Chương 166: Nguyên
Lâm Thiên mở mắt ra, đáy mắt dường như có tia sáng tím lóe qua. Trong phòng không gió chợt nổi luồng gió nhẹ, Lâm Thiên mới lộ ra chút khí thế đã có hiệu quả đó.
Lâm Thiên thì thào:
- Đây chính là Kim Đan kỳ sao? Cảm giác rất tốt. Trong cơ thể người khác kết Kim Đan, sao trong người ta ra thứ kỳ lạ này?
- Chủ nhân không đi con đường bình thường nên tất nhiên sẽ không kết ra Kim Đan gì đó. Trong hạ đan điền của chủ nhân có vầng sáng bạc trắng, đốm nhỏ màu tím trong vầng sáng gọi là nguyên. Tạm thời nó có hiệu quả như Kim Đan, có thể cung cấp năng lượng khi chủ nhân chiến đấu.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Nguyên? Nhỏ thật, vật nhỏ này không lớn hơn cây kim bao nhiêu.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân không biết hàng, lần này tiến bộ đa số năng lượng dùng để tạo ra thứ nhỏ bé này, mất ba vạn duy giới lực. Để tăng tố chất thân thể Lâm Thiên chỉ cần tám ngàn duy! Hiện tại độ mạnh tế bào của chủ nhân là năm ngàn, sức sống tế bào là năm ngàn, tinh thần lực đến tám ngàn. Về mặt tinh thần lực không yếu hơn người Nguyên Anh sơ kỳ.
Lâm Thiên gật gù, siết chặt nắm đấm. Không khí trong lòng bàn tay không kịp thoát đi phát ra tiếng nổ.
- Tố chất thân thể đúng là nâng cao nhiều.
Hiện Lâm Thiên không thể cảm nhận nguyên trong hạ đan điền mạnh cỡ nào, nhưng hắn biết lực lượng tăng lên nhiều.
- Tiểu Linh, lần này dốc hết sức chú ý tình huống trong người dường như càng dễ kiểm soát lực lượng hơn.
Tiểu Linh cười tủm tỉm:
- Đương nhiên rồi, trước kia tinh thần lực của chủ nhân quá yếu không đủ để duy trì nội thị thân thể, hiện tại tinh thần lực tăng vọt rất nhiều nên có chút tác dụng.
Lâm Thiên mỉm cười, tinh thần lực trướng lớn, hắn cảm giác đầu óc tỉnh táo nhiều, toàn thời gian càng rõ ràng hơn.
Long Hạo Hải chưa trở về. Lòng Lâm Thiên máy động, linh hồn thể xuất hiện trong Tinh Giới.
Lâm Thiên huơ tay múa chân, cười nói:
- Không tệ, không nói cái khác, ít nhất cảm giác lực lượng không khác mấy.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, trong không gian Tinh Giới trừ không có thân thể thật sự ra những cái khác giống nhau.
Lâm Thiên nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào thân xác. Quả nhiên trong hạ đan điền vầng sáng bạc vẫn còn nguyên.
Lâm Thiên cảm thán, nhìn quanh:
- Thật là rất kỳ diệu.
Không thấy Dương Thi, Dương Tuyết đâu.
- Chủ nhân, Dương Tuyết, Dương Thi nói không muốn quấy rầy chủ nhân tu luyện nên đang ở trong phòng.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân chọn đi văn minh nào rèn luyện?
Trong lòng Lâm Thiên nổi lên áy náy với Dương Thi, Dương Tuyết, trầm giọng nói:
- Thích hợp với linh hồn thể hiện tại của ta, tốt nhất là tinh cầu trọng lực. Trọng lực lớn nhỏ phải tương đương với thực lực hiện tại của ta.
Tiểu Linh nói:
Vô Thường tinh văn minh thể tu có thể thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân. Vô Thường tinh là một tinh cầu trọng lực, một hành tinh có trọng lực vô thường, tên của nó đến từ đó. Chỗ trọng lực nhỏ trên Vô Thường tinh còn nhỏ hơn Trái Đất nhiều, chỗ trọng lực mạnh nhất thì trọng lực hơn Trái Dất gấp vạn lần, siêu khủng bố. Vô Thường tinh là thánh địa tu luyện, hội tụ tu giả mỗi giai tầng. Vì tại đây dù là giai tầng nào đều sẽ tìm đến khu vực thích hợp cho mình tu luyện. Thực lực của chủ nhân đại khái tương đương với cường giả đẳng cấp bạch kim trong văn minh thể tu.
