýt quỳ xuống, nét mặt sa sầm.

Huyền Minh hét to:

- Lâm Thiên, ngươi thật to gan, dám sính uy trong phái Côn Luân ta. Ngươi làm vậy là không thèm để phái Côn Luân ta vào mắt, không coi sư phụ ta ra gì!

Lâm Thiên nhìn Huyền Minh như ngó người chết:

- Nếu để cho ta biết chuyện của tiểu Bạch liên quan đến ngươi thì ngươi sẽ chết rất khó xem!

Lâm Thiên truyền âm:

- Tử Cực Chân Nhân, Lâm Thiên tiến đến làm khách, chẳng lẽ phái Côn Luân đóng cửa từ chối ta sao?

Thanh âm vang trong đầu Tử Cực Chân Nhân chưởng môn phái Côn Luân.

Trong phái Côn Luân, Tử Cực Chân Nhân đang nhắm mắt tu luyện bỗng mở mắt ra. Nếu chỉ có Thạch Huyên Hiên thì với tu vi Nguyên Anh kỳ lại là tiền bối, Tử Cực Chân Nhân không cần ra ngoài nghênh tiếp. Nhưng Tử Cực Chân Nhân biết tu vi của Lâm Thiên đến Nguyên Anh kỳ, cùng đẳng cấp với lão, tuổi lại nhỏ hơn lão. Nhưng Tu Chân giới là nơi xem trọng thực lực, Lâm Thiên đã đến Nguyên Anh kỳ thì có tư cách khiến Tử Cực Chân Nhân tôn trọng.

Một thanh âm từ trong cánh cửa văng vẳng vọng lại:

- Lâm đạo hữu, bần đạo hữu lễ!

Thanh âm dứt, một lão nhân mặc đạo bào, tay cầm phất trần, râu tóc bạc phơ nhưng mặt mày hồng hào xuất hiện trước mặt Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên.

Thấy lão nhân xuất hiện, Huyền Minh vội hành lễ:

- Sư tôn!

Mấy người khác cũng lục tục hành lễ, nhưng không gọi sư tôn mà kêu chưởng môn sư bá, có gọi chưởng môn sư thúc, có kêu sư thúc tổ.

Thạch Huyên Hiên hơi hành lễ:

- Vãn bối bái kiến Tử Cực Chân Nhân tiền bối, lần này đến vì mệnh lệnh của sư phụ, đã quấy rầy, xin tiền bối bao dung cho.

Lâm Thiên nay đã là Xuất Khiếu Kỳ, Tử Cực Chân Nhân không có đồ đệ nào là nữ nhân của hắn nên không thích gọi Tử Cực Chân Nhân là tiền bối.

Lâm Thiên chào Tử Cực Chân Nhân:

- Tử Cực Chân Nhân, Lâm Thiên đến một vì cùng Huyên Hiên đi, hai vì muốn thăm huynh đệ Tiêu Bạch của ta.

Tử Cực Chân Nhân nói:

- Mời hai vị vào trong, Huyền Minh, đi chuẩn bị nước trà.

Huyền Minh oán hận trừng Lâm Thiên, đi trước vào tiên cảnh Côn Luân chuẩn bị nước.

Lâm Thiên nhìn cảnh cửa, trước mắt hoa lên, người đã vào trong tiên cảnh Côn Luân. Bên ngoài là gió bắc rít gào tuyết rơi trắng xóa, trong tiên cảnh Côn Luân thì khí hậu ấm áp, hoa tươi nở đầy.

Lâm Thiên khen:

- Tử Cực Chân Nhân, phái Côn Luân ở trong bảo địa thế này thật là được ưu đãi.

Tử Cực Chân Nhân cười khổ lắc đầu nói:

- Bây giờ còn nói gì đến bảo địa, ưu đãi? Trước kia trong tiên cảnh Côn Luân đầy rẫy tiên thảo, dị thú quý hiếm. Nhưng bây giờ chắc Lâm đạo hữu cũng nhìn ra những hoa này chỉ là hoa cỏ bình thường.

