Chương 161: Diệu Mộng tiên nữ
Bảy, tám chục người bước xuống xe. Đa số quen biết nhau, dù sao cùng đẳng cấp lại là thanh niên với nhau.
Một người ăn mặc lòe loẹt tiến lên bắt chuyện:
- Khúc huynh, Lý huynh, thì ra hai người cũng đi. Hai vị huynh đệ này hơi lạ mặt.
Khúc Phong mỉm cười nói:
- Thịnh hội như thế đi giúp vui cũng tốt.
Khúc Phong không quá thích thanh niên mặc lòe loẹt này.
Mắt thanh niên lóe tia dâm dục nói:
- Ha ha ha, Từ Hàng Tịnh Trai nhiều người đẹp, bình thường không quá hoan nghênh khách nhân đến, lần này là cơ hội hiếm có.
Lâm Thiên nhìn mà cau mày, xếp thanh niên vào danh sách miễn tiếp xúc. Nam nhân hơi háo sắc không phải sai lầm lớn trong mắt Lâm Thiên, nhưng nhưng thấy mỹ nữ thì không kiềm được lộ rõ tia sáng dục vọng, loại người đó không làm việc lớn được, không đáng kết bạn.
Thanh niên vẫn cứ oang oác không ngừng. Lâm Thiên cất bước đi tới, Long Hạo Hải thấy thế cũng chạy theo.
Thanh niên bực tức nhìn bóng lưng Lâm Thiên và Long Hạo Hải:
- Khúc huynh, hai người này mà ai mà không lễ phép gì hết.
Lý Vân lạnh nhạt nói:
- Khúc huynh, chúng ta đi thôi, không thì nhóm Lâm huynh sẽ đi xa. Đoan Mộc huynh, khuyên ngươi đừng gây sự trong Từ Hàng Tịnh Trai, càng đừng chọc vào hai người kia!
Thanh niên sắc mặt âm trầm hỏi:
- Hai người đó lai lịch lớn lắm sao?
Lý Vân gật đầu nói:
- Người ta tùy tiện nói một câu có lẽ sẽ là tai nạn lớn cho Đoan Mộc gia tộc.
Thanh niên không qua ngu, Lý Vân nói những lời như thế đã là quá tốt bụng.
Thanh niên vội cảm ơn:
- Đa tạ Lý huynh đã báo.
Nhưng không biết thanh niên sẽ nghe vào não được mấy phần.
Cười với thanh niên rồi Khúc Phong, Lý Vân sử dụng thân pháp đuổi theo nhóm Lâm Thiên.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, có mấy quốc gia sử dụng vệ tinh chú ý nơi này.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
- Tiểu Linh, có thể khống chế những vệ tinh không?
Tiểu Linh kiêu ngạo trả lời:
- Đương nhiên được. Những vệ tinh kết nối internet, miễn là lên mạng thì không có gì Tiểu Linh không làm được!
Lâm Thiên nhếch môi cười tà:
- Tiểu Linh, chuyển hình ảnh vệ tinh nhận được thành phim nghệ thuật của đảo quốc phía đông đi. Mà ngươi biết phim nghệ thuật là gì không?
Tiểu Linh cười nói:
- Hi hi, chủ nhân thật xấu xa.
Lầu Năm Góc nước Mỹ.
Một thanh niên da trắng quan sát hình ảnh vệ tinh cười gian:
- Các thanh niên cao thủ Trung Quốc tập hợp lại, nếu cho một đầu đạn thì...
Màn hình chiếu đoàn người Lâm Thiên.
- Đừng mơ mộng hão huyền, ai dám làm như vậy bảo đảm tên biến thái Long Đế, hai lão biến thái Thục Sơn, Côn Luân sẽ giết tới cửa ngay. Lớp thanh niên Trung Quốc nhiều cao thủ thật, cả nước ta gom lại cũng không bằng số thanh niên cao thủ đi Từ Hàng Tịnh Trai!
Người nói chuyện là một nam nhân trung niên mặc quân phục, nhìn quân hàm thì là thiếu tướng.
Thanh niên da trắng khẽ thở dài:
- Người ta có lịch sử năm ngàn năm vốn lâu dài, trong vài gia tộc cổ xưa không thiếu cao thủ. Số người toàn quốc gia đông gấp mấy lần chúng ta nên rất nhiều cao thủ hơn nước mình.
Đúng lúc này hình ảnh vệ tinh chợt lóe, hình ảnh biến mất, trên màn hình là hai nam nữ trần truồng đang cày cấy.
