Chương 11: Bán vàng
Chuyến đi Bắc Kinh, đến vội vàng, đi cũng vội vã, hai chiếc xe nhóm Lâm Thiên có hai chiếc xe một trước một sau hộ tống nhanh chóng chạy về thành phố Hải Thiên. Đường về không có gì bất ngờ, sau bốn tiếng đồng hồ đã trở về thành phố, hai chiếc xe hộ tống lẫn vào dòng xe cộ biến mất, nhóm Lâm Thiên cũng xuống xe ở gần đại học Hải Thiên.
“Lâm Thiên, đây là số di động của ta, có chuyện gì thì liên hệ.”
Sắp xuống xe, Chu Dao nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay Lâm Thiên. Nhìn mảnh giấy đó, Lâm Thiên mới cảm thấy mình hình như đến di động cũng chẳng có một cái.
“Xem ra phải xử trí cục vàng kia nhanh chút, nếu không sợ rằng nguy cơ tài chính sẽ lập tức xảy ra.”
Lâm Thiên lẩm bẩm trong lòng, trước khi hắn vào đại học vẫn luôn tự mình đi làm nuôi sống bản thân, chẳng qua hiện nay không cần phải làm vậy nữa. Tinh Giới là một kho báu lớn, có vô số bảo vật chờ hắn tới khai thác, nếu hắn còn lãng phí thời gian để kiếm chút tiền, vậy thật có lỗi với lòng yêu thương mà ông trời dành cho hắn.
Thời gian đã năm giờ chiều, Lâm Thiên thấy mình hiện tại cần phải đi xử lý cục vàng kia, bèn nói với bọn Tả Vân Phi:
“Các ngươi về trường trước đi, ta có chút việc phải làm.”
“Lão tam, có việc gì bọn ta giúp ngươi làm, bây giờ ngươi là thương binh mà.”
Tả Vân Phi nói.
Lâm Thiên mỉm cười:
“Chút thương vặt đó đã sớm khỏi rồi, yên tâm đi, ta cũng không phải đi đánh nhau với người ta.”
Tiêu Bạch cau mày:
“Cẩn thận chút!”
Lâm Thiên gật đầu, hắn biết ý tứ của Tiêu Bạch, không phải bảo hắn cẩn thận vết thương, mà đề phòng thế lực ngầm đằng sau vụ nổ súng xuất chiêu với hắn.
Thành phố Hải Thiên có thị trường giao dịch vàng nhưng Lâm Thiên hoàn toàn không muốn mang cục vàng trong Tinh Giới tới bán ở thị trường giao dịch, lai lịch không dễ giải thích, còn không bằng giao dịch ngầm, tuy như vậy giá sẽ bị đè xuống rất thấp, nhưng Lâm Thiên cũng không để ý điều này, cái hắn cần là an toàn.
Ở đâu có thể tiến hành giao dịch vàng ngầm, chuyện này tự nhiên Lâm Thiên không biết, chẳng qua có một số tiệm vàng hẳn là có thu mua vàng lai lịch không rõ rang. Cái này thì Lâm Thiên có thể xác định, có thể kiếm lời, tự nhiên sẽ hấp dẫn môt số người tham dự vào, như loại vàng không rõ lai lịch kia, giá thu mua thấp hơn giá vàng bình thường nhiều. Tiệm vàng đương nhiên có thủ đoạn “rửa” vàng.
Vào liên tiếp hai tiệm vàng, Lâm Thiên dò hỏi nhưng kết luận rằng hai tiệm vàng kia là tiệm vàng bình thường.
“Có lẽ mình quá lộ liễu, hoặc hai tiệm vàng kia quá cẩn thận.”
Lâm Thiên nghĩ bụng, sau nửa tiếng đồng hồ, hắn đã đến ngoài cửa một tiệm vàng nhỏ khác.
“Kim Chi Gia, tên cũng đơn giản dễ nhớ, hy vọng không để ta tìm tới tiệm khác.”
