Chương 116: Thiên phú nâng cao
Một giáo sư trung niên nghênh đón, cung kính nói với Lâm Thiên:
- Đại Ma Đạo Sư các hạ tôn kính, hoan nghênh đi tới học viện ma pháp Hán Tư!
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, giả bộ dáng cao thủ hết chỗ chê:
- Muội muội của ta muốn học trong quý học viện không biết có được không?
- A?
Giáo sư trung niên sửng sốt, ngạc nhiên vì Nhã Sa là muội muội của Lâm Thiên, một mặt ngạc là bất ngờ bản thân Lâm Thiên vốn là Đại Ma Đạo Sư lại còn đưa muội muội đi học viện học tập. Nhưng giáo sư trung niên cho rằng Lâm Thiên và nữ hài tử kia thuộc tính khác nhau, không am hiểu ma pháp thuộc tính thích hợp với nàng, thế là gã hết thắc mắc.
Nam nhân trung niên nói:
- Các hạ, điều này thì... Ta không quyết định được, ta sẽ chuyển yêu cầu của các hạ cho viện trưởng ngay!
Nếu Lâm Thiên không kết thù kết oán với Dong Binh đoàn Huyết Lang thì một Đại Ma Đạo Sư dẫn người đến học, học viện ma pháp Hán Tư sẽ vô cùng hoan nghênh, nam nhân trung niên có thể tự quyết định. Nhưng hiện tại một lão sư học viện nho nhỏ như gã không tự quyết định được.
Lâm Thiên gật gù, lòng thầm nghĩ nếu học viện ma pháp Hán Tư không đồng ý Nhã Sa nhập học thì nên làm sao.
- A, chỉ là một Dong Binh đoàn Huyết Lang, học viện ma pháp Hán Tư là học viện ma pháp cỡ lớn chắc không đến nỗi sợ đối phương.
Nghĩ vậy Lâm Thiên bình tĩnh hơn, hắn nắm tay nhỏ bé của Nhã Sa đứng yên chờ.
Bị nhiều người vây xem khiến Nhã Sa bứt rứt, nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lâm Thiên thì nỗi lòng nàng yên ả nhiều. Lâm Thiên cho Nhã Sa cảm giác an toàn còn hơn là trước kia gia gia mang cho nàng. Tuy gia gia lớn tuổi hơn Lâm Thiên nhiều nhưng chỉ là một người bình thường, trong thế giới như vậy thực lực cao cường càng khiến người yên tâm hơn.
Không để Lâm Thiên đợi quá lâu, một lão nhân ăn mặc đơn giản cùng lão nhân mặc áo ma pháp màu xanh đi hướng hắn. Bước chân bọn họ không nhanh nhưng mỗi bước đạp xuống đi tới hơn mười thước, vì vậy tốc độ khá mau. - Cao thủ!
Lực chú ý của Lâm Thiên tập trung nhiều vào lão nhân ăn mặc mộc mạc. Từ tiêu chí áo ma pháp liền nhìn ra lão nhân là Đại Ma Đạo Sư, không hấp dẫn Lâm Thiên mấy.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, hãy quan sát thực lực của bọn họ.
Tiểu Linh lên tiếng:
- Chủ nhân, lão nhân áo xanh có tu vi Đại Ma Đạo Sư, lão nhân mặc đồ tẩy giặt trắng bệch là một Pháp Thánh, vị tồn tại mạnh hơn chủ nhân rất nhiều.
Pháp Thánh!?
Lâm Thiên giật nảy mình, hèn gì hắn cứ cảm thấy lạ là trong hai người này thì cái người già hơn càng mạnh. Kinh ngạc qua đi khóe môi Lâm Thiên cong lên. Học viện ma pháp Hán Tư có Pháp Thánh dĩ nhiên không sợ gì Dong Binh đoàn Huyết Lang, sẽ giáo dục Nhã Sa càng tốt hơn.
Lão nhân kia cẩn thận quan sát Lâm Thiên, mắt lóe tia sáng kinh ngạc nói:
- Quý khách tới chơi, không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội. Lão hủ tên Ốc Luân Phỉ Ân, viện trưởng học viện ma pháp Hán Tư, tiểu hữu gọi ta lão Ốc Luân được rồi.
Với tu vi của Ốc Luân Phỉ Ân vậy mà không thể nhìn thấu thực lực thật sự của Lâm Thiên, chỉ cảm thấy cả người hắn bao phủ trong sương mù.
