Chương 127: Hắc điếm
Lâm Thiên đứng thẳng dậy nói với nhóm Diệp Phong:
- Các người đã hoàn thành thương vụ lần này vậy hãy trở về đi, tìm một lão bản Gia Lý tiệm trang sức gần học viện ma pháp Hán Tư trong thành Lôi Vân lấy kim tệ, rồi bắt đầu thu mua ma hạch, thu mua âm thầm, điệu thấp, đừng nâng giá ma hạch lên. Nhớ cẩn thận an toàn, ma hạch là thứ khiến người đỏ mắt.
Diệp Phong hỏi:
- Đại nhân không đi ra sao?
Lâm Thiên lắc đầu nhìn sâu trong Ma Thú sâm lâm:
- Các người đi đi, ta đi dạo sâu bên trong. Thu được ma hạch thì các người để ở chỗ Gia Lý, hắn có tiệm trang sức chắc chắn biết cách bảo vệ an toàn.
- Tuân lệnh đại nhân!
Đám người Diệp Phong hành lễ, bước nhanh chui vào trong rừng, biến mất.
Lâm Thiên hít sâu, hú dài một tiếng lao nhanh vào sâu trong Ma Thú sâm lâm. Chiến đấu với ma thú ngoài cùng không giúp Lâm Thiên tăng thêm bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu.
Trong vòng ba ngày đám ma thú ngũ, lục, thất giai trong Ma Thú sâm lâm gặp xui xẻo, dâng hiến sinh mệnh quý giá cho Lâm Thiên tăng cao kinh nghiệm chiến đấu. Tinh thần của chúng nó thật là đáng quý, đảng và nhân dân sẽ ghi nhớ chúng. Trong ba ngày Lâm Thiên chưa trở về không gian Tinh Giới nên đừng thấy lạ, người mặc đồ xơ mướp đi hướng thành Ma Thú chính là nhân vật chính của chúng ta, bạn học Lâm Thiên. Tuy mặc đồ thủng nhiều lỗ nhưng mắt Lâm Thiên tràn đầy hân hoan. Ba ngày giết mười con ma thú ngũ giai, hai mươi con ma thú lục giai, ba con ma thú thất giai, hấp thu năng lượng ma hạch của chúng được một vạn giới lực. Cộng thêm số ma hạch của Ma Lang mà nhóm Diệp Phong không lấy đi, một viên ma hạch hấp thu được năm ngàn duy giới lực, tổng cộng hơn hơn một vạn năm ngàn duy giới lực. Trừ năm ngàn duy giới lực phát đại chiêu, hơn một ngàn duy giới lực nâng cao thực lực cho Dong Binh cầm búa thì Lâm Thiên lợi ròng chín ngàn duy. Hiện số giới lực của Lâm Thiên đã đột phá mười vạn, đến mười vạn bốn ngàn duy.
Trước kia Lâm Thiên chưa bao giờ dám tưởng tượng nhiều giới lực như vậy, cầm đống giới lực trong tay dù hiện tại thực lực của hắn yếu chút nhưng đủ sức diệt một, hai Kiếm Thánh, Pháp Thánh. Nếu Lâm Thiên chịu bỏ ra giới lực, một lần hao mấy vạn duy thì dù là Pháp Thần, Kiếm Thần cũng sẽ biến thành hư vô trước cột sáng năng lượng hủy diệt tất cả.
Trừ giới lực ra kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Thiên nâng cao rất nhiều. Ma thú cao giai cực kỳ khôn lanh, chiến đấu với chúng nó có tác dụng lớn cho việc nâng cao kinh nghiệm chiến đấu. Trong ba ngày qua Lâm Thiên bị vài vết thương nhỏ, nhưng chút vết thương đó không cần Tiểu Linh chữa, bằng vào sức phục hồi cao hơn người bình thường gấp hai, ba chục lần của Lâm Thiên thì chẳng bao lâu sau miệng vết thương tự động khép, không để lại sẹo.
Lâm Thiên vừa đi vừa hỏi thầm:
- Tiểu Linh, còn mất bao lâu mới nâng cao thực lực được?
Tiểu Linh trả lời:
- Chủ nhân, còn kém hai mươi ngày. Nếu trong thế giới Tinh Giới thì chỉ cần năm ngày bên ngoài.
- Năm ngày sao? Có thể chịu đựng, lần sau đến đại viên mãn thiên giai phải không?
