Chương 209: Càn Quét Lôi Đài

Chương 209: Càn quét lôi đài

Lâm Thiên hỏi:

- Được rồi gác chuyện này sang một bên đi, kết quả so đấu ngày hôm qua thế nào?

Mười giờ đêm Lâm Thiên mới trở về, vừa về đã giao lưu linh hồn và thân thể với Chu Dao, hắn không biết kết quả đêm qua ra sao. Nói đến thì Lâm Thiên làm tổ trưởng mà không có trách nhiệm gì.

Nói tới chuyện này sắc mặt Tả Vân Phi hơi khó coi, gã trầm giọng nói:

- So đấu ngày hôm qua bên ta có hai người bị thương nặng, còn lại hầu như bị thương nhẹ.

Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:

- Sao có thể như vậy? Hai người nào bị thương nặng? Tu vi như Hình Thiên và Cổ Vân, Huyền Minh rất khó làm bọn họ bị thương đi?

- Bị thương nặng là Tử Kiếm, Thanh Lôi. Thanh Lôi bị thương rất nặng, nếu không phải Tử Quang Chân Nhân lấy ra một viên đan dược quý giá có lẽ đã chết lâu rồi. Giáo Đình, huyết tộc, Hùng Nhân, đội Mỹ liều mạng phái ra cao thủ khiêu chiến với tuyển thủ Trung Quốc làm lôi chủ. Nếu không nhờ quốc gia chúng ta phái ra tuyển thủ khá mạnh thì hậu quả không tưởng tượng nổi, có lẽ hiện tại một nửa người đã ngã xuống.

Tả Vân Phi oán hận đấm xuống bàn:

- Tính tình Tử Quang Chân Nhân táo bạo thế là kháng nghị kịch liệt, nhưng bị một câu ‘đây là tiến trình so đấu bình thường’ đẩy về.

Lâm Thiên hít sâu một hơi, mắt hấp háy tia sáng lạnh:

- Không sai, theo lý thì điều này không trái với quy tắc so đấu. Ta vốn định đánh phế hết tuyển thủ khác, khiến bọn họ mất tư cách tiếp tục so đấu. Không ngờ hai ngày nay ta làm lỡ, khiến bọn họ giành trước. Đi, chúng ta đi bờ biển, không lâu nữa so đấu sẽ bắt đầu.

Lâm Thiên nói xong lao ra cửa phòng ngay.

Tả Vân Phi ở sau lưng hét to:

- Này lão tam, còn chưa ăn sáng!

Lâm Thiên nói:

- Với tu vi của ngươi thì đói một, hai bữa sẽ không bị gì!

Tu vi hiện tại của Lâm Thiên có đói một, hai tháng cũng không sao. Con người cần ăn cơm vì lấy năng lượng cần thiết để sinh tồn từ trong cơm, đến tu vi như Lâm Thiên đã không cần thông qua ăn cơm lấy năng lượng. Mỗi ngày hấp thu thiên địa nguyên khí từ trong không khí là một loại năng lượng, nhiều và tinh thuần còn hơn năng lượng trong đồ ăn.

Đến bờ biển quả nhiên chật ních người. Thạch Huyên Hiên đã đến từ lâu, nàng tới còn sớm hơn đa số người. Chu Dao ở chỗ Lâm Thiên suốt đêm chưa về, Thạch Huyên Hiên thì thức trắng đêm, trời vừa tờ mờ sáng nàng liền xuống giường đi đến bờ biển. - Huyên Hiên!

Thạch Huyên Hiên nhẹ nhàng nói:

- Thiên, ta muốn yên lặng một lúc một lúc được không?

Thạch Huyên Hiên biết mình không nỡ rời xa Lâm Thiên, nhưng người yêu đêm qua ngủ chung với nữ nhân khác khiến nàng khó thể chấp nhận, dù nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

- Được, nhưng hôm nay Huyên Hiên đừng lên lôi đài.

Với trạng thái hiện tại của Thạch Huyên Hiên cộng thêm thực lực mới là thiên giai trung kỳ, nếu đụng phải cao thủ thế lực khác thì xác suất thua rất cao. Tuy Lâm Thiên chắc chắn sẽ giải cứu Thạch Huyên Hiên ngay trước khi đối thủ tổn thương nàng, nhưng làm như vậy là phạm quy, rất có thể hại hai người mất tư cách so đấu.

