Chương 207: Chiến Bát Kỳ

Chương 207: Chiến Bát Kỳ

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

- Chủ nhân, yêu đao Thôn Chính chắc là pháp khí ma tu giả thời cổ sử dụng, trong tài liệu có thiên thạch chi tinh cộng với khắc pháp trận kiên cố, hiện tại chủ nhân không phá hủy được.

Lâm Thiên nhíu mày hỏi:

- Vậy tức là ta không làm gì được nó?

- Có cách nhưng rất nguy hiểm. Chủ nhân có thể dùng tinh thần công kích, nhưng yêu đao Thôn Chính chắc có thể cắn nuốt tinh thần lực. Trước đó chủ nhân có thể so đấu khí thế với nó thử xem, khí thế vô thiên duy ngã có tác dụng cực lớn khi hàng phục các loại báu vật.

Tiểu Linh nói:

- Yêu đao Thôn Chính không xem như báu vật lớn gì, chỉ số thông minh của ma linh bên trong không cao, chắc có thể miễn cưỡng thu phục được nó.

Lâm Thiên thầm sốt ruột Long Lăng Thiên và Bát Kỳ đại chiến trong thức hải, hắn không muốn dây dưa trên đài lâu. Nghe Tiểu Linh nói, Lâm Thiên phát ra khí thế vô thiên duy ngã bao phủ yêu đao Thôn Chính.

Thân yêu đao Thôn Chính run rẩy, đao quang màu đỏ yêu dị bỗng chốc yếu đi nhiều nhưng không ngừng cuồn cuộn đối kháng lại khí thế của Lâm Thiên.

Tình hình rất quái dị, một người, một thanh đao giằng co cách nhau năm thước. Đao lơ lửng, mũi đao chĩa vào giữa hai mắt Lâm Thiên. Sóng ngầm cuồn cuộn dao động giữa Lâm Thiên và yêu đao Thôn Chính, chẳng mấy chốc trán hắn rịn mồ hôi, thân đao rung bần bật.

Lâm Thiên truyền âm cho yêu đao Thôn Chính, không biết nó có nghe được không:

- Yêu đao, hãy ngoan ngoãn quy thuận ta đi!

Lại giằng co giây lát, xảy ra chuyện làm Lâm Thiên trợn mắt há hốc mồm. Yêu đao Thôn Chính quay đầu bay ra lôi đài, chớp mắt rời xa đảo Sinh Tử mất tăm tích.

Đằng Điền đã chết, yêu đao Thôn Chính không biết tung tích, đương nhiên Lâm Thiên thắng trận này.

Đằng Điền cường đại, yêu đao Thôn Chính cường đại, đám người dự thi biết rõ điều đó. Lâm Thiên đánh bại được Đằng Điền, yêu đao Thôn Chính thì càng thêm sâu không lường được. Lâm Thiên đứng trên lôi đài nhưng không ai dám khiêu chiến với hắn.

Không có người lên đài khiêu chiến, Lâm Thiên chỉ giữ lại mười phần trăm tinh thần lực khống chế thân thể, còn lại chín mươi phần trăm nháy mắt chìm vào thức hải.

Trong thức hải, chiến đấu giữa Long Lăng Thiên và Bát Kỳ nháy mắt đã vào trạng thái gay cấn. Một cự sư và một cự xà phát ra tiếng gầm rống như sấm sét cắn xé thân thể đối phương. Lâm Thiên vừa xuất hiện, đuôi rồng quẫy vọt tới trước mặt Bát Kỳ, há miệng rồng, lửa vàng hủy diệt trùm lên đầu rắn to.

Một cái đầu rắn của Bát Kỳ bị lửa vàng hủy diệt cháy bùng lên phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

Cùng lúc đó cái đầu rắn to nhất chửi:

- Lâm Thiên, ngươi đánh lén thì giỏi gì? Là nam nhân thì chúng ta về sau đấu đơn đi!

Lâm Thiên hóa thành cự long mở miệng cười lớn:

- Bát Kỳ, đánh lén là ta học từ ngươi. Nam nhân? Ngươi không tính, cùng lắm là một con công yêu. So với đấu đơn và hội đồng thì ta thích đánh hội đồng hơn. Đặc biệt giống như bây giờ ta và Long lão hai người hội đồng mình ngươi. - Đáng ghét!