Tiểu Linh đáp
- Vâng thưa chủ nhân, đẳng cấp năng lượng đến đại viên mãn thiên giai nhưng phải thích ứng nhất định thì sức chiến đấu mới đến trình độ đó được. Nhưng nếu sử dụng giới lực thì sức chiến đấu thực tế cao hơn thiên giai đại viên mãn.
Lâm Thiên nói:
- Thiên giai đại viên mãn, sư phụ Thạch Huyên Hiên hình như cũng là đại viên mãn thiên giai, có thể đi Từ Hàng Tịnh Trai dạo chơi một chút. Sức hấp dẫn của Thạch Huyên Hiên quá lớn, ta ước chừng nam nhân vây quanh bên người nàng khá nhiều, lơ là một cái nàng sẽ bị người ta cướp đi.
Lâm Thiên nghĩ lại Chu Dao, hắn cảm thấy làm như vậy là không công bằng với nàng. Lâm Thiên chỉ ở chung với Thạch Huyên Hiên một đêm nhưng trong lòng hắn luôn nhớ nhung hình bóng của nàng. - Chủ nhân, thực lực mạnh chiếm hữu nhiều nữ nhân chẳng phải là việc bình thường sao? Một người thực lực siêu cao, bên cạnh chỉ có một nữ nhân mới là hiếm hoi.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Ngày xưa tuy lão chủ nhân chỉ yêu một người nhưng nữ nhân bên cạnh lão chủ nhân nhiều đến chủ nhân không tưởng tượng nổi.
- Nói xem có bao nhiêu?
Lâm Thiên không hứng thú nghe chuyện riêng của người bình thường nhưng về lão chủ nhân Tiểu Linh làm hắn rất tò mò.
- Nhiều còn hơn nhân khẩu thành phố Hải Thiên.
Tiểu Linh nói một câu làm Lâm Thiên trố mắt.
Lâm Thiên không rõ số lượng cụ thể nhân khẩu thành phố Hải Thiên có bao nhiêu nhưng chắc chắn là hơn ngàn vạn. Hơn ngàn vạn nữ nhân... Lâm Thiên câm nín, không biết nên nói cái gì.
Tiểu Linh lên tiếng:
- Chủ nhân thấy khó tin đúng không? Chủ nhân nên biết lão chủ nhân sống mấy chục ức năm, ngàn vạn nữ nhân chỉ tương đương với mấy trăm năm một người.
Lâm Thiên hỏi:
- Những nữ nhân này đâu rồi?
Tiểu Linh trả lời:
- Đa số đã chết, chỉ có hai người còn sống, một ở Tiên giới, một ở Thần giới.
Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
- Lão chủ nhân của ngươi thực lực mạnh như vậy tại sao nữ nhân của hắn chết đi?
Tiểu Linh nói:
- Lão chủ nhân không nâng cao thực lực của họ, vì vậy bọn họ không sống lâu được như thế.
Lâm Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Không nâng cao thực lực nữ nhân của mình, cách nghĩ của lão chủ nhân nhà ngươi không phải người bình thường tưởng tượng nổi. Hai vị ở Tiên giới, Thần giới là ai? Có khi nào bọn họ oán hận lão chủ nhân của ngươi sau này truy sát ta không? - Cái đó... Chủ nhân, Tiểu Linh không biết. Lòng người khó dò, huống chi là lòng tiên nhân, thần nhân?
Tâm tình Lâm Thiên vốn khá tốt nghe tin này xong trở nên nặng nề.
Thật lâu sau Lâm Thiên tự cổ vũ mình:
- Ta rầu làm cái quái gì? Trước tiên không nói bọn họ có oán hận lão chủ nhân của Tiểu Linh không, dù có đi nữa chưa chắc biết ta được ích lợi từ lão chủ nhân. Thêm nữa hiện tại ta chưa đến tu vi đại viên mãn thiên giai, thành tiên thành thần chẳng biết qua bao năm nữa.
Nghĩ vậy tâm tình Lâm Thiên thoải mái nhiều, hắn ngước đầu lên, bất giác đã tới cửa thành thành Ma Thú. Lâm Thiên mặc đồ rách rưới khiến nhiều người ánh mắt kỳ dị nhìn hắn. Thật ra có người mặc còn te tua hơn Lâm Thiên, một số người lạc đường trong Ma Thú sâm lâm đi lòng vòng cả tháng mới ra, người không có một mảnh vải lành lặn to cỡ bàn tay. - Hừ! Định ăn cướp tiểu gia? Không biết sống chết!