Thiếu tướng bật thốt:
- Chuyện gì đây? Cái này là tối hôm qua ta vừa xem!
Thiếu tướng nói xong thấy nhiều thuộc hạ xung quanh cười dâm nhìn mình, gã cười nói:
- Mọi người là nam nhân, đừng nhìn ta với ánh mắt đó.
Thanh niên da trắng cười khùng khục:
- Không sai không sai, lão đại thì ra cũng có sở thích này, về sau chúng ta cùng nhau nghiên cứu xem, hi hi.
Thiếu tướng hít sâu, trầm giọng quát:
- Mợ nó, mau điều tra cho ta! Tại sao hình ảnh vệ tinh đang yên lành chuyển sang phim hành động của tiểu Nhật Bản!
Thanh niên da trắng nói:
- Lão đại, rất có thể là hacker Trung Quốc giở trò. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng chúng ta đều biết hiện Trung Quốc có một siêu hacker, từng hành động của chúng ta e rằng đã bị người ta biết rõ.
Thiếu tướng nói:
- Liên lạc tiểu tổ an toàn máy tính, kêu bọn họ nhanh chóng đến xem. Phải rồi, đừng phái nữ nhân đến.
- Vâng thưa lão đại!
Đúng lúc này trên màn hình đột nhiên nổi một dòng chữ, là tiếng Anh nên thiếu tướng và các thuộc hạ xem hiểu: Kính báo các hạ, rình ngó không phải thói quen tốt, lần đầu nên cảnh cáo. Nếu phát hiện thêm lần nữa thì tin quan viên cục tình báo Lầu Năm Góc nước Mỹ tụ tập xem phim heo sẽ truyền khắp internet!
Thanh niên da trắng quay đầu lại. Trên bức tường sau lưng có một camera chĩa vào họ.
- Chết tiệt!
Thanh niên da trắng chửi thề:
- Lão đại, camera đã truyền xuống hình ảnh vừa rồi!
Thiếu tướng, các thuộc hạ biểu tình cực kỳ khó xem. Phim nghệ thuật mới chiếu lên, làm nam nhân tất nhiên sẽ chú ý xem một lúc, nhưng...
Thiếu tướng thở hắt ra:
- Đóng camera lại!
Chuyện tương tự xảy ra với vài nước như Anh quốc, Nhật Bản, nước Nga... Trong phút chốc các quốc gia càng chú trọng an toàn internet hơn. Đối phương có thể dễ dàng khống chế vệ tinh là tai nạn cho đất nước. Các loại vũ khí hiện đại hóa đa phần cần vệ tinh định vị, nếu vệ tinh bị khống chế thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Nhóm Lâm Thiên ra khỏi trấn nhỏ đi đường núi, cực kỳ khó đi, thường gặp sườn cực kỳ dốc hoặc vách đá hẹp chỉ cho một người đi qua.
Lâm Thiên cảm thán rằng:
- Sửa đường thế này người Từ Hàng Tịnh Trai lên xuống núi thật không dễ dàng.
- Lão đại, học vô chưa có thành tựu thì người Từ Hàng Tịnh Trai không được phép vào đời. Khi đã có thành tựu thì đi đường thế này rất nhẹ nhàng.
- Tiêu chuẩn thành tựu học võ của Từ Hàng Tịnh Trai là đến trung giai địa giai, người nào ra từ Từ Hàng Tịnh Trai đều có thể đánh gục ta, rất mất mặt.
Lâm Thiên thoải mái lên dốc, cười nói:
- Tin ngươi mới lạ. Tu vi của ngươi tuy kém hơn trung giai địa giai một chút nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì phong phú hơn đệ tử mứi ra khỏi Từ Hàng Tịnh Trai gấp vô số lần. Nếu thật sự đánh nhau, một mình ngươi đấu với hai trung kỳ địa giai đều không thành vấn đề.
Long Hạo Hải cười sang sảng:
- Lão đại rất có pháp nhãn!
Bảy, tám mươi người có người tu vi kém, tốc độ lên đường siêu nhanh, những người kém cỏi bị rớt xuống. Khúc Phong, Lý Vân có tu vi trung giai địa giai, không nhanh không chậm đi theo bên Lâm Thiên và Long Hạo Hải.
Đi 60km, 70km đã đến chân núi Tú Miểu phong. Sương mù vờn quanh chân núi, Lâm Thiên ngước lên nhìn, quả nhiên không thấy đỉnh núi, như thể không gian nơi đó trống rỗng. Nhưng Lâm Thiên biết Tú Miểu phong không thấp chút nào, nó cao ba ngàn thước.