Lão nhân áo xanh nói:
- Duy Đạt Bội Nhân Đặc, phó viện trưởng học viện ma pháp Hán Tư, Đại Ma Đạo Sư phong hệ. Tu vi của các hạ làm người khâm phục.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Tại hạ tên Lâm Thiên, mạo muội đến, làm phiền vị viện trưởng đón chào, thật sự không dám. Chút tu vi của tại hạ không có đáng phục, ngược lại viện trưởng đại nhân mới thật sự là làm người phục.
Lão nhân kia mắt lóe tia sáng, lão mới đến thánh giai không lâu, chính phó viện trưởng cũng không biết. Xem bộ dáng của Lâm Thiên thì đã nhìn thấu tu vi của lão.
Ốc Luân Phỉ Ân nói:
- Ha ha ha! Đi vào rồi nói tiếp, lâm tiểu hữu, mời!
Lâm Thiên cười nói:
- Mời hai vị viện trưởng.
Hình như muốn kiểm nghiệm tu vi Lâm Thiên nên tốc độ của hai viện trưởng không chậm hơn lúc mới tới. Lâm Thiên cười tủm tỉm thêm ma pháp tăng tốc phong hệ cho mình và Nhã Sa, vận dụng Lăng Ba Vi Bộ, dắt Nhã Sa không nhanh không chậm theo sau lưng hai viện trưởng.
Lần đầu cảm nhận tốc độ siêu nhanh khiến Nhã Sa giật bắn người, bàn tay nhỏ nằm trong tay Lâm Thiên khiến nàng cảm thấy an toàn, nỗi lòng căng thẳng cũng thả lỏng.
Rất nhanh vào trúc lầu trong học viện, đằng trước trồng đủ loại hoa cỏ. Lâm Thiên nở nụ cười, nơi đây là chỗ viện trưởng học viện Hán Tư thường ở, không ngờ thuộc loại người tao nhã.
Ốc Luân Phỉ Ân lên tiếng:
- Lâm Thiên tiểu hữu và vị này, xin mời ngồi.
Lâm Thiên dắt Nhã Sa ngồi xuống:
- Đây là muội muội của tại hạ, Nhã Sa, muốn học trong học viện, không biết viện trưởng nghĩ sao?
Ốc Luân viện trưởng đánh giá Nhã Sa, nhíu mày nói:
- Thể chất thủy hệ, thiên phú chỉ cỡ bình thường.
Nhã Sa xấu hổ cúi đầu, hai chữ bình thường nói thế còn nhẹ, thiên phú của nàng thấp còn hơn bình thường.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, có cách nào giúp Nhã Sa cường hóa thiên phú không?
Tiểu Linh trả lời:
- Có thể thưa chủ nhân, một trăm duy giới lực sẽ cường hóa Nhã Sa đến trình độ bình thường học ma pháp. Năm trăm duy giới lực cường hóa đến trình độ thiên phú, ba ngàn duy giới lực cường hóa đến trình độ thiên tài trăm năm mới gặp.
Lâm Thiên mở miệng hỏi:
- Khoan, Tiểu Linh, nhiều giới lực như vậy thì thân thể Nhã Sa có chịu nổi không?
Tiểu Linh đáp:
- Chủ nhân, loại cường hóa này khác với chủ nhân, nó sẽ không khiến người bỗng nhiên trở thành siêu cao thủ mà nâng cao thiên phú hoặc nên nói là tiềm lực, vì vậy có thể.
Lâm Thiên hỏi:
- Tiểu Linh, còn ta thì sao? Có thể cường hóa như vậy không?
Tiểu Linh trả lời:
- Chủ nhân, điều này không cần thiết. Vì hiện tại vấn đề của chủ nhân không phải thăng cấp quá chậm mà là quá mau.
Lâm Thiên nhìn Nhã Sa lại xem viện trưởng:
- Viện trưởng các hạ, không biết là nếu thiên phú của xá muội tốt thì có được người thu làm đệ tử không? Người là tông sư về ma pháp thủy hệ.
Đại Ma Đạo Sư phong hệ nói:
- Lão Ốc Luân, nếu thiên phú của cô bé này thật sự biến tốt thì thu làm đệ tử có sao? Hiện tại ngươi không có đệ tử quan môn nào!
Đại Ma Đạo Sư mở miệng khiến Lâm Thiên nâng cao độ hảo cảm mấy lần với lão.
Ốc Luân viện trưởng nhìn Lâm Thiên chằm chằm:
- Được, nhưng ta muốn nhìn xem Lâm Thiên tiểu hữu làm sao tăng cao tiềm lực một người?
Lâm Thiên mỉm cười nói với Nhã Sa:
- Nhã Sa, xòe tay qua.