Với cảm giác của Lâm Thiên rất dễ dàng phát hiện khi hắn vào thành thì có hai người luôn nhìn hắn chằm chằm.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Những tên kia đáng ghét còn hơn kẻ săn giết nhân loại kiếm lợi trong Ma Thú sâm lâm! Bọn họ không dám vào Ma Thú sâm lâm lại muốn dùng chút thủ đoạn rẻ tiền cướp trái chín của người khác.
Lâm Thiên tùy ý chọn một lữ điếm thuê phòng, hắn không muốn ngủ, giờ còn sớm. Lâm Thiên chỉ muốn tắm rửa thoải mái một phen. Thính lực hơn người bình thường gấp vô số lần khiến Lâm Thiên nghe rõ một trong hai nam nhân ở dưới lầu nói nhỏ với lão bản lữ điếm.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
- Hay thật, ta vào ở trong hắc điểm rồi.
Rất nhanh nước nóng đưa vào phòng, ánh mắt tiểu nhị thương hại nhìn Lâm Thiên.
Tiểu nhị nói:
- Khách nhân, nếu cần thêm nước nóng xin hãy giật sợi dây bên cạnh.
Tiểun hị đóng cửa ra khỏi phòng. Lâm Thiên nhìn nước nóng hổi, lòng thầm cười nhạt.
Lâm Thiên khẽ nói:
- Trong nước thêm nhiều thuốc mê, nghĩ ra chiêu này cũng hay. Người dính bẩn lâu ngày thấy thùng gỗ to đầy nước ấm sẽ hấp tấp cởi đồ nhảy vào ngay.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, với sức sống tế bào của ta có chống cự nổi thuốc mê đó không?
Tiểu Linh trả lời:
- Chủ nhân, trừ một ít dược vật siêu lợi hại ra dược vật bình thường không có hiệu quả gì với chủ nhân. Thuốc mê tiến vào trong tế bào sẽ bị năng lượng ẩn chứa trong tế bào cưỡng ép thanh trừ.
Lâm Thiên gật gù, hắn cởi quần áo rách rưới xuống, nhẹ nhàng nhảy vào thùng gỗ to.
- Sướng quá!
Nước nóng lướt qua da thịt khiến lỗ chân lông toàn thân Lâm Thiên giãn nở.
Lâm Thiên suy nghĩ lung tung:
- Nước bỏ thuốc mê dường như tắm càng dễ chịu hơn, hay là sau này khi tắm cũng bỏ chút thuốc vào?
Sau hai mươi phút Lâm Thiên tắm xong, lấy bộ đồ sạch ra khỏi không gian Tinh Giới mặc trong người, ngồi ngay đối diện cửa chờ hai tên ở dưới lâu đang rón rén lên.
Một thanh âm trầm thấp vang lên từ cửa thang lầu:
- Lôi ca nói xem trên người tiểu tử kia có hàng không?
- Không sai được, mắt nhìn người của ta không phải một ngày, hai ngày, ngươi đã thấy ta bỏ sót bao giờ chưa? Ba ngày trước tiểu tử này xuất phát từ thành Ma Thú, trong ba ngày tuy quần áo rách chút nhưng không bị thương gì, ngươi nói xem điều này nói lên cái gì? Chứng minh thực lực của đối phương không tệ, người thực lực không kém thì ngươi nghĩ trong ba ngày sẽ không thu hoạch được gì sao? Lát nữa hãy cẩn thận chút, người thực lực cao có kháng tính với thuốc mê. - He he, Lôi ca cứ yên tâm trăm phần trăm, tự tay ta làm thuốc mê làm sao không nắm rõ? Những thuốc mê này đủ làm một con Man Tê thất giai gục. Ài, tiếc rằng mỗi đợt mua bán chỉ được chia ba phần.
Lôi ca nhỏ giọng mắng:
- Ngu, thả tầm mắt ra xa chút, tiền kiếm hoài không hết!
Chẳng mấy chốc hai người kia đã đi tới trước cửa phòng Lâm Thiên.
- Không có tiếng nước, Lôi ca, chắc thuốc mê có tác dụng rồi. Vẫn xử lý theo cách cũ?
- Nói nhảm nhiều vậy? Dùng bao tải chuyển ra ngoài thành, ném ven Ma Thú sâm lâm. Trong một năm không dưới mười vạn người chết trong Ma Thú sâm lâm, thêm hắn không nhiều.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Thiên ngồi cười lạnh nhìn hai người tiến vào.
- Hai vị, đa tạ các ngươi cho thêm thành phần vào nước ta tắm, rất thoải mái!
Hai người hoàn toàn biến sắc mặt, co giò định chạy.
