Chương 13: Mất Laptop Rồi

Chương 13: Mất laptop rồi

“Cái gì? Sơn Bản Thái Dương chạy về Nhật Bản rồi?”

Lôi Bằng tức giận nói.

“Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Cử tổ đặc biệt A ra còn để hắn chạy! Tổ đặc biệt A chẳng phải có mấy thành viên thực lực hết sức không tệ sao?”

Hứa Cường đứng trước mặt Lôi Bằng, cười khổ nói:

“Cục trưởng, chúng ta xem thường Sơn Bản Thái Dương rồi, hắn ẩn giấu rất sâu, một thân nhẫn thuật sợ là đã đạt tới cảnh giới Thượng Nhẫn rồi. Hành động bắt hắn vốn phải phái Long tổ ra, tuy trong tổ đặc biệt A của tôi có vài người thực lực không tệ nhưng khoảng cách với Thượng Nhẫn ngài cũng biết đấy, để hắn dễ dàng thoải mái chạy thoát không tổn thất thành viên đã là may lắm rồi.”

Lôi Bằng cau mày lại:

“Không ngờ Sơn Bản Thái Dương lại là một Thượng Nhẫn, tin này vậy mà chúng ta lại không biết, Hứa Cường, công tác của bộ tình báo phải tăng mạnh hơn.”

Lôi Bằng đưa cho Hứa Cường một cái USB.

“Trong đây có một số tư liệu, một số quan viên trong đó bị tổ chức Sơn Khẩu mua chuộc, ngươi mời bọn hắn tới Cục Quốc An uống trà!”

Hứa Cường nhận USB rồi đi.

“Tiểu Vương, gọi ngay mấy người bên khoa thông tin tới, máy tính của ta không ngờ lại bị người ta lặng lẽ xâm nhập. Lần này may là kẻ xâm nhập dường như là người Trung Quốc có lương tri, nếu bị thành viên thế lực đối địch xâm nhập vào máy tính của ta, hậu quả ngươi biết đấy, mẹ nó, đã biết máy tính không tin được nhưng lại không thể không dùng!”

Lôi Bằng hít sâu một hơi, điều tiết cảm xúc của mình. Sơn Bản Thái Dương chạy thoát, điều này khiến tâm tình của hắn tương đối không tốt, hắn cầm lấy điện thoại bảo mật nội bộ:

“Này, lão Long, là ta, Lôi Bằng, báo cho ngươi một tin, một người phụ trách của tổ chức Sơn Khẩu ở Trung Quốc vốn là một Thượng Nhẫn. Người của ta đi bắt hắn, không ngờ hắn chạy về Nhật Bản rồi, hắn phạm rất nhiều tội, nếu có cơ hội để người Long tổ của ngươi diệt hắn đi.”

“Thượng Nhẫn? Là Long tổ của ta thất trách rồi, yên tâm, chuyện này ta lo, lão Lôi, hỏa khí của ngươi rất lớn, bớt nóng đi, nhiều tuổi rồi, động can hỏa không tốt cho thân thể.”

Trong điện thoại truyền lại một tràng cười sảng khoái.

“Gần đây ta đâu có cười nổi, còn may, quốc khánh cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, chờ một thời gian nữa hẳn có thể thả lỏng rồi, đến lúc đó đi ra ngoài thư giãn. Được rồi lão Long, không nói nhiều với ngươi nữa, còn cả đống việc đang chờ ta làm.”

Ngắt điện thoại, người của khoa thông tin đã tới.

“Các ngươi tìm đi xem máy tính của ta có lỗ hổng nào không, ngoài ra, tìm xem có vết tích kẻ xâm nhập vào máy tính của ta lưu lại không?”

Lôi Bằng nhường ghế, để mấy người của khoa thông tin làm việc.

Bận rộn nửa giờ, chủ nhiệm khoa thông tin Phùng Cương cười khổ nói:

“Cục trưởng, không tìm được lỗ hổng, manh mối lại càng không có chút nào, những tư liệu đó giống như xuất hiện từ hư không vậy.”

Xua xua tay.

“Các ngươi lui ra đi!”