Vô số cường giả, hành tinh có trọng lực khác nhau, nghe Tiểu Linh kể làm Lâm Thiên háo hức.
- Thiên giai, mau cho ta vào trước đi!
- Vâng thưa chủ nhân, chuẩn bị đi Vô Thường tinh!
Đầu Lâm Thiên nặng nề, giây sau hắn đã rời khỏi không gian Tinh Giới đi vào thế giới trong Tinh Giới.
Biệt thự trong Tinh Giới, hai cái đầu ló ra từ cửa sổ.
Dương Tuyết buồn bã nói:
- Tỷ tỷ, ta có linh cảm nếu chúng ta không cố gắng mạnh lên sẽ có ngày mất đi Lâm đại ca.
Dương Thi kéo tay Dương Tuyết:
- Chờ Lâm đại ca tìm ra công pháp thích hợp cho chúng ta thì hãy chăm chỉ luyện công vào.
Dương Tuyết gật mạnh đầu:
- Ừm!
Vô Thường tinh, Lâm Thiên mặc y phục võ sĩ màu trắng xuất hiện trong một thành phố nhỏ. Thật sự rất nhỏ, diện tích thành phố chưa đến mười km vuông. Tác dụng của nó là chuẩn bị đủ thứ cho những người tu luyện, ví dụ thức ăn, nước uống.
Người thực lực mạnh có thể nhiều ngày không ăn, không uống nước. Nhưng trừ những người đến đẳng cấp xích ngọc trở lên, không ai có thể luôn không ăn không uống.
Vô Thường tinh có đủ loại người thực lực khác nhau. Yếu nhất đương nhiên là người thường, bọn họ phục vụ cho những tu giả, chỗ ở là nơi trọng lực khá thấp. Trên người bình thường là hắc thiết chiến sĩ, thanh đồng sĩ, bạch ngân chiến sĩ, hoàng kim chiến sĩ, bạch kim chiến sĩ, xích ngọc chiến sĩ, thanh ngọc chiến sĩ, tử ngọc chiến sĩ...
Thực lực của Lâm Thiên tương đương với bạch kim chiến sĩ, không quá mạnh. Nhưng từ bạch kim chiến sĩ trở lên ít khi xuất hiện nên tại đây bạch kim chiến sĩ xem như cao thủ đỉnh cao.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, ở đây không cần khách sáo gì, người nơi này tôn trọng sức mạnh. Ngươi có sức mạnh thì người ta sẽ tôn kính ngươi, ngươi không có lực lượng thì dù biểu hiện khách sáo cỡ nào cũng sẽ bị coi thường.
Lâm Thiên gật đầu, hắn nheo mắt lại. Nếu có thể tìm được vài đối thủ thích hợp để đánh nhau sẽ tốt hơn đơn thuần khổ luyện một mình.
- Chủ nhân, tòa thành nhỏ này xây rất kỳ diệu, càng ra ngoài thành nhỏ thì trọng lực càng cao. Ước chừng cách mười thước là trọng lực sẽ tăng gấp đôi. Trừ một số cao thủ đỉnh cao nhất có thể đi ra ngoài, những người khác rời khỏi tòa thành nhỏ chỉ có thể thông qua hàng thiên khí!
Một nam nhân đầu trọc mặt hung tợn, vóc dáng vạm vỡ ngực ôm nữ nhân yêu diễm cười to vào mặt Lâm Thiên:
- Này tên mặt trắng kia, Vô Thường tịnh không phải nơi cho nhãi ranh nhà ngươi đến, ha ha ha ha ha ha!
Tu luyện khô khan, nhiều tu gia rảnh rỗi sẽ tìm niềm vui. Chơi nữ nhân, đùa giỡn một người bề ngoài yếu là thú vui thường có của họ.
Bên này có việc vui, rất nhanh nhiều tu giả tụ tập lại. Tu luyện cũng cần thả lỏng, bọn họ rất vui có người tạo trò hay cho xem.
Một khán giả cười nói:
- Này Thiết Hùng, ngươi có ăn hiếp người cũng nên tìm kẻ mạnh hơn một chút. Ngươi nhìn hắn da trắng thịt mềm, rõ là thư sinh mới đến Vô Thường tinh, ngươi nhẫn tâm vậy sao?