Không đi bao lâu ba người vào một đại điện, phân biệt chủ khách ngồi xuống. Một thị nữ theo sau lưng Huyền Minh bưng trà lên.

Lâm Thiên truyền âm cho Thạch Huyên Hiên:

- Huyên Hiên, đừng uống, ly của nàng bị tên khốn Huyền Minh uống một hớp.

Trong đại điện có cấm chế rất mạnh, tu vi Xuất Khiếu Kỳ mà cũng khó để thần thức rời người Lâm Thiên ba thước, nhưng Tiểu Linh không bị hạn chế đó. Lâm Thiên cho Tiểu Linh biết tên khốn Huyền Minh uống hớp trà cái ly đưa cho Thạch Huyên Hiên, lại phun nước miếng vào ly của Lâm Thiên.

Thạch Huyên Hiên nghe Lâm Thiên truyền âm cảnh báo cảm thấy ghê tởm vội đặt lại tách trà xuống bàn, hắn thì không thèm đụng vào ly trà.

Tử Cực Chân Nhân mỉm cười nói:

- Thanh Ngưng, qua nửa tháng là lễ mừng ba ngàn năm Từ Hàng Tịnh Trai khai phái đúng không?

Nếu chỉ có một mình Thạch Huyên Hiên, khi đối diện Tử Cực Chân Nhân có lẽ nàng sẽ hơi căng thẳng, nhưng Lâm Thiên ở đây nên nàng không sợ gì hết.

Thạch Huyên Hiên gật đầu, đứng dậy lấy thiệp mời Diệu Vân trai chủ đã viết hai tay đưa tận tay thượng phẩm tinh thạch:

- Gia sư kêu vãn bối hỏi thăm thay người, mong Tử Cực Chân Nhân tiền bối khi đó có thể quang lâm Từ Hàng Tịnh Trai ta.

Tử Cực Chân Nhân nhận thiệp mời, cười nói:

- Từ Hàng Tịnh Trai và Côn Luân ta đời đời quan hệ tốt, xin hãy chuyển lời lệnh sư ngày mười lăm Tử Cực sẽ đến tham gia thịnh điển Từ Hàng Tịnh Trai ba ngàn năm.

Thạch Huyên Hiên nói:

- Vãn bối thay gia sư tạ tiền bối.

Tử Cực Chân Nhân quay đầu nhìn Lâm Thiên, nhíu mày nói:

- Lâm đạo hữu, tiểu đồ Tiêu Bạch xúc phạm môn quy, đã bị ta phạt vào Hàn Băng Liệt Hỏa động tư quá, không tiện gặp khách.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

- Tử Cực Chân Nhân, nghe nói huynh đệ của ta vì say rượu loạn tính nên xúc phạm môn quy?

Tử Cực Chân Nhân mặt không biểu tình gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Lâm Thiên nói:

- Tiểu Bạch không phải người háo sắc, ta biết điều này, chắc Tử Cực Chân Nhân cũng rõ ràng. Nếu tiểu Bạch tỉnh táo tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy, say rượu loạn tính thì... Chân nhân cho rằng muốn một người tu vi thiên giai hậu kỳ uống say cần bao nhiêu rượu?

Tử Cực Chân Nhân trầm giọng nói:

- Ta cũng không tin hắn làm ra chuyện đó nhưng chứng cứ vô cùng chắc chắn, ta làm chưởng môn phải trị tội của hắn. Lâm đạo hữu nói người có tu vi thiên giai hậu kỳ uống say cần bao nhiêu rượu thì tùy tình huống, nếu không vận công trừ rượu thì chỉ vài bình đủ khiến người say gục.

Lâm Thiên kiên quyết nói:

- Chân nhân, xin cho ta gặp mặt tiểu Bạch!

Tử Cực Chân Nhân khẽ thở dài:

- Thôi, Huyền Minh hãy đưa Lâm đạo hữu đi Hàn Băng Liệt Hỏa động một chuyến.

Huyền Minh cung kính nói:

- Tuân lệnh sư tôn!

