Chương 271: Muốn Lên Côn Luân

Chương 271: Muốn lên Côn Luân

- Khụ khụ, Tuyết nhi khẳng định trình độ của nàng tiến bộ? Đao công không tệ, cắt thịt từng miếng mỏng dính, độ dày gần giống nhau như đúc. Nhưng hình như bỏ múi ít chút.

Lâm Thiên kẹp miếng thịt bỏ vào miệng, vẻ mặt quái dị.

- Tuyết nhi, có phải đã không có hộp quẹt? Nếu không còn thì kêu Tiểu Linh tạo ra một chút đi.

Dương Tuyết nghi hoặc kẹp miếng thịt lên:

- Không thể nào! Ta nhớ có bỏ nhiều muối.

Thịt vào miệng Dương Tuyết liền phun ra, bưng lên đồ uống đặt trên bàn hớp ngụm lớn.

- Lâm đại ca xấu quá, lừa ta nói không có muối, mặn chết!

Lâm Thiên chậm rãi nhai hết miếng thịt trong miệng, mỉm cười nói:

- Tuyết nhi là muội muội, chuyện nhà bếp ta thấy sau này để Thi nhi làm tỷ tỷ nấu đi. Thi nhi thấy sao?

Dương Thi che miệng cười nói:

- Lâm đại ca nói thế nào thì làm thế ấy đi.

- Hừ! Tỷ tỷ và Lâm đại ca kết phường khi dễ ta!

Dương Tuyết bất mãn nói:

- Hiện tại làm không tốt thì sau này học tập là được, ta không tin không thể nấu ăn!

Lâm Thiên kẹp thức ăn Dương Thi nấu bỏ vào miệng, mỉm cười vừa lòng:

- Tuyết nhi, chuyện gì cũng có vấn đề thiên phú, không thể cưỡng cầu biết không?

Dương Tuyết cố chấp nói:

- Không đúng, ta tin tưởng con người có thể làm tất cả!

Lâm Thiên ra khỏi không gian Tinh Giới, không lâu sau đến Bắc Kinh. Vì là ban ngày, Lâm Thiên không muốn cưỡi pháp bảo Xí Ngầu rêu rao khắp nơi nên hắn tự bay vào thành Bắc Kinh.

Long Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Thiên:

- Lâm lão đệ, bỏ vốn lớn, ghê gớm!

Từ trước khi Long Lăng Thiên xuất hiện hắn đã nhận ra dao động không gian nhẹ nên Lâm Thiên không hề bất ngờ khi thấy lão.

- Long lão xuất quỷ nhập thần thế này hù chết người. Hưm, năng lực của Long lão rất thích hợp buổi tối lẻn vào phòng thiếu nữ.

Lâm Thiên bĩu môi hỏi:

- Có phải trang nhất các tờ báo lớn đều đưa tin chuyện Nhật Bản?

- Không đưa tin được sao? Đêm qua tất cả lực lượng quân sự có tính uy hiếp, mấy trăm cao thủ của Nhật Bản đều bị người bí ẩn hủy diệt.

Long Lăng Thiên mỉm cười nói:

- Truyền thông Nhật Bản vốn kịch liệt chĩa mũi dùi vào Trung Quốc nhưng sau đó chính phủ liền ra mặt xin lỗi, nói chuyện này không liên quan Trung Quốc.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Chính phủ Nhật Bản làm hành động đó rất sáng suốt. Không còn lực lượng quân sự uy hiếp, dù truyền thông nói nhiều hơn nữa cũng có ích gì? Hơn nữa bọn họ cũng sợ nửa đêm bị người cắt đầu.

Mấy trăm cao thủ, rất nhiều chiến hạm, máy bay chiến đấu bị người dễ dàng hủy đi, khỏi đoán cũng biết là cao thủ Nguyên Anh kỳ làm. Đám quan viên chính phủ hiện giờ đã biết sự khủng bố của cao thủ Nguyên Anh kỳ, sao dám để đám truyền thông nói bậy bạ? Cao thủ Nguyên Anh kỳ ra tay dám diệt hết mấy trăm cao thủ, chẳng lẽ còn không dám giết nhóm người thường bọn họ sao?

Lâm Thiên hỏi:

- Giáo Đình, huyết tộc đâu?

Long Lăng Thiên trả lời:

- Giáo Đình, huyết tộc đương nhiên quy kết chuyện này lên đầu Lâm lão đệ nữa, bây giờ Lâm lão đệ là giết người cuồng ma nổi tiếng như cồn.

Hai người đáp xuống ngoại ô vắng vẻ ở Bắc Kinh.