Lâm Thiên lầm bầm một tiếng, bước vào bên trong.
Lúc này đã là bảy giờ tối, trong tiệm hoàn toàn không có người khách nào. Chủ tiệm khoảng ba mươi tuổi, khá ốm, hai mắt chăm chú nhìn trên người Lâm Thiên. Nhìn cách ăn mặc giản dị của Lâm Thiên, đầu tiên hơi cau mày lại, tiếp đó thấy Lâm Thiên giữ chặt túi áo, trong mắt xuất hiện một luồng ánh sáng hưng phấn.
“Có hy vọng!”
Lâm Thiên đương nhiên cố ý làm vậy để thăm dò phản ứng của chủ tiệm.
“Quý khách cần mua gì?”
Gã gầy nhiệt tình đón Lâm Thiên, khóe mắt liếc về túi áo đang được Lâm Thiên che lại.
“Chỉ mua đồ thôi sao? Ta không mua đồ!”
Lâm Thiên nói.
Tên gầy kia đảo mắt:
“Đương nhiên không phải, ta ở đây thỉnh thoảng cũng thu mua một số đồ chơi nhỏ, phía trên có đường, sẽ không có phiền phức gì!”
“Tìm được chính chủ rồi!”
Lâm Thiên thở phào trong lòng.
“Nhưng của ta đây không phải là đồ chơi nhỏ, ông chủ có mua không?”
“Mua, mở cửa làm sinh ý, sao có đạo lý để khách phải uổng công môt chuyến chứ!”
Gã gầy nói.
“Tiểu huynh đệ, không bằng chúng ta vào trong nói chuyện? Ở đây không tiện lắm, tiểu Hoàng, đừng ở đó coi phim nữa, đi ra coi tiệm!”
Hắn quát xong, một tên thanh niên khoảng cỡ Lâm Thiên, đầu nhuộm lung tung màu từ trong đi ra.
Lâm Thiên lặng lẽ gật đầu, theo gã gầy đi vào trong.
Vừa vào trong, gã gầy đã không kìm được nói:
“Tiểu huynh đệ, không biết có cho ta xem chút được không?”
Trước khi Lâm Thiên vào cửa đã lấy cục vàng từ trong Tinh Giới ra bỏ vào túi áo, nghe nói bèn lấy cục vàng từ trong túi áo ra đặt lên bàn trà trước mặt gã gầy. Hàm lượng vàng hết sức cao, thật ra 1kg thể tích cũng không lớn, chẳng qua một lần nhìn thấy nhiều vàng như vậy, mắt tên gầy cũng híp lại.
“Quy củ của tiểu điếm, không hỏi hàng của khách lấy từ đâu, chẳng qua giá chỉ bằng 60% giá vàng trên thị trường, tiểu huynh đệ có lựa chọn ra tay không. Nếu ra tay, ta sẽ kiểm tra độ tinh khiết, độ tinh khiết khác nhau giá cũng khác nhau, điều này tiểu huynh đệ phải hiểu rõ.”
“Bán, độ tinh khiết là 99%, chỉ là vàng y thôi, thị trường giá 200 nguyên 1g”
Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Xem ra tiểu huynh đệ là người có lòng, chẳng qua ta phải kiểm tra lại, nếu kiểm tra ra vàng ba số chín, tiểu huynh đệ bán cho ta với giá vàng y chẳng phải sẽ lỗ sao?”
Gã gầy nói. Hàm lượng vàng 99% là vàng y, 99,9% là vàng 3 số 9, cục quặng vàng mà Lâm Thiên lượm có độ tinh khiết 99%, đã là hết sức cao rồi.
Tiệm vàng tự nhiên phải có thiết bị kiểm nghiệm, rất nhanh, tên gầy đã kiểm nghiệm xong.
“Hàm lượng vàng 99,1%, trọng lượng 1003 gam, mỗi gam 120 nguyên, tổng cộng 120360 nguyên, tiểu huynh đệ tính xem có đúng không?”