Lâm Thiên nói:

- Chân nhân, hay chúng ta đi chung đi, xem tiểu Bạch có gì muốn nói không, nếu có thì chân nhân cũng nghe luôn.

Tử Cực Chân Nhân nói:

- Được, ta đi cùng Lâm đạo hữu.

Xảy ra chuyện như vậy, Tử Cực Chân Nhân làm sư phụ cũng mất mặt, nếu chứng minh sự việc có ẩn tình, không phải Tiêu Bạch không bằng cầm thú thì tất nhiên lão rất mừng.

Lâm Thiên, Tử Cực Chân Nhân, Huyền Minh, Thạch Huyên Hiên cùng đi hướng Hàn Băng Liệt Hỏa động xử phạt đệ tử phạm môn quy phái Côn Luân.

Hàn Băng Liệt Hỏa động, khí băng giá một canh giờ lại lửa nóng một canh giờ, vòng đi vòng lại, khiến người vào trong lúc nóng lúc lạnh, rất là ‘hưởng thụ’.

Lão nhân trông giữ trước Hàn Băng Liệt Hỏa động mở mắt ra thản nhiên nói một câu rồi nhắm mắt lại:

- Tham kiến chưởng môn!

Lâm Thiên ngạc nhiên nhìn lão nhân, lòng thầm giật mình. Lão nhân có thực lực Nguyên Anh kỳ, bên ngoài còn tưởng đâu phái Côn Luân chỉ có một cao thủ Nguyên Anh kỳ. Nếu Lâm Thiên không đến Xuất Khiếu Kỳ thì chưa chắc hắn nhìn thấu được tu vi thật sự của lão nhân che giấu tu vi siêu lợi hại này.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

- Phái Côn Luân quả nhiên có nội tình thâm sâu, Tiểu Linh hãy điều tra xem phái Côn Luân có bao nhiêu cao thủ Nguyên Anh kỳ, bao nhiêu cao thủ Kim Đan kỳ?

Tiểu Linh lên tiếng:

- Chủ nhân, phái Côn Luân có ba cao thủ Nguyên Anh kỳ, một người khác canh giữ Tàng Thư Các. Có hai mươi mấy cao thủ Kim Đan kỳ.

- Ba cao thủ Nguyên Anh kỳ, bên ngoài chỉ biết Tử Cực Chân Nhân chưởng môn phái Côn Luân là cao thủ Nguyên Anh kỳ, Long tổ cũng không rõ ràng, ẩn giấu sâu thật.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

- Côn Luân như vậy, Thục Sơn ngang hàng với Côn Luân e rằng cũng thế, tính ra thực lực Long tổ là thấp nhất. Năm xưa thập tự đông chinh, dường như Côn Luân, Thục Sơn không dốc hết sức.

Lâm Thiên thầm cau mày, Côn Luân, Thục Sơn xem trọng truyền thừa môn phái hơn đất nước rất nhiều.

- Chủ nhân, Côn Luân, Thục Sơn toàn là truyền thừa mấy ngàn năm, Trung Quốc thành lập chưa tới trăm năm. Côn Luân, Thục Sơn đã trải qua không biết bao nhiêu lần quốc gia hưng vong, khiến bọn họ dốc hết sức vì nước thì khó.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

- Côn Luân, Thục Sơn trước kia toàn chú ý không hỏi chuyện đời, khi Trung Quốc mới thành lập đến nay Long tổ cố gắng mới chậm rãi thay đổi.

Bốn người đi vào Hàn Băng Liệt Hỏa động, giờ đang là lửa nóng đốt. Trong hang không có lửa nhưng từng đợt sóng nhiệt ập vào mắt, nhiệt độ cỡ hai, ba trăm độ. Trong bốn người Huyền Minh tu vi thấp nhất. Thạch Huyên Hiên có tu vi Kim Đan sơ kỳ nên không sợ chút nhiệt độ này. Huyền Minh còn cần vận công ngăn cản nhiệt khí, nhưng Thạch Huyên Hiên thì không, Thiên Lam Chi Luyến tự động phòng ngự, lồng khí dán người bảo vệ nàng, không chút cảm nhận nhiệt độ cao trong hang.