Lôi Bằng cũng không phê bình bọn Phùng Cương, trình độ của Phùng Cương hắn biết, bất kể là quốc tế hay trong nước đều là đỉnh cao, hắn cũng không tìm được chút vết tích nào có nghĩa là trình độ của người xâm nhập đã siêu phàm nhập thánh rồi.

“Nói tới nước ta có nhân tài vi tính như vậy, ta phải cao hứng mới phải.”

Lôi Bằng than nhẹ một tiếng, lại ngồi xuống.

Trải qua chuyện này, một hồ sơ tài liệu tên là Vô danh được lập trong Cục Quốc An, bên trong ghi rõ sự kiện lần này.

Phòng 306.

“Tiểu Linh, Sơn Bản Thái Dương chạy thật rồi sao?”

Lâm Thiên không tin hỏi.

“Với thực lực của Cục Quốc An, bắt một tên Nhật Bản sao lại không thành công?”

“Chủ nhân, Sơn Bản Thái Dương không phải là người bình thường, mà là một Thượng Nhẫn. Thực lực của Thượng Nhẫn đại khái tương đương với một cao thủ võ lâm có tu vi 50 năm nội lực.”

Tiểu Linh giải thích.

“Trên căn bản Cục Quốc An chỉ hành động nhằm vào người bình thường, bên trong có một số cao thủ nhưng thực lực yếu hơn so với Sơn Bản Thái Dương một chút.”

Lâm Thiên hỏi:

“Có nghĩa là trên Cục Quốc An còn có thế lực đặc thù hơn?”

Tiểu Linh nói:

“Đúng vậy, từ máy tính của cục trưởng Cục Quốc An Lôi Bằng biết được phía trên Cục Quốc An còn có Long tổ tồn tại, bên trong đó toàn là cao thủ hoặc là nhân sĩ đặc dị, còn trên Long tổ còn gì nữa không thì Tiểu Linh không biết.”

“Được rồi, không quản chuyện này nữa, lần này coi như mạng Sơn Bản Thái Dương lớn. Chẳng qua cho dù hắn chạy tới Nhật Bản cũng không có kết quả gì tốt, tiết lộ nhiều tài liệu của Sơn Khẩu như vậy, nếu không bị nghiêm phạt mới là chuyện lạ.”

Lâm Thiên nói.

“Tiểu Linh, còn tên Độc Mai Khôi đó, bây giờ chúng ta ở phía nam, thế lực Sơn Khẩu ở phía nam là do mụ ta phụ trách đó.”

“Độc Mai Khôi hết sức cẩn thận, Tiểu Linh hoàn toàn không tra ra chứng cứ phạm tội của mụ ta.”

Tiểu Linh xấu hổ nói.

Lâm Thiên nói:

“Không có thì thôi, dẫu sao cho dù trừ được mụ, Sơn Khẩu chẳng phải sẽ phái người khác tới sao!”

Lâm Thiên không nghĩ tới những chuyện lộn xộn này nữa, thay đôi giày đi ra ngoài ăn sáng.

Đại học Hải Thiên có tổng cộng mười nhà ăn, khu vực ký túc xá nam sinh của nhóm Lâm Thiên cũng có một cái, chẳng qua không ít nam sinh chạy tuốt qua nhà ăn bên phía ký túc xá nữ ăn. Lâm Thiên đương nhiên sẽ không làm vậy, xuống khỏi ký túc xá tới nhà ăn tùy tiện mua vài thứ ăn vào coi như xong bữa sáng.

Nghĩ lại, Lâm Thiên đi ra khỏi vườn trường, hắn chuẩn bị đi mua laptop, tiền dễ kiếm, không cần phải quá tiết kiệm, hơn nữa hắn dẫu sao cũng học khoa thông tin, mua máy tính là tất yếu.

“Ta yêu ngươi, yêu ngươi, như chuột yêu gạo...”

Điện thoại của Lâm Thiên đột nhiên reo lên, tiếng chuông đó cũng không phải hắn cài, mà tối qua khi Tả Vân Phi nghịch điện thoại của hắn đã cài vào. Nhìn màn hình điện thoại hiện tên Chu Dao, trong lòng Lâm Thiên đầu tiên hơi mừng, tiếp đó cau mày lại, có mỹ nữ tìm tự nhiên là chuyện đáng cao hứng, nhưng mỹ nữ cũng cùng lúc đó có nghĩa là phiền phức.