Gã gầy nhanh nhẹn nói.
Lâm Thiên gật đầu:
“Trả bằng tiền mặt đi.”
“Tốt rồi, khoản tiền mặt này tiểu điếm cũng có!”
Tên gầy rất nhanh nhẹn mở một két sắt lấy một xấp tiền đưa vào tay Lâm Thiên.
“Tiểu huynh đệ đếm lại, ngoài ra kiểm tra tiền thật giả, ra khỏi tiệm rồi là không chịu trách nhiệm nữa đâu, ha ha!”
“Tiểu Linh!”
Tiểu Linh tự nhiên biết ý tứ Lâm Thiên, rất nhanh nói:
“Chủ nhân, số lượng không sai, cũng đều là tiền thật.”
“Không cần đếm, tôi tin ông chủ không có tầm nhìn hạn hẹp như vậy.”
Lâm Thiên nói, đút xấp giấy bạc đỏ choét vào cái túi đen.
“Ý của tiểu huynh đệ là?”
Gã gầy mừng rỡ trong lòng.
Lâm Thiên đứng lên, xoay người đi ra ngoài:
“Có cơ hội lại tìm ông chủ hợp tác, đừng cho người theo tôi, nếu không tôi sẽ không quay lại.”
Lâm Thiên rất nhanh đã ra khỏi tiệm, bỏ lại gã gầy chủ tiệm cúi đầu suy nghĩ ở đó.
“Ông chủ, có theo không?”
Tên thanh niên có vẻ lưu manh kia hỏi.
Gã gầy dường như đã hạ quyết định, khoát tay nói:
“Không theo, nếu trong tay hắn có một lượng vàng lớn thật, chúng ta theo dõi sẽ tổn thất một mối hàng lớn, ánh mắt Lý gầy ta cũng không tệ, hắn có thể nhận ra sự lừa gạt của chúng ta.”
Ra khỏi tiệm không bao lâu, nhân lúc không ai chú ý, Lâm Thiên thu cái túi đen đầy tiền vào trong Tinh Giới nhanh như chớp, có Tiểu Linh, Lâm Thiên có thể xác định là không ai theo dõi rất dễ dàng.
Tiếp đó, tự nhiên là đi mua điện thoại di động cho mình, có tiền, Lâm Thiên tự nhiên sẽ không ép mình mua loại mấy trăm đồng. Năm sáu ngàn nguyên đập xuống, một chiếc điện thoại công năng mạnh mẽ, đẹp đẽ thời thượng đã vào tay hắn. Gắn sim, mở máy, đầu tiên Lâm Thiên lưu số điện thoại của Chu Dao vào máy, ngoài ra số của Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Ngụy Phong cũng đều lưu vào, ngoài những người này ra Lâm Thiên cũng không còn bạn bè nào khác, nghĩ đi nghĩ lại, hắn bèn gọi điện cho Chu Dao.
“A lô, xin hỏi ai vậy?”
Giọng Chu Dao vẫn mềm mại như thế.
“Ta là Lâm Thiên, đây là số điện thoại của ta, tạm biệt.”
Lâm Thiên nói xong, lập tức ngắt điện thoại, đầu dây bên kia, Chu Dao ngẩn ngơ nhìn điện thoại, rất lâu sau mới phun ra một từ:
“Quái nhân!”
“Dao tỷ, bị người ta cúp máy sao? Ai mà tàn bạo như vậy, không ngờ đến điện thoại của Dao tỷ mà cũng cúp được!”
Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Tần Kha tuy không học cùng khoa, và Tần Kha còn là năm hai, nhưng bọn họ ở chung một phòng, không thể không khiến người cảm thán, có lúc quyền lực đúng là thứ tốt.
“Còn ai nữa, tên Lâm Thiên đó.”
Chu Dao lưu số điện thoại vào máy.
