Chương 150: Lâm Gia

Chương 150: Lâm gia

Lâm Thiên cùng Chu Dao về trường học, Ngụy Phong thì phải ở lại. Lâm Thiên mới đưa Chu Dao về ký túc xá chợt có hai nam nhân áo đen đi tới.

Một nam nhân áo đen hỏi:

- Ngươi là Lâm Thiên?

Giọng nói không chứa chút tình cảm.

Lâm Thiên cau mày, gật đầu nói:

- Không sai, ta là Lâm Thiên, xin hỏi có chuyện gì không?

Nam nhân áo đen khác mở miệng nói:

- Xin theo chúng ta đi một chuyến, qua kiểm chứng thì thiếu gia Lâm Uy của chúng ta đã chết trong tay ngươi.

Hôm đó Lâm Thiên giết Vương Hạo, Lâm Uy còn có Sơn Bản Thái Dương đám võ sĩ kẻ thù nhưng không hủy thi diệt tích. Lâm Thiên chỉ gọi điện thoại cho Long Hạo Hải, kêu gã xử lý giùm. Với thực lực của Lâm gia thì không khó khăn điều tra ra Lâm Uy bị Lâm Thiên giết, bây giờ mới tìm tới cửa có lẽ vì Lâm Thiên đến Chu gia tham gia tộc hội.

Lâm Thiên trầm ngâm nói:

- Được, ta sẽ đi với các ngươi. Nói ra thì dù các ngươi không đến tìm ta cũng sẽ đi Lâm gia một chuyến.

Hai nam nhân áo đen lộ vẻ mặt sửng sốt, giết người còn dám tìm tới cửa, lá gan lớn thật.

- Hừ! Vậy thì tốt, đỡ khỏi phải chúng ta nặng tay.

- Nặng tay?

Lâm Thiên thầm buồn cười. Hai nam nhân áo đen tu vi không tệ, cỡ sơ giai địa giai nhưng so với Lâm Thiên thì kém xa lắc. Một cao thủ đại viên mãn thiên giai dù đối mặt mấy trăm người sơ giai địa giai cũng dễ dàng thắng.

Ba người ra vườn trường, một chiếc xe hơi màu đen đã đậu trước cổng trời.

Hai nam nhân áo đen kêu Lâm Thiên ngồi vào trước:

- Mời!

Một nam nhân áo đen ngồi cạnh Lâm Thiên, nhìn hắn chằm chằm. Một nam nhân áo đen khác nhanh chóng khởi động máy xe.

Lâm Thiên ngẫm nghĩ, lấy di động ra nhắn tin cho Chu Dao: Dao nhi, ta có việc ra ngoài hai ngày, đừng lo.

Lâm Thiên dựa vào lưng ghế mềm, thả lỏng người cười hỏi:

- Đừng căng thẳng vậy, ta không định chạy. Mà chúng ta đang đi đâu? Tổng bộ gia tộc Lâm gia ở Tứ Xuyên đúng không? Trực tiếp đi Tứ Xuyên sao?

Nam nhân áo đen ngồi bên cạnh phớt lờ Lâm Thiên, nói vào tai nghe:

- Nhiệm vụ tiến hành thuận lợi, đang mang mục tiêu đi tổng bộ gia tộc. Không động võ, mục tiêu chủ động đồng ý đi.

Đoạn báo cáo đã cho Lâm Thiên biết thông tin hắn muốn nên không hỏi gì nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Một tiếng sau, nhóm Lâm Thiên đã lên máy bay đi Thành Đô Tứ Xuyên.

Trong khoang hạng nhất, Lâm Thiên vừa quan sát tiếp viên hàng không xinh đẹp vừa nhàm chán thầm nghĩ:

- Trước kia chưa thấy máy bay hình dáng ra sao, giờ thì dăm ba bữa lại ngồi máy bay chạy tới chạy lui.

Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống. Lâm Thiên và hai người áo đen ra sân bay. Bên ngoài phi trường có xe chờ sẵn, người lái là một tên mập, ánh mắt nhìn Lâm Thiên như ngó người chết.

Tên mập lạnh lùng cười:

- Tiểu tử, hãy hưởng thụ mấy tiếng cuối đời ngươi đi. Lâm thiếu gia là công tử của tộc trưởng, ngươi giết thiếu gia, thật to gan.

Lâm Thiên nhìn ngoài cửa sổ xe, thản nhiên nói:

- Dù ta không chống cự thì cho tộc trưởng của các ngươi một ngàn lá gan cũng không dám giết ta!