Thạch Huyên Hiên nhẹ gật đầu:

- Ta nghe lời Thiên.

Lúc này, so đấu đã bắt đầu!

Trước tiên đương nhiên vẫn là mười vị lôi chủ lên đài. Trong mười lôi chủ bên Trung Quốc chỉ có hai tuyển thủ, một người là Hình Thiên, gã dựa vào sự sắc bén bá đạo của đao pháp Tu La, hôm qua đánh tàn phế, giết hơn mười người khiêu chiến. Một người khác là Cổ Vân, công kích có phi kiếm, phòng ngự có một pháp bảo, gã có tư cách tiếp tục đứng trên lôi đài.

Nhìn Hình Thiên, Cổ Vân lên lôi đài, Huyền Minh ở trên đường nổi biểu tình cực kỳ khó xem. Hôm qua lúc ban đầu Huyền Minh, Hình Thiên, Cổ Vân đều là lôi chủ. Một ngày qua đi, chỉ có mình Huyền Minh bị người đánh bại mất tư cách lôi chủ.

Huyền Minh sắc mặt âm trầm thầm nhủ:

- Nếu ta cũng có một pháp bảo kiểu phòng ngự thì...!

Huyền Minh biết tu vi của mình ngang ngửa Cổ Vân nên Cổ Vân còn có thể ở trên lôi đài, Huyền Minh mất đi vị trí lôi chủ chỉ vì gã thiếu một pháp bảo kiểu phòng ngự.

Hiện tại Tu Chân giới Trái Đất rất tội, pháp bảo công kích có một số phi kiếm cấp thấp, nhưng pháp bảo phòng ngự thì chính Côn Luân, Thục Sơn cũng chỉ được vài món, vô cùng quý báu. Không phải đám tu chân giả không muốn luyện ra vài món pháp bảo tốt nhưng vì trên Trái Đất hiện nay trình độ luyện khí ít ai xứng được với hai chữ ‘không tệ’. Thứ hai là tài liệu như kim trên Trái Đất rất kém, dù là luyện khí tông sư ở trên Trái Đất cũng chỉ biết thở dài trước đống tài liệu bình thường.

Diệu Vân trai chủ bay lên cao lớn tiếng thông báo:

- Các vị tuyển thủ, hôm qua tổng cộng có ba mươi hai vị tuyển thủ chết, cộng thêm ngày hôm trước, trong vòng hai ngày chết hơn năm mươi người. Xét thấy loại tình huống này dù rằng lúc so đấu không thể tránh khỏi tử thương nhưng xin các tuyển thủ cố gắng đừng tổn thương mạng người quá nhiều.

Lâm Thiên bĩu môi, đây chẳng qua là nói cho vui, an ủi những khán giả bị mấy chục cái chết hù sợ. Đám tuyển thủ so đấu bọn họ khi nên xuống tay thì vẫn ác nhứ thường, trận này ngươi tha mạng cho người ta, có lẽ trong phần tìm báu vật đoạn sau sẽ chết dưới đao của người ta.

Nhân từ dĩ nhiên không thể bỏ nhưng còn phải xem trường hợp, tỉ võ trên lôi đài, đặc biệt kiểu tranh giành với thế lực khác, quá mức nhân từ sẽ làm hỏng chuyện. - So đấu ngày thứ ba bắt đầu, xin các lôi chủ nghênh tiếp khiêu chiến!

Lôi chủ lôi đài số sáu là người Mỹ, tuyển thủ do nước Mỹ phái ra. Khi thấy Lâm Thiên xuất hiện trên lôi đài của mình thì người Mỹ cau mày, tinh thần thả lỏng bỗng chốc căng thẳng. Gã nhận được tin từ Hỏa Đế Lâm Thiên chỉ có tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn, còn gã là người mạnh nhất trong số tuyển thủ Mỹ tới đây, nhưng gã không hề tự tin chiến thắng cao thủ Kim Đan đại viên mãn chút nào.

Nhưng dù vậy kiêu ngạo từ trước đến nay khiến gã không thể dễ dàng nói ra ba chữ ‘ta nhận thua’.

- Lâm Thiên, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đừng nghĩ có thể dễ dàng thắng ta!

Thanh niên nhìn Lâm Thiên chằm chằm, trầm giọng nói:

- Ta tên Khải...!

Rầm!