Lâm Thiên thầm khâm phục:
- Cấm chế của tiên gia đúng là thần kỳ.
Lâm Thiên thầm nghĩ không biết đến bao giờ hắn mới vận dụng được thủ đoạn như vậy.
Chân núi có một đạo cô trung niên đứng chờ, bề ngoài chỉ khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi.
Tiểu Linh cười nói trong đầu Lâm Thiên:
- Hi hi chủ nhân, công pháp Từ Hàng Tịnh Trai có hiệu quả trú nhan dưỡng dung. Tuổi thật của đạo cô đó hơn bốn mươi tuổi.
Đạo cô trung niên hành lễ:
- Các vị thí chủ, bần ni tên Diệu Mộng, hữu lễ.
Khí thế hậu giai thiên giai hơi phát ra, trong phút chốc đè vài kẻ nổi máu dê không dám rục rịch.
Đám người Khúc Phong giật nảy mình vội hành lễ:
- Thì ra là Diệu Mộng tiên nữ, vãn bối xin chào.
Sư phụ của Thạch Huyên Hiên pháp danh Diệu Vân, được gọi là Diệu Vân tiên nữ. Đạo cô trung niên là sư thúc của Thạch Huyên Hiên, được gọi Diệu Mộng tiên nữ. Tu vi của Diệu Mộng không bằng sư phụ Thạch Huyên Hiên nhưng cũng là cao thủ hậu giai thiên giai. Nhóm Lâm Thiên trừ tu vi của hắn cao cỡ đại viên mãn thiên giai ra những người khác không ai là thiên giai nên ngoan ngoãn dưới khí thế của Diệu Mộng tiên nữ.
Diệu Mộng nói:
- Về tiên nữ thì không dám nhận. Thịnh hội lần này tệ phái đã trừ bớt cấm chế trên núi, các vị đi dọc theo thềm đá sẽ lên đến đỉnh núi. Bần ni còn phải đứng đây tiếp dẫn khách đến sau, làm phiền các vị tự đi lên.
Diệu Mộng đứng sang bên lộ ra con đường, sau lưng nàng là bậc thang bằng đá xanh quanh co khúc khuỷu chạy lên đỉnh núi.
- Tử Quang Chân Nhân của Côn Luân, Thiên Tâm Đạo Trưởng của Thục Sơn đã đến tệ phái. Lần này trừ người trẻ tuổi dưới ba mươi ra chỉ người nhận được thiệp mời mới được lên núi. Vì vậy người đã tròn ba mươi tuổi xin hãy dừng bước, Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm Đạo Trưởng đã hỗ trợ bày ra diệu pháp trên thềm đá. Người tròn ba mươi tuổi bước lên thềm đá sẽ bị cấm chế công kích.
Lời thốt ra, đa số người sắc mặt bình thường, hai người khác hơi biến sắc mặt.
- Không dám làm phiền Diệu Mộng tiên nữ, chúng vãn bối tự mình đi lên được rồi.
Khúc Phong nói vậy nhưng không bước lên thềm đá.
Đoàn người Lâm Thiên có bảy, tám mươi người. Người thứ nhất bước lên thềm đá khó tránh khỏi khiến người khác bất mãn, dựa vào cái gì ngươi là người thứ nhất đi lên? Lòng người là thế, khi tụ tập cùng một chỗ thì tâm lý phân bì sẽ tự nhiên hình thành.
Lâm Thiên thấy thế mỉm cười, nâng bước lên trước định đạp xuống thềm đá.
Một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Khoan đã, ngươi là ai mà dám đi trước chúng ta?
Long Hạo Hải truyền âm:
- Lão đại, đó là ca ca Mạc Anh trong huynh đệ Mạc thị, bên cạnh hắn là đệ đệ Mạc Hùng.
- Mạc Anh, Mạc Hùng? Cái tên thú vị.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
- Hai huynh đệ có tu vi hậu kỳ địa giai, có chút tư cách kiêu ngạo.
Nhưng người hậu kỳ địa giai mà kiêu ngạo trước mặt hắn thì sao Lâm Thiên chấp nhận được?
Lâm Thiên nét mặt sa sầm hỏi:
- Diệu Mộng tiên nữ, không biết nếu ta dạy dỗ kẻ vô tri một chút có xúc phạm uy nghiêm của quý phái không?