Nhã Sa nghe lời đặt bàn tay nhỏ vào tay Lâm Thiên vươn ra.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, giúp Nhã Sa nâng lên trình độ thiên tài.
- Chủ nhân không tăng lên trình độ siêu thiên tài sao?
Lâm Thiên nói:
- Cây cao đón gió lớn, ta chỉ hy vọng Nhã Sa vui vẻ sống sót, không mong nàng vì thiên phú siêu mạnh mà rơi vào những chuyện linh tinh.
Tiểu Linh lên tiếng:
- Hiểu rồi chủ nhân.
- Ừm! Sẵn tiện ngụy trang giúp ta, ví dụ mặt hơi tái, toát mồ hôi gì đó. Nếu giúp người nâng cao thiên phú mà dễ như không thì hai lão già kia sẽ bắt nhốt ta giúp người nâng cao thiên phú. Phải rồi, đây cũng là một cách hay kiếm giới lực. Ta nghĩ sẽ có người vì nâng cao chút đỉnh thiên phú mà nộp nhiều ma hạch.
Nhã Sa làm đương sự cảm nhận từng dòng nước ấm chảy vào người, biến mất sâu trong cơ thể. Ốc Luân viện trưởng, Duy Đạt phó viện trưởng dựa vào tu vi cao thâm cảm nhận được từn đợt năng lượng từ người Lâm Thiên xuyên qua bàn tay nắm chặt truyền vào người Nhã Sa. Những năng lượng tinh thuần khiến hai lão già giật mình.
Sắc mặt Lâm Thiên dần tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Mắt Ốc Luân viện trưởng trợn to như ốc bưu, lão cảm nhận rõ ràng thiên phú ma pháp của Nhã Sa đang tay nhanh, chỉ chốc lát đã vượt qua trình độ Ma Pháp Sư bình thường.
Hai lão già liếc nhau, thấy nỗi kinh sợ từ đối phương. Bọn họ một mặt kinh sợ vì Lâm Thiên có thể giúp người nâng cao thiên phú ma pháp, mặt khác giật mình vì hắn bỏ được làm như vậy. Nếu nói giúp người nâng cao tu vi mà không phải trả giá thì đánh chết hai lão già cũng không tin. Nhiều năng lượng trôi đi, tu vi sẽ bị sụt giảm rất nhiều.
Bọn họ nhìn ra được Lâm Thiên và Nhã Sa không phải huynh muội ruột, trong lòng thầm nghĩ:
- Hy sinh như vậy dù là huynh muội ruột thì đến thế là cùng.
Hai người càng thêm khâm phục Lâm Thiên.
Mười phút qua đi, mặt Lâm Thiên không còn chút máu, mồ hôi lạnh không ngừng rơi.
Nhã Sa khóc kêu:
- Ca ca, dừng lại, mau dừng lại!
- Chủ nhân, đã cường hóa đến trình độ thiên tài bình thường, tiêu hao năm trăm duy giới lực, còn dư sáu vạn hai ngàn sáu trăm mười duy giới lực.
Lâm Thiên thả tay Nhã Sa ra, trong đầu thầm trách:
- Tiểu Linh, có cần chơi lớn vậy không? Hiện tại sắc mặt của ta chắc là trắng đáng sợ, mồ hôi, a, làm ướt hết quần áo ta rồi.
Nhã Sa căng thẳng hỏi:
- Ca ca sao rồi?
Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Không có gì, đừng lo, ca ca không sao.
Nói vậy nhưng sắc mặt Lâm Thiên tái nhợt khiến Nhã Sa rơi lệ như mưa, Lâm Thiên ở trong đầu oán trách Tiểu Linh liên tục.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, nếu không biểu hiện nghiêm trọng một chút thì khó ứng đối với hai lão già kia.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Rồi rồi, làm khô đồ ta đi, bị mồ hôi thấm ướt thật khó chịu.
Từng lũ hơi nước dâng lên, chỉ giây lát áo Lâm Thiên đã khô ráo, sắc mặt chỉ khá hơn một chút.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
- Hai vị viện trưởng, đã để các người chờ lâu.
Duy Đạt phó viện trưởng nói:
- Kỳ tích, đây là kỳ tích, chúng ta chứng kiến một thiên tài sinh ra! Lão Ốc Luân, chúc mừng, xin chúc mừng, lần này ngươi thu một đệ tử thiên tài!
Ốc Luân viện trưởng nói:
- Nếu ta đã đồng ý thì tất nhiên sẽ không đổi ý, nếu ta không chịu sợ là Lâm Thiên tiểu hữu sẽ liều mạng với ta!