“Hì hì, khai thật đi, Lâm Thiên làm sao có được số điện thoại của Dao tỷ?”
Nam Cung Uyển Nhi cười hì hì, lật mình một cái đã từ trên giường cao hai mét nhảy xuống.
“Hắn cứu mạng ta, ta cho hắn số điện thoại, hy vọng có thể giúp đỡ hắn chút ít.”
Chu Dao yếu ớt nói.
Tần Kha vốn đang lên mạng, nghe Chu Dao nói vậy, xoay người lại:
“Dao muội, tính khí của Lâm Thiên, hai ngày nay muội hẳn đã biết chút ít, muội cho rằng hắn sẽ dễ dàng nhận sự giúp đỡ của muội sao?”
Chu Dao lắc đầu, khi nói chuyện với đám Tả Vân Phi cô đã hiểu được không ít, Lâm Thiên thậm chí còn không muốn nhận sự giúp đỡ của đám Tả Vân Phi, sao có thể chịu để cô giúp đỡ.
Về phần Lâm Thiên, trở về phòng xong, hắn nói số điện thoại của mình cho bọn Tả Vân Phi.
“Chậc chậc, lão tam, ngươi trúng số sao? Còn bỏ tiền mua điện thoại, mấy ngàn nguyên đó!”
Tả Vân Phi khoa trương kêu lên.
“Đúng vậy, trúng được một ít. Hôm nào cả nhà cùng đi chơi một chuyến.”
Lâm Thiên tùy ý nói.
“Trúng số thật sao?”
Tả Vân Phi trợn tròn mắt, thấy Lâm Thiên gật đầu, kêu lớn:
“Trời xanh ơi, ta mua năm, sáu năm, giải mười đồng đều chưa trúng lấy một lần!”
Ngụy Phong xen vào:
“Lão tứ, ngươi nhiều tiền xài không hết, còn mua vé số làm gì?”
“Lão ngụy này, ngươi không hiểu rồi, tâm tình kích động sau khi mua vé chờ quay số không thua gì lúc gì đâu!”
Tả Vân Phi nhắm mắt lại, cảm thán.
“Ta tu luyện!”
Tiêu Bạch nói một câu, lên giường khoanh chân ngồi xuống, Tả Vân Phi ngừng cảm khái, không ngờ cũng leo lên giường tu luyện. Trước đây bọn hắn cho rằng Lâm Thiên chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không tu luyện trước mặt Lâm Thiên, nhưng trong chuyến đi Bắc Kinh, bọn hắn biết Lâm Thiên dường như cũng không đơn giản, mới không cố kỵ Lâm Thiên mà tu luyện như vậy.
Trong mắt Ngụy Phong lóe lên vẻ chán nản, hắn tu luyện ngoại công, tiến cảnh chậm hơn đám Tiêu Bạch, Tả Vân Phi nhiều. Lâm Thiên nhìn thấy, không nói gì, chẳng qua trong lòng đã quyết định có cơ hội phải tìm cho Ngụy Phong một công pháp thích hợp.
Lên giường nằm, ý thưc của Lâm Thiên tiến vào Tinh Giới, sau đó lại tiến vào trong thế giới Thiên Long Bát Bộ.
Hiện thực đã là buổi tối, nhưng trong thế giới Thiên Long Bát Bộ thì trái lại, đang là ban ngày, bảy giờ sáng, mặt trời ấm áp chiếu xuống. Mở cửa mật thất ra, Lâm Thiên lại thấy Đoàn Dự ở cách đó không xa, cạnh hắn là Vương Ngữ Yên đang ẵm Đoàn Vân, hai người lặng lẽ dựa vào nhau ngắm hoa, hình tượng thật thân mật.
Tiếng mở cửa mật thất kinh động bọn Đoàn Dự, hai người đều quay đầu lại, Lâm Thiên vỗ tay nói:
“Tam ca, chị dâu, hai người thật khiến người ta thèm đấy!”