Vang tiếng nổ trầm đục, máu phun tung tóe. Thanh niên bị đá bay xa mấy chục thước ngã trên mặt đất không nhúc nhích. Lâm Thiên xuất hiện ở chỗ thanh niên đứng, chỗ hắn đứng thì một cái bóng nhanh chóng tan biến, đó là tàn ảnh hắn để lại.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

- Ta không hứng thú biết ngươi là ai!

Lâm Thiên lắc người đến đường nổi:

- Trọng tài, ta nhận thua, phán hắn thắng đi!

Giọng Lâm Thiên làm khán giả xôn xao.

Một chưởng đánh cao thủ số một nước Mỹ không biết sống chết thế nào vậy mà không ở lại trên lôi đài mà xuống đài, nhận thua. Việc lạ thế này chưa từng thấy.

Hai trọng tài nhanh chóng đáp xuống lôi đài nhìn xem thanh niên kia chết chưa, nếu đã chết thì Lâm Thiên có xuống lôi đài nhận thua cũng tính là Lâm Thiên thắng. Nếu thanh niên chưa chết, dựa theo quy tắc thanh niên kia thắng.

Một trọng tài nói:

- Còn thở, chưa chết!

Hai người nhìn nhau, cùng tuyên bố:

- Tuyển thủ Khải Tư Nặc Khắc nước Mỹ thắng!

Mặc cho khán giả xao động, các tuyển thủ trên đường nổi ngạc nhiên nhìn, Lâm Thiên lại lắc người xuất hiện trên lôi đài khác.

Tuyển thủ kia mới nãy thấy Lâm Thiên một chưởng đánh Khải Tư Nặc Khắc của nước Mỹ không biết sống chết thế nào, làm sao dám đấu với hắn?

- Ta nhận...!

Gã tính nhận thua nhưng chưa nói xong đã bay bổng ra ngoài, máu nhuộm lôi đài. Gã văng ra xa mấy chục thước, cố gượng đứng dậy nhưng không thành công.

- Ta nhận thua!

Khi Lâm Thiên xuống lôi đài, lần nữa nhận thua thì mọi người đã hiểu quyết định của hắn. Lâm Thiên định dùng sức một mình càn quét toàn bộ tuyển thủ, chỉ cần đánh tàn phế tất cả thì quán quân dĩ nhiên thuộc về phe Trung Quốc. (Ghi chú: Nói toàn bộ tuyển thủ là tất cả tuyển thủ trừ người Trung Quốc ra) Dù biết suy tính của Lâm Thiên nhưng thực lực chênh lệch khiến đám người này không đỡ nổi hắn công kích, thậm chí nói ra ba chữ ‘ta nhận thua’ sau khi lên đài là vô cùng khó khăn.

Bàn tròn vốn tám người ngồi bây giờ chỉ còn lại bảy, người vắng mặt đương nhiên là Bát Kỳ, không biết gã đã chạy tới xó xỉnh nào liếm miệng vết thương một mình đau lòng. - Long Đế, Lâm Thiên đó làm như vậy là quá đáng lắm!

Người nói chuyện là Hỏa Đế, gã trừng Long Đế. Vì trong một chốc đã có ba tuyển thủ Mỹ bị Lâm Thiên hoàn toàn đánh tàn phế, trong đó bao gồm Khải Tư Nặc Khắc mạnh nhất, hỏi sao Hỏa Đế không tức giận?

Long Đế Long Lăng Thiên chậm rãi uống trà, lười biếng nói:

- Hỏa Đế, bớt nóng đi. Chẳng phải là vài tiểu tử thực lực bình thường bị hủy sao? Có gì ghê gớm đâu?

- Thực lực loại bình thường?!

Hỏa Đế không kiềm được tức giận quát to:

- Bọn họ là thanh niên tinh anh nhất của nước Mỹ chúng ta, giá trị của mỗi người là không thể đánh giá! Lâm Thiên làm như vậy rõ ràng là cố ý, ta cho rằng nên nghiêm khắc chế tài!

Rầm!

Long Lăng Thiên đặt mạnh tách trà xuống bàn:

- Cái Nhĩ, ngươi nghĩ ta không dám đánh phải không? Ngày hôm qua lúc Tử Cực Chân Nhân phản ứng tại sao không nói các ngươi chuyên môn nhằm vào nước chúng ta là đã vi phạm? Giờ tới lượt Lâm Thiên làm hoàn toàn phù hợp quy tắc, ta chắc chắn điểm ấy. Cái Nhĩ, nếu ngươi muốn so tài thì kiếm ta, lần trước ngươi thừa cơ hội hại ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi!