Diệu Mộng tiên nữ ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên, thản nhiên nói:
- Hội lành lần này chủ yếu là tài tuấn trẻ tuổi giao lưu với nhau, miễn không xảy ra mạng người thì không xúc phạm uy nghiêm của Từ Hàng Tịnh Trai ta.
Lâm Thiên gật đầu nói:
- Vậy thì tốt.
Trong đám người vang tiếng xì xầm.
- Người kia là ai? Dám một mình khiêu chiến huynh đệ Mạc thị. Tu vi của hai người đó đều đến hậu kỳ địa giai, huynh đệ Mạc thị hợp sức thì có thể tranh tài một trận với cao thủ sơ kỳ thiên giai. - Chắc sẽ không đánh hội đồng, một trong hai người ra tay đã đủ rồi.
- Dù đấu đơn hay hội đồng thì huynh đệ Mạc thị luôn cùng nhau, ngày thường bọn họ không kiêu ngạo như vậy, chắc lần này vì mười danh ngạch nên muốn ra oai phủ đầu.
Mạc Hùng đứng cạnh Mạc Anh lạnh lùng nói:
- Ca, lần này để mình ta được rồi.
Khi mọi người cho rằng Mạc Anh không chịu, phải là hai người hợp tác thì gã lại gật đầu nói:
- Được, nếu ngươi không đánh lại thì ta sẽ ra tay sau!
Mạc Hùng nói:
- Đối phó một tiểu tử vô danh nho nhỏ thì ta vẫn có nắm chắc!
Hiện tại không phải cổ đại, tin tức phát đạt vô cùng, bọn họ nắm rõ cao thủ thanh niên trong mỗi gia tộc. Trong đầu huynh đệ Mạc thị không có tên Lâm Thiên.
Một hậu kỳ địa giai lại dám buông lời ngông cuồng tự tin đối phó hắn, Lâm Thiên thầm buồn cười.
Lâm Thiên ngoắc ngón tay:
- Các ngươi cùng lên đi!
- Lão đại, ra tay nhẹ chút. Con người huynh đệ Mạc thị không tệ, có một lần hỗ trợ đối phó hai kẻ thù nhẫn giả.
Từng đối phó hai kẻ thù nhẫn giả?
Lâm Thiên gật gù, ánh mắt nhìn hướng huynh đệ Mạc thị mềm mại hơn nhiều.
Lâm Thiên lạnh nhạt mở miệng nói:
- Lâm Thiên, thực lực thiên giai.
Thiên giai? Mọi người giật bắn người, huynh đệ Mạc thị cũng vậy.
Mạc Hùng rụt về bước chân:
- Ca, cùng lên!
Mạc Anh suy nghĩ một lúc, lắc đầu nhìn hướng Lâm Thiên:
- Ta là Mạc Anh, hắn là đệ đệ của ta, Mạc Hùng. Ngươi mạnh hơn chúng ta, mời ngươi lên trước.
Không đánh? Mọi người hơi thất vọng nhưng cũng hợp lý. Thực lực thiên giai thì dù Mạc Anh, Mạc Hùng có hợp sức cũng không có phần thắng lớn. Hơn nữa hai người đánh một dù thắng cũng không vẻ vang gì.
Lâm Thiên gật đầu, bước lên thềm đá, mười bậc một lần.
Lâm Thiên đi lên không lâu thì một nam nhân mặc đồ tây trắng rất đẹp trai cũng bước lên cầu thang. Thềm đá như chạy điện làm nam nhân hét rầm lên, tóc dựng đứng. - A!
Hiển nhiên nam nhân lớn hơn ba mươi tuổi nhưng cố tình muốn leo thang, hình tượng tuấn tú đẹp trai thoáng chốc bị phá hủy.
Đằng sau người đó, một nam nhân đang định bước lên cầu thang biến sắc mặt, cười gượng:
- Ta chợt nhớ có chuyện quan trọng, nên không lên núi.
Nam nhân bị điện đầu bốc khói giận dữ mắng:
- Đáng giận, đây là đạo đãi khách của Từ Hàng Tịnh Trai các ngươi sao?
- Xin lỗi, lần này ngươi không thuộc về khách của Từ Hàng Tịnh Trai. Chỗ Từ Hàng Tịnh Trai nhỏ, một lần không chứa hết nhiều người nên ra hạ sách này, vô cùng bất đắc dĩ.
Diệu Mộng tiên nữ nói:
- Nếu ngươi có gì bất mãn thì bần nhi có thể phản ánh với trai chủ, Tử Quang Chân Nhân, Thiên Tâm Đạo Trưởng giùm cho.