Nam nhân đầu trọc không phật lòng, gã cười nói:
- Gặm xương đương nhiên chọn cái nào mềm. Nhãi con, đã chơi nữ nhân chưa? Theo ta thấy ngươi đừng ra ngoài thành, nếu không đi ra được trăm thước sẽ rất mất mặt. Ở trong thành, tìm nữ nhân nào cũng cô đơn rồi quấn nhau còn vui hơn. Loại mặt trắng như ngươi có rất nhiều nữ nhân thích! - Ta cá hắn sẽ ra ngoài thành, không ra khỏi trăm thước.
- Mợ, ngươi quá xem trọng hắn. Ta cá hắn không ra năm mươi thước. Năm mươi thước là gấp năm lần tiêu chuẩn trọng lực, là hắc thiết chiến sĩ mới chịu nổi. Ngươi nhìn bộ dạng của hắn đi, có phải là hắc thiết chiến sĩ không?
Lâm Thiên cao một thước tám nhưng hình thể chỉ xem như cân xứng, không tới mức vạm vỡ, càng đừng bảo so sánh với đám tu giả luôn rèn luyện trong trọng lực. Những tu giả đa số cơ bắp cục cục, mỗi phần cơ như bằng sắt.
Một mỹ nữ lạnh lùng xinh đẹp vóc dáng cao kiều đi tới, nhìn Lâm Thiên chăm chú thản nhiên nói:
- Ta cá hắn có thể đi ra một ngàn thước.
Một ngàn thước. Các tu giả xôn xao. Một ngàn thước là trọng lực gấp trăm lần, cần tới tu vi bạch ngân mới chịu đựng được. Một người trẻ tuổi chỉ chừng hai mươi mà tu vi đến bạch ngân chiến sĩ? Đánh chết các tu giả cũng không tin. Một số người cố gắng mấy chục năm nhưng đến nay còn kẹt ở giai cấp thanh đồng, thực lực tăng lên không dễ như nói miệng, nó cần vô số ngày đêm không ngừng khổ luyện.
Lần lượt đột phá cực hạn của bản thân mới đổi lấy chút xíu tiến bộ thực lực, nhưng đột phá cực hạn bản thân gánh lấy đau đớn nặng vô cùng. Tuy nhiên đã bước lên con đường võ tu thì có mệt mấy, khổ mấy chỉ có thể ráng chịu. Muốn hưởng thụ ánh mắt tôn kính của người khác thì phải trả giá nhiều hơn người ta.
Trong đám đông có một người nhỏ giọng nói:
- Nếu hắn đến từ gia tộc lớn thì còn chút cơ may. Những gia tộc khổng lồ vun kim tiền có thể ra một cường giả cấp bạc ngân không khó gì, hơn nữa các gia tộc lớn có công pháp cao chót vót. Công pháp đỉnh cao, bắt đầu tu luyện sẽ nhanh hơn loại thường của chúng ta nhiều.
Những người vây quanh xem kịch hoặc nhiêu hoặc ít có tu vi nên nghe rõ ràng, trong phút chốc ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Thiên thay đổi.
Một người nhận ra nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp, như bị rắn cắn vội thụt lùi bốn, năm thước:
- Nàng là... Lãnh Diễm La Sát Tuyết Vô Cơ!
Người xung quanh nghe câu đó đều biến sắc mặt cách xa nữ nhân.
Lâm Thiên hơi tò mò. Nữ nhân trước mắt về sắc đẹp thì thua xa Thạch Huyên Hiên, cũng kém hơn Chu Dao nhiều, nhưng nhờ tu luyện nên dáng bốc lửa. Mỹ nữ như vậy tại sao hù sợ người khác chạy mất?
Lâm Thiên thầm nghĩ:
- Lãnh Diễm La Sát, La Sát sao, có vẻ ra tay hơi bị độc ác, thực lực cũng đến thiên giai, rất giỏi.
Mỹ nữ lạnh lùng đột nhiên nói một câu khiến Lâm Thiên ngạc nhiên:
- Đánh một trận với ta, thắng thì ta cùng ngươi một đêm, thua thì để lại một cánh tay của ngươi hoặc công pháp tu luyện.
Lâm Thiên gãi mũi:
- Với vẻ đẹp của nàng thì giá trị một đêm không thấp, nhưng tại sao chọn ta?