Duy Đạt tự ý quyết định, nếu Lâm Thiên tiêu hao năng lượng nâng cao thiên phú cho Nhã Sa nhưng Ốc Luân viện trưởng đổi ý thì sau này học viện ma pháp Hán Tư sẽ náo nhiệt.
Nhã Sa chỉ lo âu nhìn Lâm Thiên chằm chằm, không nghe rõ hai viện trưởng già nói chuyện.
Lâm Thiên nói:
- Nha đầu ngốc, còn không đi qua chào lão sư của mình? Có thể trở thành đệ tử của Ốc Luân viện trưởng thì thành tựu tương lai không thể đo lường!
Nhã Sa kêu lên:
- A!
Nhã Sa đứng bật dậy hành lễ với Ốc Luân:
- Lão sư, ta tên là Nhã Sa, lão sư có thể gọi ta là tiểu Sa.
Ốc Luân viện trưởng mỉm cười nói:
- Tốt, từ nay về sau tiểu Sa là đệ tử của lão già Ốc Luân ta. Lâm tiểu hữu, về sau ngươi không thể gọi ta là Ốc Luân viện trưởng, cứ gọi ta là lão Ốc Luân đi. Nhiều người kêu Ốc Luân viện trưởng nhưng ít ai gọi lão Ốc Luân.
Lâm Thiên cười nói:
- Vậy tiểu tử không khách sáo. Lão Ốc Luân, sau này tiểu Sa xin làm phiền. Nói đến thì tiểu tử biết chút ít ma pháp thủy hệ, nhưng tiểu tử còn bận chút việc, không thể thường xuyên ở bên cạnh tiểu Sa. Ngoài ra trình độ dạy học của tiểu tử không bao giờ so sánh với lão Ốc Luân được.
Duy Đạt phó viện trưởng nói:
- Lâm tiểu hữu, theo ta thấy tìm lão sư cho muội muội của ngươi là thứ yếu, tìm bảo tiêu cường đại mới là mục đích chính đúng không?
Lâm Thiên cười tươi rói:
- Duy Đạt phó viện trưởng nói đúng, tiểu tử có chút xíu ý định này. Nhưng tìm lão sư giỏi cho tiểu Sa mới là chủ yếu, vấn đề Dong Binh đoàn Huyết Lang thì tiểu tử sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết.
Sắc mặt Duy Đạt phó viện trưởng nghiêm túc nói:
- Lâm tiểu hữu, Dong Binh đoàn Huyết Lang làm nhiều điều ác, rất nhiều người muốn hủy diệt nó. Nhưng ngươi có biết tại sao Dong Binh đoàn Huyết Lang vẫn tồn tại không?
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
- Hay vì sau lưng Dong Binh đoàn Huyết Lang có nhân vật ghê gớm nào?
- Đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang có ngoại hiệu là Huyết Lang, tên thật là A Phương Tư Hoắc Nhĩ Mạn. Rất ít người nhắc tên thật vì hắn tuy là gia tộc Hoặc Nhĩ Mạn nhưng chỉ là con riêng của Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn. Mặc dù là con riêng nhưng người biết mối quan hệ này không dám tùy tiện đụng chạm hắn, bởi trong tay Trấn Nam Vương An Đông nắm giữ một phần tư gần trăm vạn binh mã đế quốc Lôi Vân.
Lâm Thiên xanh mặt:
- Tức là hiện tại ta không thể xuống tay với Dong Binh đoàn Huyết Lang?
Duy Đạt nhẹ gật đầu nói:
- Trừ phi Lâm tiểu hữu có thực lực đẳng cấp Pháp Thần, không thì sẽ dẫn đến rắc rối lớn.
Lâm Thiên hít sâu một hơi, gật đầu:
- Hiểu rồi, tạm thời ta sẽ không kiếm chuyện với Dong Binh đoàn Huyết Lang.
Ốc Luân viện trưởng hỏi:
- Khụ, lâm tiểu hữu, không biết làm như vậy thì... Thực lực của ngươi...
Lâm Thiên hiểu ý Ốc Luân viện trưởng, hắn nhìn hướng Nhã Sa:
- Chỉ bị ảnh hưởng nhỏ xíu, rất nhanh sẽ khỏe lại.
Lâm Thiên nói thật lòng, chỉ tiêu hao một chút giới lực, rất nhanh sẽ kiếm về được. Nhưng Ốc Luân viện trưởng, Duy Đạt phó viện trưởng lại cho rằng Lâm Thiên không muốn khiến Nhã Sa lo lắng nên mới nói vậy. Lâm Thiên nhìn biểu tình của hai lão già, hắn thầm cảm thán nói thật mà không ai tin.