Thân phận của Lâm Thiên là cố vấn đặc biệt Long tổ, chưa chắc Lâm gia biết rõ ràng nhưng nhất định biết hắn và Long tổ có liên quan. Trước khi chưa tìm hiểu rõ thân phận của Lâm Thiên thì cùng lắm Lâm gia cho hắn ăn đau thể xác, chưa tới nỗi giết chết. Nếu Lâm Thiên có thân phận siêu cao trong Long tổ, giết chết hắn thì Lâm gia không chịu nổi lửa giận từ Long tổ.

Lâm gia cũng là thế gia cổ võ, nhưng hiện tại gia tộc đã sa sút rất nhiều. Cao thủ lợi hại nhất trong gia tộc chỉ là trung giai thiên giai, kém xa Chu gia. So với Long Lăng Thiên Long Đế dị năng giả hệ không gian cấp SSS quản lý Long tổ thì kém xa như trời với đất.

Tổng bộ gia tộc Lâm gia cách xa tỉnh lị Thành Đô Tứ Xuyên. Lái xe đi ba, bốn tiếng, sắp hoàng hôn mới tới chỗ tổng bộ gia tộc Lâm gia. Một thôn nhỏ thoạt trông bình thường, đa số người Lâm gia ngụ trong thôn, còn lại một ít là thuộc hạ trung thành của Lâm gia.

Thôn nhỏ thoạt trông bình thường nhưng Lâm Thiên là cao thủ đại viên mãn thiên giai, cảm giác có thể bao trùm năm trăm thước nên dễ dàng nhìn ra nơi này bất phàm. Điẻm khác biệt thứ nhất là đa số người luyện võ công, tuy phần lớn trình độ nhân giai nhưng cũng có ba mươi người địa giai, năm người trên thiên giai. Điểm khác biệt thứ hai là bên dưới lòng thôn có không gian khác, một căn cứ ngầm khá lớn.

Nhóm Lâm Thiên đến khiến một số người chú ý, giương mắt nhìn sang.

Tên mập tới gần đẩy Lâm Thiên:

- Lâm Thiên, gia chủ đang chờ ngươi, đi đi!

Nhưng tên mập không đẩy Lâm Thiên đi, ngược lại từ người hắn truyền đến lực phản chấn đẩy gã lùi hai bước.

Tên mập mắng:

- Ngươi ngon, có chút tài!

Cuối cùng tên mập không dám đẩy Lâm Thiên nữa.

Một vài nam nữ tò mò tới gần hỏi:

- Béo thúc, hắn chính là Lâm Thiên? Là hắn giết Lâm Uy?

Tên mập gật đầu nói:

- Đúng, là hắn. Được rồi, tránh ra đi, ta phải dẫn hắn đi gặp tộc trưởng.

Một thanh niên khinh thường đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới:

- Ngó bộ dáng của hắn cũng không mạnh gì, hắn đánh thắng được Lâm Uy không?

Lâm Thiên liếc thanh niên kia, cười nhạt. Chỉ có tu vi hậu kỳ nhân giai, trong người thường xem như cao thủ nhưng đó là đẳng cấp thấp nhất trong ba cấp Võ Giả thiên, địa, nhân.

Lâm Thiên mỉm cười nhưng thanh niên thấy đó là nụ cười nhạo.

Thanh niên tức giận quát:

- Tiểu tử, ánh mắt đó là sao?

Lâm Thiên thản nhiên nói:

- Ngươi nghĩ đó là ánh mắt gì thì là ánh mắt đó.

Chuyến này đến Lâm gia, tâm tình của Lâm Thiên khá tệ, nếu đối phương không biết điều đưa lên cửa cho hắn trút giận thì Lâm Thiên rất vui lòng nhận.

Thanh niên giơ nắm tay:

- Ngươi...!

Tên mập lạnh lùng nói:

- Được rồi, Lâm Khắc, tiểu tử yên phận chút. Tộc trưởng muốn gặp hắn, ngươi làm chậm trễ lỡ bị tộc trưởng trách tội thì đừng trách ta không xin tha cho ngươi!

Tưởng tượng cảnh tộc trưởng Lâm Chấn tức giận thì thanh niên rùng mình. Bình thường Lâm Chấn đã đáng sợ, giờ chết mất nhi tử, dám chọc vào gã thì hậu quả sẽ không đơn giản là cấm đoán mười ngày, nửa tháng. - Hừ! Nể mặt béo thúc nên tha cho ngươi lần này!

Đi tới trước một biệt thự xây kim bích huy hoàng. Hai bảo tiêu đứng trước biệt thự tiến lên định lục soát người Lâm Thiên.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Lâm tộc trưởng cẩn thận thật. Yên tâm, trên người ta không mang theo súng ống bom gì.

Tiếng cười nhạo truyền vào biệt thự, bên trong vọng ra thanh âm trầm thấp:

- Cho hắn vào!