Bát Kỳ bị lửa vàng hủy diệt của Lâm Thiên hủy hoại một cái đầu rắn, tuy về lý thuyết ý thức có thể biến thành bất cứ hình dạng gì, nhưng hình tượng ý thức như nhóm Lâm Thiên mỗi lần đều có hình dạng giống nhau, khi dùng nhiều sức chiến đấu mạnh hơn là kiểu tùy thời biến ảo. Như Bát Kỳ, hiện tại gã có thể biến ra một đầu rắn nữa, nhưng cái đầu mới biến ra sức chiến đấu tuyệt đối không sánh bằng đầu rắn ban đầu. Cần trải qua thời gian khá dài mới khiến nó phục hồi sức chiến đấu, cái đầu rắn mọc mới sẽ làm toàn thân yếu lực phòng ngự, lực công kích, đầu mới mọc lực công kích và phòng ngự không quá tốt. Nên Bát Kỳ lười hiện tại phục hồi lại đầu rắn bị lửa vàng hủy diệt phá hoại.

Long Lăng Thiên thấy Lâm Thiên đến, vừa ra đã hủy một cái đầu rắn của Bát Kỳ thì mừng rỡ. Thực lực Long Lăng Thiên ngang ngửa Bát Kỳ, nếu cứ đánh tiếp thế này chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Nhưng bây giờ phe Long Lăng Thiên thêm một Lâm Thiên, Bát Kỳ thì thiếu một cái đầu rắn, cứ tiêu hao dần cứ thế thắng tới.

Cự sư nói tiếng người cười to bảo:

- Bát Kỳ, xem ra hôm nay ngươi ra đường không xem hoàng lịch, ha ha ha ha ha ha!

- Hoàng lịch cái con khỉ, đó là thứ của người Trung Quốc các ngươi!

Bát Kỳ lạnh lùng nói:

- Long Lăng Thiên, nếu hôm nay ta mà trốn thoát được nhất định sẽ giết trăm vạn người Trung Quốc báo thù!

Cự sư và cự long mắt lộ sát khí.

Lâm Thiên hóa thành cự long nói:

- Ngươi không có cơ hội trốn thoát!

Khí thế cường đại bao phủ người Bát Kỳ, khí thế đó tuy không phải khí thế của rồng, tu vi hiện tại của Lâm Thiên không sánh bằng bất cứ con rồng nào phát ra khí thế nhưng miễn cưỡng đủ đối phó Bát Kỳ Nguyên Anh kỳ. Bát Kỳ cảm thấy toàn thân bứt rứt trước khí thế của Lâm Thiên, buộc phải dùng hai mươi phần trăm thực lực ngăn cản khí thế đó.

Tám đầu rắn mất một, mười phần thực lực chỉ còn lại chín, cộng thêm hai phần dùng để ngăn khí thế, mười phần thực lực chỉ còn lại bảy. Bảy phần thực lực ứng đối một Long Lăng Thiên sức mạnh ngang ngửa Bát Kỳ khi gã còn khỏe, lại thêm một Lâm Thiên hiện thực lực không kém hơn gã bao nhiêu, đây là chuyện không thể nào! Bát Kỳ biết hôm nay gã dữ nhiều lành ít!

Tự biết dữ nhiều lành ít nên Bát Kỳ nổi máu điên lên, cơ thể to lớn nhanh như tia chớp lao vào Lâm Thiên. Đối tượng Bát Kỳ tấn công trước là Lâm Thiên, vì hắn mà thua thì ý thức không gian tan vỡ, gã còn một chút cơ hội chạy thoát.

Thực lực của Lâm Thiên chưa hao tổn, hắn đâu sợ Bát Kỳ bây giờ:

- Hừ!

Lâm Thiên lao vào đánh với Bát Kỳ, quấn vào nhau công kích hung mãnh. Bát Kỳ chiếm ưu thế nhiều đầu rắn, Lâm Thiên thì có năm móng vuốt mạnh mẽ.