“A lô!”

Giọng Lâm Thiên tương đối lạnh nhạt.

“Lâm Thiên, có thể cùng ta đi mua đồ được không?”

Giọng Chu Dao dịu dàng, trong giọng nói lại có vài phần ý sợ Lâm Thiên cự tuyệt. Lâm Thiên suy nghĩ mất mấy giây, khi Chu Dao sắp không chờ được nữa mới nói:

“Ta cũng phải đi ra ngoài mua ít đồ, cùng đi vậy.”

“Được rồi, ta thay đồ, ngươi tới dưới ký túc xá ta chờ ta được không?”

Chu Dao hỏi.

Chờ ở đó cũng không sao, Lâm Thiên đồng ý, ngắt điện thoại từ từ đi về phía ký túc xá nữ.

Trường đại học Hải Thiên rất rộng, từ ký túc xá nam tới ký túc xá nữ đi nhanh cũng phải mười phút. Lâm Thiên mười lăm phút mới tới nơi, nhưng khi tới dưới ký túc xá số 15, phát hiện Chu Dao vẫn chưa xuống.

“Nữ sinh thay đồ, quả nhiên là chuyện phiền phức!”

Lâm Thiên lầm bầm trong lòng.

Dưới ký túc xá số 15 vẫn còn không ít nam đồng bào giống hắn, có người trong tay thậm chí còn cầm một bó hoa hồng lớn, mỗi người đều áo quần bảnh bao, mặt người dạ thú, ặc, sai rồi sai rồi...

“Này, anh em, chờ mỹ nữ nào vậy?”

Tên đứng bên cạnh Lâm Thiên dường như đã quen tới đây, thấy Lâm Thiên tới gần, xích qua hỏi.

“Ngươi cứ chờ là biết.”

Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Biết, không thể nào, Tiền Nhân ta tuy biết không ít nữ sinh, nhưng không dám đảm bảo nhận ra người của huynh đệ nhà ngươi, chẳng lẽ đó là nhân vật đại mỹ nữ trên bảng hoa khôi của trường. Đúng rồi, trong tòa lầu này có bốn vị mỹ nữ xếp top 10 trên bảng hoa khôi của trường. Chà chà, ở đây có một số lại không tới chờ người mà tới xem mỹ nữ, anh em, nói coi, ngươi chờ vị nào? Tần Kha? Mộ Dung Tuyết? Chu Dao? Hay là Nam Cung Uyển Nhi?”

Lâm Thiên nhắm mắt lại không nói, hắn cho rằng mình không nói, vị nhân huynh bên cạnh sẽ dừng lại vì không còn hứng thú, nhưng hắn thật sự đã coi thường tinh thần kiên nhẫn không lui của nhân huynh Tiền Nhân đây rồi.

“Huynh đệ không nói? Vậy được, để ta đoán thử, Mộ Dung Tuyết, hẳn là không thể, quá lạnh rồi, lại gần sẽ bị cảm mạo! Nam Cung Uyển Nhi, ặc, hẳn cũng không khả năng lắm, nhỏ đó tuy đẹp thật đấy, nhưng sự bạo lực của nó cũng tương đương với vẻ đẹp của nó, còn lại là Tần Kha và Chu Dao rồi. Huynh đệ, ta thật bội phục ngươi. Tần Kha đứng đầu bảng hoa khôi, tính cách còn rất tốt, chẳng qua tuy vậy, đã một năm đại học cũng chưa từng nghe nói cô ta tiếp xúc nhiều với nam sinh nào. Chu Dao, mỹ nữ cổ điển nha, nhìn thấy cô ta, ta như nhìn thấy một nàng tiên đi về phía ta...”

Tần Nhân ngoác miệng ra, không dám tin nhìn Chu Dao đi ra khỏi cửa tòa lầu, lại nhìn Lâm Thiên, nửa buổi sau mới ngớ ngẩn hỏi:

“Huynh đệ, ngươi thật sự đợi Chu Dao sao?”

“Lâm Thiên.”