Long Lăng Thiên ngồi xuống đống cỏ khô:

- Lâm lão đệ, tuy không nhìn thấu tu vi thật sự của ngươi nhưng ta cảm giác sau lần này thực lực của Lâm lão đệ tăng cao rất nhiều.

Lâm Thiên ngồi kế bên Long Lăng Thiên, mỉm cười nói:

- Có lẽ tối hôm qua giết nhiều người nên khí thế hơi thay đổi, Long lão ca nhìn lầm chăng?

Long Lăng Thiên lẩm bẩm:

- Vậy sao?

Long Lăng Thiên không hỏi nhiều, lão biết nếu Lâm Thiên muốn nói thì khi đặt câu hỏi hắn đã trả lời. Nếu Lâm Thiên không nói, Long Lăng Thiên có gặng hỏi thêm cũng không hỏi ra được gì.

Lâm Thiên không nói ra tu vi thật sự của mình vì trong một đêm đã đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ hơi bị khủng bố. Giáo Hoàng, Long Lăng Thiên, Huyết Đế, Thanh Thủy Mãng của Từ Hàng Tịnh Trai đều đến đỉnh cao Nguyên Anh kỳ nhưng vì có phong ấn nên mất mấy chục năm, trăm năm vẫn không đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ được. Nếu Lâm Thiên nói hắn đột phá thì rất khó giải thích tại sao hắn làm được.

Nếu Long Lăng Thiên, Thanh Thủy Mãng hỏi thì Lâm Thiên đành đánh trống lảng. Thế thì che giấu tu vi đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ là vẹn toàn nhất.

- Lâm lão đệ, trạm tiếp theo là ở đâu? Hay theo ta đi căn cứ Long tổ ở lại mười ngày, nửa tháng? Phải rồi, tu vi của Tả Vân Phi đột phá đến hậu kỳ thiên giai, sáng sớm đã hớn hở ra căn cứ Long tổ, đi máy bay đến chỗ Huyền Nữ cung Đại Tuyết sơn.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Ha ha ha! Hắn đi gặp Nam Cung Uyển Nhi là chuyện đương nhiên.

Lâm Thiên cũng muốn nhanh chóng đi Từ Hàng Tịnh Trai. Nên hắn rất hiểu cách Tả Vân Phi làm.

- Long lão chắc cũng biết Tiêu Bạch? Long lão có tin tức của Tiêu Bạch không?

Long Lăng Thiên lộ vẻ mặt do dự:

- Tiêu Bạch...

Lâm Thiên vội la lên:

- Sao vậy Long lão ca? Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì?

Cùng với tu vi tăng nhanh, Lâm Thiên nhận ra mình và Tả Vân Phi, Tiêu Bạch sẽ trở thành người của hai thế giới. Nhưng bây giờ Lâm Thiên còn ở Trái Đất thì hắn tuyệt đối không thể nhìn huynh đệ của mình xảy ra chuyện!

Long Lăng Thiên khẽ thở dài:

- Ài, Tiêu Bạch say rượu loạn tính với một sư muội, giờ chắc đã bị Tử Cực Chân Nhân sư phụ của hắn phạt diện bích tư quá.

Lâm Thiên lộ nét mặt tức giận nói:

- Say rượu loạn tính?! Ta phi! Với tu vi hiện tại của tiểu Bạch làm gì dễ bị say rượu được? Trong đó chắc chắn có ẩn tình!

Long Lăng Thiên lắc đầu nói:

- Đạo lý này ngươi biết, ta biết, Tử Cực Chân Nhân cũng biết. Nhưng Tiêu Bạch xảy ra quan hệ với nữ nhân tên Lam Linh là sự thật, Tiêu Bạch bị Huyền Minh và mấy đệ tử phái Côn Luân khác bắt tại trận.

Huyền Minh?

Mắt Lâm Thiên lóe tia sáng lạnh:

- Long lão ca, sau đó thì sao?

- Sau đó Tiêu Bạch biểu thị chịu trách nhiệm với nữ nhân tên Lam Linh, rồi hắn bị Tử Cực Chân Nhân phạt tư quá mười năm trong Hàn Băng Liệt Hỏa động.

Long Lăng Thiên nói:

- Ta mới nhận được tin tức gần đây, vốn không định cho Lâm lão đệ biết.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

- Nếu Long lão ca không nói với ta thì chắc chắn sau này ta sẽ trách Long lão ca. Phái Côn Luân, ta chưa đi qua, xem ra sắp có cơ hội được thấy phong thái của phái Côn Luân.

Long Lăng Thiên trầm giọng nói:

- Lâm lão đệ, việc này ngươi đừng lỗ mãng. Chuyện đã xảy ra, có cứu cũng muộn. Phái Côn Luân không dễ chọc, nếu ngươi làm quá thì ta không tiện cầu tình cho.