Vảy rồng bay toán loạn, thân rắn Bát Kỳ thêm vết cào sâu thấy xương. Hỏa thiêu, đóng băng, giằng xé. Bảy cái đầu rắn còn lại của Bát Kỳ cho Lâm Thiên nhiều cảm nhận ‘tuyệt vời’. Cơ thể Lâm Thiên bị quả cầu ánh sáng đen lần trước né thoát nay đánh trúng, mảng lớn thân thể bị năng lượng tà ác xâm nhập.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lâm Thiên hóa thành cự long quấn quýt cùng Bát Kỳ, Long Lăng Thiên được nhiều cơ hội tấn công, vuốt sư tử to lớn vỗ xuống đập nát đầu rắn.

Cự long rống to:

- Chết đi!

Cự long cắn cổ cái đầu rắn to nhất của Bát Kỳ, lửa vàng hủy diệt phun ra chui vào cơ thể gã.

Bát Kỳ bị tổn hại nặng hét thảm:

- Grao grao!

Đầu rắn chỉ còn lại hai cái, thực lực của Bát Kỳ chỉ còn hai phần.

- Các ngươi phải chết!

Bát Kỳ cuồng cười:

- Bạo, bạo cho ta!

Long Lăng Thiên biến sắc mặt hét lên:

- Mau mở ý thức không gian ra!

Lòng Lâm Thiên máy động ý thức không gian nháy mắt mở ra, Long Lăng Thiên hóa thành luồng sáng lao ra ngoài. Một luồng sáng bắn ra sau Long Lăng Thiên, Bát Kỳ chỉ còn một cái đầu, gã dùng một cái đầu tự bạo thành công lừa Long Lăng Thiên giục Lâm Thiên mở ra ý thức không gian, một phần ý thức Bát Kỳ vọt nhanh ra.

Một cái đầu Bát Kỳ nổ trong ý thức không gian chẳng đem lại nhiều tổn hại cho Lâm Thiên. Ý thức không gian của Lâm Thiên vốn bền chắc hơn cao thủ Nguyên Anh kỳ bình thường nhiều, một cái đầu của Bát Kỳ chỉ có một phần thực lực, uy lực không tệ nhưng chưa đủ làm tan vỡ ý thức không gian của Lâm Thiên.

Lâm Thiên chửi thầm:

- Tên khốn gian xảo!

Nhưng mặt Lâm Thiên lộ nụ cười. Tuy lần này không tiêu diệt hết ý thức thể Bát Kỳ tiến vào thức hải nhưng cũng có chín phần tan biến. Dù một phần ý thức Bát Kỳ trốn về bản thể thì bản thể chỉ còn chưa tới ba phần ý thức, bằng vào bấy nhiêu rất khó phát huy ra hết thực lực của Bát Kỳ, tối đa chỉ vận dụng cỡ thực lực Kim Đan đại viên mãn. Dù không dùng giới lực thì Lâm Thiên nắm chắc có thể đánh chết Bát Kỳ.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

- Tiểu Linh, Bát Kỳ phục hồi lại mất bao lâu?

Tiểu Linh đáp:

- Ít nhất cần nửa năm.

Lâm Thiên nói:

- A, nửa năm sao, ước chừng hắn không chống nổi qua nửa năm này. Dù ta không ra tay thì những cao thủ Nguyên Anh kỳ khác cũng sẽ không để Bát Kỳ phục hồi lại! - Chủ nhân, Bát Kỳ trốn!

Lâm Thiên nói:

- Ta biết hắn trốn, nhưng chỉ là một phần ý thức trốn.

Tiểu Linh vội nói:

- Không phải, chủ nhân! Là Bát Kỳ đã rời khỏi đảo Sinh Tử!

Lâm Thiên hỏi:

- Rời khỏi đảo Sinh Tử? Long lão đâu? Nếu có Long lão đuổi theo thì Bát Kỳ không trốn thoát được!