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Các ngươi đã chăm sóc ta đặc biệt vậy nếu ta không đáp lại sao đúng đạo làm người?
Hai ma pháp phong chi triền nhiễu trói hai nam nhân lại.
- Thực lực kém cỏi như thế còn dám làm chuyện như vậy, các ngươi muốn chết mà!
Một người vóc dáng thấp lắp bắp:
- Không... Không phải ngươi tắm rửa rồi sao? Tại sao không trúng tuhốc mê?
Lâm Thiên không muốn nói nhảm:
- Các ngươi đi xuống hỏi Minh thần là biết!
Nguyên tố phong của phong chi triền nhiễu thoáng chốc sắc bén như đao nhẹ nhàng cắt cổ hai người, giết chết hai kẻ đấu khí cấp thấp.
Lâm Thiên tới gần đá tay lôi ca đã thò vào trong túi, bàn tay dễ dàng bị đá ra, tay cầm quyển trục thuật hỏa hải ngũ giai.
Lâm Thiên cười khẽ:
- Tuy ma pháp ngũ giai không bị thương ta được nhưng đã dưỡng thành thói quen, bao nhiêu anh hùng hào kiệt bởi vì đang thắng mà nói nhảm vài câu liền chết.
Lâm Thiên mở quyển trục thuật hỏa hải ra, ngọn lửa cao cả thước chớp mắt khuếch tán khắp phòng. Căn phòng làm bằng gỗ, lửa đụng vào liền cháy. Lâm Thiên ung dung đi xuống lầu, gặp lão bản lữ điếm đang vọt lên.
Trông thấy Lâm Thiên, lão bản như gặp quỷ:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...!
Lâm Thiên lạnh lùng cười:
- Thấy lạ là tại sao ta còn bình yên sống phải không? Ngươi giỏi lắm, không chạy trốn còn chạy tới xem!
Lâm Thiên thầm cảm thán có khi không nói nhảm vài câu thì khó chịu.
Lão bản ngoài mạnh trong yếu nói:
- Ngươi đừng làm bậy, đệ đệ của ta là thủ thành thành Ma Thú, đụng vào ta thì ngươi không sống yên!
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra là vậy, hèn gì dám vênh váo như thế cướp giết khách nhân!
Lâm Thiên vốn thấy lạ tại sao một lão bản lữ điếm nho nhỏ có lá gan cùng người đồng mưu cướp giết khác trọ, hóa ra có một đệ đệ làm thủ thành.
Thành Ma Thú vì bảo vệ trị an, đề phòng ma thú trong Ma Thú sâm lâm tập kích nên có một phần binh sĩ thủ thành. Chức vị thủ thành này đến thì chức quan không cao nhưng là vị trí nắm giữ thực quyền, có quyền điều động một phần binh sĩ. Quyền điều động tất cả binh sĩ nằm trong tay thành chủ. - Một thủ thành nho nhỏ mà ngươi cũng dám lôi ra uy hiếp địa gia!?
Lâm Thiên không sử dụng ma pháp, hắn co giò đá cằm lão bản. Lão bản hơi mập, ước chừng nặng một trăm tám mươi cân, nhưng Lâm Thiên một cước đá gã bay thật xa. Lão bản té cái bịch xuống dưới lầu, co giật mấy cái rồi ngay đơ.
Lâm Thiên thở dài thầm nghĩ:
- Ta làm vậy xem như trừ hại cho dân, hắc điếm này không biết đã giết bao nhiêu khách ở trọ.
Thủ thành Tát Lạc Mông thành Ma Thú đang uống rượu trong quán gần đây, chợt thấy khói đen bốc lên từ lữ điếm của lão ca nhà mình, sau đó nguyên lữ điếm bị bao phủ trong biển lửa.
Tát Lạc Mông không ngồi yên nổi, gã rống to:
- Đừng uống nữa, mau đi theo ta!
Tát Lạc Mông nói xong lao nhanh xuống lầu, chạy tới lữ điếm nơi Lâm Thiên ở.
Khi Tát Lạc Mông đến nơi thì Lâm Thiên đã đứng bên ngoài nhưng ngọn lửa bốc cháy, khá đông người đứng cạnh hắn. Vài người là lữ khách chạy ra khỏi lữ điếm, số khác là Dong Binh đến xem náo nhiệt.
Tát Lạc Mông hùng hổ chạy tới, thấy Lâm Thiên đứng đằng trước nhất thế là xộc thẳng tới quát hỏi:
- Nói cho ta biết chỗ này xảy ra chuyện gì?
Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Ta không biết, ta chỉ đi ngang qua.