Tin tức Cố Tiểu Du và Lý Tinh Tinh hẹn hò nhanh chóng lan ra khắp trường, hoa khôi bị cướp đi dấy lên vô số phẫn nộ của nam sinh, mà nữ sinh đặc biệt học cùng lớp với Cố Tiểu Du đều quay qua căm hận, mặc dù hắn rất đẹp trai nhưng không chối bỏ được việc hắn từ chối Diệp Băng Băng.
" Bạn học Tiểu Du, Băng Băng lớp chúng ta có gì thua kém Lý Tinh Tinh. Chẳng lẽ nam nhân đều thích con gái ngực bự như vậy? "
Trần San là nữ sinh chơi thân với Diệp Băng Băng nhất, lên tiếng vì bạn mình đòi lại công đạo. Mấy nữ sinh khác cũng bắt đầu ùa theo, làm cho Cố Tiểu Du thật không thể né tránh. Cũng may có Tề Minh đứng ra làm bia đỡ đạn, che trước mặt hắn nói lý.
" Ngực bự chính là đam mê của nam nhân… Con trai thích ngực bự có gì là sai, bạn học Cố Tiểu Du thích ngực bự chính là nam nhân trong nam nhân. "
Tề Minh hùng hồn biện luận khiến cho Cố Tiểu Du chỉ muốn bụm miệng hắn lại. Không những thế, hắn còn quay qua xúi giục đám nam sinh trong lớp đòi lý lẽ.
" Mấy người thấy tôi nói đúng không… Là đàn ông con trai thì nên thẳng thắn thừa nhận. "
" Đúng vậy… Ngực bự là chân lý… BB iz Da Best. "
Một đám nam sinh bắt đầu hô vang khẩu hiệu, cả đám nữ sinh dùng ánh mắt ghê tởm nhìn nam sinh trong lớp. Một cuộc cãi vã bắt đầu nổ ra.
Cố Tiểu Du che mặt trốn ra ngoài, hắn nhân lúc mọi người không để ý liền đi ra, cũng vừa hay đụng mặt Diệp Băng Băng. Cô gái này tuy bị hắn từ chối, thậm chí trước còn nói với cô tạm thời không muốn hẹn hò, ngày hôm sau lại có bạn gái.
Cứ nghĩ quan hệ cả hai sẽ xấu đi, nhưng không ngờ điểm hảo cảm của cô vẫn không giảm, Cố Tiểu Du không có khả năng bỏ qua cơ hội tốt, đi tới trước mặt cô.
" Băng Băng, bạn đang định đi đâu à… "
" A… Mình đang muốn đi tới phòng giáo viên lấy tài liệu. "
Diệp Băng Băng vẫn tỏ ra bình thường, cô không hề lúng túng hay xấu hổ vì bị từ chối, quả thật làm Cố Tiểu Du có phần khâm phục. Diệp Băng Băng là lớp trưởng rất có trách nhiệm và hòa đồng, hắn mỉm cười đi với cô.
" Để mình phụ bạn. Tài liệu đó cũng không nhẹ, một mình bạn cũng chưa chắc bưng hết. "
Quả thật tài liệu có điểm nhiều, Diệp Băng Băng cũng không có lý do từ chối. Gật đầu để hắn đi cùng, cả hai mãi vẫn không thể nói chuyện, cho đến phòng giáo vụ. Giáo viên chủ nhiệm là cô Hà Minh Tuyền, nhìn hai người có vẻ thân thiết, chỉ hơi cười chỉ tay vào xấp tài liệu.
" Em Băng, giúp cô phát hết cho lớp, đều là tài liệu ôn thi đại học… "
" Vâng, thưa cô… "
Tập tài liệu khá nhiều, nếu không có Cố Tiểu Du thì có vẻ phải mất hơn 2 lần di chuyển, nhưng chia ra mỗi người đều cầm không ít. Hắn muốn bưng hết nhưng Diệp Băng Băng từ chối, vẫn chia làm 2 chồng bằng nhau.
Đi đến cầu thang, Diệp Băng Băng không cẩn thận thân thể ngã ra trước, nhìn muốn ngã ra đất, Cố Tiểu Du nhanh tay lẹ mắt, đặt chồng tài liệu trong tay xuống, lao tới ôm Diệp Băng Băng vào lòng, cả hai đều cùng lăn xuống cầu thang.
Do có Cố Tiểu Du che chắn, cho nên Diệp Băng Băng không bị thương gì nặng, quần áo chỉ dính chút bụi bẩn, còn Cố Tiểu Du thì dường như đã bẩn hết, quan trọng hơn cơ thể va chạm mạnh. Diệp Băng Băng lập tức ngồi dậy, lo lắng nhìn qua Cố Tiểu Du, mặc dù nhìn hắn không giống bị thương nặng, nhưng Diệp Băng Băng lại vô cùng lo lắng, vành mắt cô đỏ hoe, trông rất hoảng loạn.