Chu Dao đi qua, dịu dàng nói, thấy Tiền Nhân nói chuyện với Lâm Thiên, cho rằng là bạn của Lâm Thiên, cô hơi gật đầu.

“Đi thôi!”

Lâm Thiên nói một tiếng, xoay người đi trước. Hôm nay Chu Dao ăn mặc rất đẹp, bộ áo đầm trắng đúng là khiến cô nhìn như nàng tiên. Lâm Thiên cho rằng nếu còn không đi, mình sẽ bị cả đống người xúm lại gây gổ, vì nghĩ tới an toàn tính mạng, đi khỏi chỗ thị phi này trước mới tốt.

Nhóm Lâm Thiên vừa đi, phía sau liền truyền tới một tràng tiếng quỷ khóc sói gào:

“Trời ơi! Không ngờ Chu Dao lại đi với một nam sinh! Ta không muốn sống nữa!”

“Tiểu tử đó là ai, ta phải khiêu chiến hắn!”

Trong đống giọng nói phía sau cũng có tiếng cười lớn của Tiền Nhân truyền tới:

“Ha ha, Chu Dao cười với ta!”

“Chu Dao, ngươi muốn hại chết ta à!”

Lâm Thiên trong lòng hơi mừng thầm nhưng miệng lại buồn bực nói. Chu Dao cười nhẹ một tiếng:

“Đại cao thủ ngươi còn sợ họ sao?”

“Đại cao thủ, ta không phải hạng đó, nếu là cao thủ hôm đó ta đã không xém bị bắn chết!”

Nhớ tới lần đó ngăn chặn viên đạn, Lâm Thiên vẫn còn sợ hãi.

“Ngươi muốn mua thứ gì vậy, sao lại gọi ta đi, ba bạn cùng phòng của ngươi đâu?”

Chu Dao lắc đầu:

“Không biết, sáng sớm bọn họ đã không thấy đâu, ta muốn mua cái laptop, lần này bọn ta đi Bắc Kinh, trở về phát hiện laptop đã không thấy đâu. Ta vốn cho rằng tình hình an ninh trong trường không tệ, không ngờ lại như vậy, nếu biết sớm thì phải trang bị két sắt rồi!”

Lâm Thiên lắc đầu:

“Phòng các ngươi có tỷ lệ thu hút trộm cắp cao hơn bình thường nhiều, chẳng qua ngươi mới mất, cũng không cần phải mua cái mới ngay, có lẽ còn tìm lại được.”

Chu Dao nói:

“Sợ là hy vọng không lớn, ta ngày nào cũng dùng máy tính, cho nên mua một cái bình thường đối phó trước.”

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

“Chủ nhân, ngài có thể hỏi tin tức về máy tính của Chu Dao, như nhãn hiệu, model bao nhiêu, desktop hình gì, có lẽ Tiểu Linh có thể tìm giúp.”

Lâm Thiên âm thầm gật đầu, hỏi Chu Dao:

“Máy tính của ngươi hiệu gì, cấu hình ra sao, trên desktop có đặt gì không?”

Chu Dao ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên một cái, nói:

“Là model sản xuất hạn chế của Apple, 4 nhân, ổ cứng 2TB, desktop là một hình thanh sơn lục thủy.”

Lâm Thiên không nói, hỏi Tiểu Linh trong đầu:

“Tiểu Linh, thế nào, tìm được không?”

“Tìm được rồi chủ nhân, máy tính của Chu Dao ở trong phòng quản lý dưới tòa lầu của cô ta, đang lên mạng.”

Tiểu Linh hưng phấn nói.

“Sao đây chủ nhân, có muốn hack nó không?”

“Hack, hack cái đầu ngươi!”

Lâm Thiên tức giận mắng một câu.

Làm sao để Chu Dao biết máy tính của cô ở trong phòng quản lý dưới lầu của cô mà không khiến cô nghi ngờ, đây là vấn đề khiến Lâm Thiên đau đầu. Chẳng qua lập tức, Lâm Thiên không nghĩ tới vấn đề này nữa, bởi vì Lâm Uy hôm đó đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, lạnh lùng nhìn Lâm Thiên như nhìn một xác chết.