- Vì tia sáng trong mắt của ngươi, loại tự tin đó không phải người bình thường có thể có được!
Tuyết Vô Cơ nhìn Lâm Thiên chăm chú:
- Nói thật là thực lực của ngươi chắc không kém, ta nhìn trúng công pháp của ngươi!
Lâm Thiên nửa cười nửa không:
- Dù nàng lấy được công pháp từ ta chẳng lẽ không sợ chọc vào rắc rối?
- Rắc rối có thể biến thành động lực tu luyện.
Tuyết Vô Cơ hừ mũi:
- Chiến hay không?
Lâm Thiên chỉ đám người lui ra sau:
- Cho ta biết tại sao bọn họ sợ nàng?
Tuyết Vô Cơ lạnh lùng nói:
- Chẳng qua ta từng giết hơn mười người từ chối khiêu chiến, bọn họ sợ ta khiêu chiến nên lùi xa chút, một đám nhát gan!
Vẻ mặt đám người căm giận nhưng cũng biết bằng thực lực của bọn họ không đánh lại Tuyết Vô Cơ đang ở đỉnh bạch ngân chiến sĩ.
Lâm Thiên cười to bảo:
- Tốt, ta đồng ý. Ta đang định ra thành huấn luyện, đi theo ta. Nếu thua thì đêm nay rửa sạch chờ ta trên giường!
Lâm Thiên tự nhận mình không phải người tốt, Tuyết Vô Cơ cũng chẳng phải loại thuần khiết gì. Tuyết Vô Cơ đã tự đưa lên cửa, nếu mèo còn đẩy mỡ ra thì hơi bị giả tạo.
Đám người xem thấy Lâm Thiên đồng ý thì thở phào. Lâm Thiên đã đồng ý vậy Tuyết Vô Cơ sẽ không tìm bọn họ khiêu chiến nữa.
Nhiều người thầm nghĩ:
- Nữ nhân điên này, sau ngày mai phải đổi nơi khác tu luyện, không ngờ nữ nhân điên này chạy tới đây.
Người tụ tập ngày càng nhiều, đi theo Lâm Thiên và Tuyết Vô Cơ ra ngoài thành.
Vừa ra khỏi thành đã thấy ngay đám đông chênh lệch tu vi thế nào. Người tu vi kém đi ba, bốn mươi thước liền ngừng. Chỉ đến tu vi hắc thiết chiến sĩ mới dám vượt qua khoảng cách năm mươi thước tiếp tục tiến lên.
Chịu được trọng lực gấp năm lần là đến đẳng cấp hắc thiết chiến sĩ, cực hạn chịu đựng của hắc thiết chiến sĩ là gấp hai mươi lần, tức là tối đa đi ra hai trăm thước.
Hơn hai trăm thước là thanh đồng chiến sĩ, cực hạn chịu đựng trọng lực tiêu chuẩn gấp tám mươi lần.
Rất nhanh hai trăm thước đã tới, đa số người dừng bước, hâm mộ nhìn người tiếp tục tiến lên. Bọn họ chỉ đến hắc thiết chiến sĩ, hai trăm thước là cực hạn của họ. Mười thước sẽ tăng trọng lực gấp đôi, đây không đùa được, đến cuối cùng đừng nói trọng lực gấp đôi, chỉ tăng thêm không phẩy trọng lực thì họ cũng không chịu nổi.
Các hắc thiết chiến sĩ tìm đúng điểm trọng lực lớn nhất mình có thể chịu đựng, vất vả chống thân thể. Bọn họ hâm mộ những người đi tiếp nhưng càng hiểu rằng nếu không cố gắng thì tu vi hiện tại cũng khó giữ được, con đường tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi.
Sắc mặt Lâm Thiên như thường tiến lên trước, hắn không đi nhanh, tâm tình bình tĩnh, dùng tâm cảm nhận lực lượng trong cơ thể. Lâm Thiên cẩn thận điều khiển không vì trọng lực mà đột nhiên thay đổi hoặc nặng hoặc nhẹ. Cách Lâm Thiên một thước, Tuyết Vô Cơ lặng im tiến lên, sắc mặt nhẹ nhàng. Tuyết Vô Cơ có tu vi cấp bạch ngân, ứng đối chút trọng lực trên con đường phía trước không quá khó khăn.