Tên mập trầm giọng nói:

- Tiểu tử, khi gặp tộc trưởng hãy thành thật chút, nếu không béo gia sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

Một mình Lâm Thiên vào biệt thự, tên mập ở bên ngoài.

Trong đại sảnh trừ tộc trưởng Lâm Chấn Lâm gia ra còn có bốn lão nhân, gồm có đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão. Bốn lão nhân đều có tu vi sơ kỳ thiên giai, Lâm Chấn thì mới có tu vi hậu kỳ địa giai. Lâm Thiên vừa vào đại sảnh liền nhìn Lâm Chấn chằm chằm.

Đánh giá lẫn nhau, hai bên lặng im.

Lâm Chấn trầm giọng nói:

- Lâm Thiên, giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, chắc hẳn ngươi rõ ràng điều này!

Lâm Thiên mặt không biểu tình nói:

- Đúng, ta rõ ràng, cho nên ta giết Lâm Uy. Nhưng hắn đánh cuộc với ta nợ hai ức USD đến nay chưa trả, ta nghĩ Lâm tộc trưởng tin tức nhanh nhạy chắc biết chuyện này? Lâm tộc trưởng có định trả nợ thay cho nhi tử không?

Lâm Chấn đập mạnh tay xuống cái bàn trà gỗ đỏ trước mặt:

- Khốn kiếp! Lâm Uy và ngươi không có huyết thù, ngươi giết hắn còn ở nơi này cưỡng từ đoạt lý!?

Mắt Lâm Thiên lộ tia sáng thù hận:

- Năm ta chín tuổi phụ mẫu lìa đời, ta nghĩ Lâm tộc trưởng biết rõ ràng phụ mẫu của ta chết như thế nào đi?

Lâm Chấn biến sắc mặt nói:

- Ngươi... Ngươi biết thân phận của phụ mẫu ngươi?

Lòng Lâm Chấn thầm hối hận, nhổ cỏ không tận gốc quả nhiên tai họa lớn về sau. Lúc đó Lâm Chấn cho rằng Lâm Thiên chỉ là nhãi ranh chín tuổi sao nhìn ra được gì? Chờ Lâm Thiên lớn lên thì đầu mối đã đứt, cho dù biết chút manh mối nhưng một người bình thường sao có thể gây uy hiếp cho gã được? Vì vậy sau khi Lâm Chấn ra lệnh trừ khử phụ mẫu của Lâm Thiên đã không giết hắn, nhìn hắn lớn lên trong đau khổ tạo cảm giác sung sướng biến thái cho gã.

Lâm Thiên cười khẩy nói:

- Hừ, quả nhiên! Phụ mẫu của ta không chết vì ngoài ý muốn mà do Lâm tộc trưởng xuống tay. Lâm tộc trưởng, giết hại ca ca ruột của mình, công nhận Lâm tộc trưởng giỏi thật!

Lâm Chấn trầm giọng nói:

- Phụ thân của ngươi bất chấp gia tộc phản đối ngoan cố muốn ở cùng mẫu thân ngươi, hắn không thích hợp làm gia chủ Lâm gia. Đáng hận là ngày xưa phụ thân trước khi chết giao lệnh bài tộc trưởng gia tộc cho ca ca của ta. Không thể để hắn ngồi vào vị trí tộc trưởng, ta làm như vậy vì tốt cho Lâm gia!

Vẻ mặt Lâm Thiên khinh thường nói:

- Chính mình ham muốn quyền lợi thì cứ nhận đi, nói thẳng ra có gì ghê gớm? Lại còn bảo tốt cho gia tộc, ta làm sao không rõ tính cách của phụ thân ta? Phụ thân vốn không thèm quan tâm quyền lợi gì đó, chỉ cần Lâm tộc trưởng nói một tiếng, rất có thể phụ thân sẽ giao lệnh bài gia chủ cho. Nhưng Lâm tộc trưởng đã làm gì? Lâm tộc trưởng vận dụng thủ đoạn hãm hại phụ thân, vì bất đắc dĩ nên phụ thân phải rời xa Lâm gia sống trong một thôn trang nhỏ. Nếu cứ mãi như vậy cũng tốt, phụ thân sống yên tĩnh như mình mong muốn, Lâm tộc trưởng thì làm tộc trưởng Lâm gia như mình thích. Thế nhưng Lâm tộc trưởng tìm đến phụ thân, giết chết phụ mẫu của ta. Lâm tộc trưởng, ta rất muốn moi tim của Lâm tộc trưởng ra nhìn xem bên trong làm bằng thịt hay gì mà ra tay độc ác như thế với ca ca của mình!