Với thực lực Nguyên Anh kỳ của Long Lăng Thiên, Lâm Thiên tin tưởng giải quyết Bát Kỳ hiện tại tối đa chỉ có thể phát huy ra Kim Đan đại viên mãn không khó khăn gì. - Chủ nhân, Long Lăng Thiên không đuổi theo. Vài giây trước khi ý thức Long Lăng Thiên trở về thân thể thì Hỏa Đế Châu Mỹ phát hiện đa phần ý thức rời khỏi thể xác Long Lăng Thiên nên đã xuống tay. Hiện tại hai người đang giương cung bạt kiếm, không rảnh quan tâm Bát Kỳ kia.

Lâm Thiên khẽ rên:

- A!

Không phải vì Tiểu Linh báo tin mà do trong cơ thể hắn như bùng cháy một đoàn lửa.

Lâm Thiên cắn chặt răng hỏi nhanh:

- Tiểu... Tiểu Linh, có chuyện gì vậy? Ta cảm giác thân thể rất nóng!

Tiểu Linh trả lời:

- Chủ nhân vừa rồi tinh thần lực bị quả cầu màu đen ẩn chứa lực lượng tà ác của Bát Kỳ cảm nhiễm, nay lực lượng tà ác đó bộc phát.

- Lực lượng tà ác là gì? Mau sử dụng giới lực thanh trừ cho ta!

Lâm Thiên cảm giác ‘cậu bé’ ngóc đầu lên, may mắn khán giả cách xa nên khó thấy thân dưới của hắn chào cờ.

Tiểu Linh trả lời:

- Chủ nhân, Bát Kỳ trời sinh tính dâm tà, lực lượng tà ác của hắn là lực lượng dục vọng. Do tinh thần lực bị cảm nhiễm nên giới lực không thể thanh trừ. - Chết tiệt!

Lâm Thiên chửi thầm, lắc người biến mất trên lôi đài.

Lâm Thiên lao ra lôi đài nhưng không đi đảo Sinh Tử mà bay nhanh hướng biển cả.

Tả Vân Phi mới chớp mắt một cái đã không thấy Lâm Thiên, vội lên tiếng hỏi:

- Lão tam đâu?

Tiêu Bạch nói:

- Không biết lão tam bị gì mà đột nhiên bay hướng kia.

Ngón tay trọng lực chỉ vào đại dương xa tít mù.

Chu Dao, Thạch Huyên Hiên hoang mang, nhưng hai người không quá lo. Lâm Thiên rời đi tốc độ mau như vậy hiển nhiên thực lực còn ở đỉnh cao.

Tả Vân Phi lẩm bẩm:

- A, chẳng lẽ lão tam lại sắp đột phá?

Lâm Thiên bay xa trăm dặm cảm giác toàn thân nóng vô cùng, hắn chui xuống biển, nước lạnh lẽo làm hắn thoải mái. Nhưng cảm giác thoải mái này chỉ kéo dài được một phút.

Một phút sau Lâm Thiên cảm giác càng nóng hơn, ngọn lửa trong phòng như sắp đốt cháy hắn.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

- Chủ nhân cưỡng ép chống cự cũng vô dụng, phải trút ra.

Mặt Lâm Thiên đã đỏ rần, nghe Tiểu Linh nói thì miễn cưỡng tập trung ý niệm tiến vào không gian Tinh Giới.

Dương Thi, Dương Tuyết thấy Lâm Thiên toàn thân trần trụi màu da đỏ rực xuất hiện trước mặt mình thì sợ hết hồn, hai người đã bao giờ thấy hắn như vậy?

- Thi nhi, Tuyết nhi, ta khó chịu quá!

Dục vọng tràn ngập trong mắt Lâm Thiên nhưng hắn cố nén không nhào vào Dương Thi, Dương Tuyết, hắn sợ tổn thương hai người.

- Lâm đại ca, làm sao vậy?

Dương Tuyết, Dương Thi ôm hai bên cánh tay Lâm Thiên rồi lại sợ hãi biến sắc mặt. Nhiệt độ cánh tay Lâm Thiên đã vượt qua năm mươi độ, nhiệt độ thân thể năm mươi nếu là người bình thường đã chết ngắc.

Lâm Thiên cắn đầu lưỡi mới tỉnh táo lại một chút, trả lời:

- Trúng một kẻ tồi tệ ám toán, là dâm độc!