Cái Nhĩ tức Hỏa Đế mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy là cao thủ cùng đẳng cấp Nguyên Anh kỳ nhưng gã kém hơn Long Lăng Thiên một bậc, nếu thật sự đánh nhau chắc chắn gã sẽ thua, nào dám đồng ý so tài với lão?

Giáo Hoàng Phạn Ân lạnh lùng nói:

- Được rồi Hỏa Đế, Long Đế, hai người bớt nóng đi. Long Đế, chúng ta có thể không truy cứu trách nhiệm của Lâm Thiên nhưng không thể để mặc hắn tiếp tục chơi như vậy, không thì đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất sẽ chấm dứt sớm, còn là trong trường hợp phần thứ hai chưa bắt đầu.

Kim Đế phụ họa:

- Giáo Hoàng nói rất đúng!

Thấy mấy người khác đều gật đầu, Long Lăng Thiên biết chuyện này chỉ có thể làm như vậy.

- Các vị, Lâm Thiên là cố vấn đặc biệt của Long tổ của ta, ta không hy vọng xảy ra chuyện gì không thoải mái.

Long Lăng Thiên nói, lạnh lùng liếc qua Hỏa Đế.

Khi Lâm Thiên nhận được Long Lăng Thiên truyền âm đã có hơn hai mươi cao thủ thảm bại dưới chưởng của hắn. Với thực lực Kim Đan kỳ đại viên mãn, Lâm Thiên dốc hết sức ra tay thì dù là Kim Đan sơ kỳ cũng khó đỡ được một kích. Hai mươi mấy cao thủ mỗi người chỉ nhận một chưởng của Lâm Thiên nhưng đều bị thương rất nặng, dù không chết người nhưng có lẽ suốt đời không tiếp xúc với võ học được nữa.

Phế hai mươi mấy người trẻ tuổi có thể nói là tinh anh nhất nhưng không khiến Lâm Thiên bất nhẫn, những người bị hắn phế toàn là cao thủ trẻ phe nước Mỹ, Giáo Đình, huyết tộc, Nhật Bản, Hùng Nhân. Từ so đấu ngày hôm qua thì mấy phe này âm thầm cấu kết, sau này có lẽ sẽ thành kẻ thù, vậy chẳng bằng bây giờ danh chính ngôn thuận phế đi cao thủ lớp thanh niên của đối phương.

Long Lăng Thiên truyền âm khiến Lâm Thiên hơi thất vọng vì không thể càn quét hết, nhưng cũng hiểu nỗi khổ của lão. Long Lăng Thiên đã cố gắng hết sức tranh thủ thời gian cho Lâm Thiên.

Có thể chiếm vị trí lôi chủ toàn là cao thủ, những cao thủ này ai nấy đều gục trong tay Lâm Thiên. Hiện tại trừ Lâm Thiên ra còn ba cao thủ Kim Đan sơ kỳ Trung Quốc đã là chiếm ưu thế tuyệt đối.

Lần này Lâm Thiên đánh bại đối thủ xong hắn không như lúc trước nhanh chóng bay xuống lôi đài, nói một câu khiến mọi người hộc máu: Ta thua.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

- Ta thắng, lôi đài này là của ta.

Thanh âm truyền ra thật xa, nói xong Lâm Thiên bay xuống lôi đài. Chẳng mấy chốc huyết tộc cao thủ thanh niên bị Lâm Thiên đánh bại biến thành con dơi bị người cáng xuống lôi đài. Huyết tộc cao thủ thanh niên bị thương rất nặng, không giữ được hình người. Khán giả không ngạc nhiên khi thấy con người biến thành dơi, vì huyết tộc sớm trồi lên mặt nước. Trong so đấu trước đó Lang Nhân, Hùng Nhân cũng đã đều hiện hình.

Quá kiêu ngạo, người đã đi còn muốn bá chiếm lôi đài! Trên đường nổi nhiều tuyển thủ nghĩ vậy, nhưng bọn họ ngẫm nghĩ, kêu đi lên thì bọn họ tuyệt đối không dám. Đi lên? Đùa, tuy Lâm Thiên không đánh chết người, nhưng bị phế tu vi khó chịu còn hơn giết bọn họ.