Lâm Chấn liên tục biến sắc mặt nói:

- Ta không ngờ ca ca sinh ra nhi tử to gan như ngươi. Lâm Thiên, ta vốn chỉ định nhốt ngươi suốt đời, nhưng bây giờ ta đã đổi ý, ngươi bình tĩnh làm ta sợ.

Lâm Chấn quay sang nói với bốn lão nhân:

- Bốn vị trưởng lão, Lâm Thiên đáng chết, các vị nghĩ sao?

Đại trưởng lão lớn tiếng nói:

- Phản đối! Tộc trưởng, Lâm Uy đã chết, tử đệ trong gia tộc không ai có tư cách trở thành người thừa kế đời tiếp theo. Lâm Thiên phù hợp điều kiện, cho nên ta yêu cầu Lâm Thiên về lại gia tộc, trở thành người thừa kế gia chủ Lâm gia đời tiếp theo. Tộc trưởng, xin hãy lấy gia tộc làm trọng!

Lâm Chấn sắc mặt âm trầm nói:

- Đại trưởng lão, Lâm Thiên không có hảo cảm với Lâm gia, sẽ chỉ mang đến tai nạn cho Lâm gia.

Lâm Thiên nói chen vào:

- Dù có chuyện gì thì ta sẽ không vào gia tộc máu lạnh này, ta nghĩ phụ mẫu của ta cũng không muốn ta như vậy, càng đừng nói gì mà khiến ta làm gia chủ Lâm gia!

Lâm Thiên thốt lời, Lâm Chấn nở nụ cười, bốn vị trưởng lão cau mày.

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Lâm Thiên, dù nói thế nào thì trong cơ thể ngươi chảy dòng máu Lâm gia thì nên làm tròn nghĩa vụ vì Lâm gia! Làm gia chủ Lâm gia có gì không tốt? Quyền thế, tiền bạc, mỹ nhân, muốn gì có nấy! - Nghĩa vụ? Ha ha ha ha ha ha!

Lâm Thiên cười to bảo:

- Trưởng lão nói đùa, từ chín tuổi ta đã lang thang, gia tộc không cho ta chút lợi lộc gì mà chỉ đem đến đau xót vô tận. Gia tộc như vậy kêu ta làm tròn nghĩa vụ? Ta phi! Quyền thế, tiền bạc, mỹ nhân, bằng vào thực lực của ta có gì không chiếm được? Về quyền lực, hiện ta là cố vấn đặc biệt Long tổ, quyền lực không lớn hơn tộc trưởng chó má kia sao? Về tiền bạc, tuy hiện chưa nhiêu đến nỗi tiêu xài không hết nhưng tài phú trong tay ta đáng giá hơn toàn bộ Lâm gia gấp vạn lần. Mỹ nhân, tìm được mấy người đẹp hơn Dao nhi?

Lâm Chấn và bốn trưởng lão biến sắc mặt kêu lên:

- Cố vấn đặc biệt của Long tổ?

Lâm Chấn cố nén lòng kinh hoàng hét lên:

- Lâm Thiên, ngươi nghĩ chúng ta là con nít ba tuổi sao? Long tổ là nơi như thế nào, sao có cố vấn đặc biệt nhỏ như ngươi được? Nói dối cũng nên tìm cái nào đáng tin một chút!

Lâm Thiên lấy giấy chứng nhận cố vấn đặc biệt Long tổ ra, cười lạnh ném xuống bàn trà:

- Tin tưởng với thị lực của Lâm tộc trưởng sẽ phân biệt được đây là đồ thật hay giả?

Lâm Chấn nhìn vẻ mặt đó thì linh cảm không may, gã từng thấy biểu tình này rất nhiều lần, giống Lâm Thiên như đúc.

Lâm Chấn cầm giấy chứng nhận lên giở ra, khi thấy ảnh của Lâm Thiên trong đó, cùng với chữ cố vấn đặc biệt Long tổ Trung Hoa, hai tay Lâm Chấn run rẩy. Giấy chứng nhận là đồ thật, Lâm Chấn khẳng định, nhưng gã không hiểu tại sao một người bình thường trong thời gian ngắn thay đổi lớn như vậy? Lâm Chấn nghe thuộc hạ báo cáo thực lực Lâm Thiên đã đến địa giai, còn trở thành cố vấn đặc biệt Long tổ.

Bốn trưởng lão lần lượt cầm giấy chứng nhận xem, nhìn nhau gật đầu, xác định là giấy chứng nhận thành viên Long tổ thật.

- Lâm tộc trưởng, bây giờ đã biết tại sao ta giết Lâm Uy rồi đi? Nợ cha con trả, chắc Lâm tộc trưởng đã nghe câu này rồi? Huống chi Lâm Uy to gan cùng người khác bắt cóc Dao nhi, tội nên tru!