" Tiểu Du, không sao chứ… Tại mình làm bạn bị thương rồi. "
" Mình không sao. "
Cố Tiểu Du ngồi dậy, tuy nhiên dù hắn có nói vậy nhưng Diệp Băng Băng vẫn bắt hắn vào phòng y tế, nghe ý tá nói hắn không bị gì nghiêm trọng mới thật sự an tâm. Diệp Băng Băng ngồi bên giường, nhìn vào hắn, giọng nói có phần nghẹn ngào.
" Sao cậu ngốc như vậy… Liều mình như thế, bị thương nặng thì biết thế nào bây giờ. "
" Cậu không sao là tốt rồi… "
Cố Tiểu Du càng như vậy, Diệp Băng Băng càng chịu không được, hai mắt phiếm hồng, hắn nhìn có chút ngạc nhiên, thấy độ hảo cảm tăng lên 85 liền vui mừng.
" Mình về lớp đây… Dù không sao nhưng cậu vẫn nên nằm nghỉ. "
Diệp Băng Băng lau khóe mắt ươn ướt, quay đầu muốn đi khỏi, nhưng một bàn tay kéo cô lại, khiến thiếu nữ nằm ngã trên giường. Một người con trai nằm đè lên người thiếu nữ, mặt hai người đối diện nhau, tình cảnh tiếp theo tùy theo trí tưởng tượng.
Diệp Băng Băng bị đẩy ngã trên giường, còn bị hắn ép sát, nhìn nam sinh đẹp trai này chính là người mà mình mến mộ, trái tim đập mạnh.
" Tiểu Du, cậu định làm gì… Bạn gái cậu nhìn sẽ hiểu lầm đấy. "
Mặc dù cô nói vậy nhưng nghe giọng điệu cô bên trong có chút chua chua, Cố Tiểu Du mỉm cười, mặt ghé sát khuôn mặt xinh xắn của Diệp Băng Băng.
" Mình không sợ… cùng lắm bạn làm bạn gái mình. "
" A… Cậu nói như vậy nghe được sao. "
Diệp Băng Băng dù thích Cố Tiểu Du nhưng lại không muốn làm loại người đi cướp bạn trai người khác, cô định bày tỏ rõ thái độ nhưng miệng cô đã bị chặn lại không thể phát ra tiếng.
Cố Tiểu Du đang hôn cô, lưỡi của hắn nhân lúc cô vừa mở miệng luồn vào tìm kiếm rắn nhỏ trong miệng thơm thiếu nữ. Diệp Băng Băng đầu óc quay cuồng, lần đầu trải nghiệm hôn môi, hành động lúng túng, vừa muốn đẩy hắn ra lại có điểm không nỡ.
Chụt… chụt…
Cả hai miệng lưỡi giao bôi, hôn đến mức có điểm cuồng nhiệt, từng dải trắng bọt giăng giữa hai bờ môi, hương vị ngọt ngào xen lẫn cảm giác lạ lẫm, kích tình làm Diệp Băng Băng bị cuốn vào triền miên.
Hai tay Cố Tiểu Du đặt trên ngực Diệp Băng Băng xoa nắn, ngực cô không lớn như Lý Tinh Tinh nhưng cũng được xem là đầy đủ, lớp áo ngoài nổi cộm hai khỏa bánh bao căng đầy, qua bàn tay hắn xoa nắn áo ngoài của cô đã nhăn nhúm không chịu nổi.
Khuy áo của cô từng chút bị mở ra, cặp gò bông hồng hào no căng lộ ra ngoài, chiếc áo ngực trắng tinh bó sát hai bên vú đầy đặn.
" Đừng mà Tiểu Du… Mình không muốn… "
" Nhưng mà mình thật sự chịu không nổi… Băng Băng, cậu quá hấp dẫn. "
Cố Tiểu Du tách môi ra, ánh mắt nhìn hai ngực trắng Diệp Băng Băng, đôi mắt sáng rực, miệng bắt đầu hôn xuống cổ mềm mại, di chuyển xuống xương quai xanh, từng chút dừng lại trên ngực thiếu nữ.
Chỉ việc vén một chút, núm hoa hồng hào như cục pudding nhỏ hiện ra trước mắt, miệng hắn khao khát ngậm lấy, vừa liếm vừa mút. Diệp Băng Băng toàn thân run rẩy, chống cự có phần yếu ớt, mặc sức hắn muốn làm gì thì làm.
" Nhột… Tiểu Du, đừng cắn… ưm… dừng lại đi… "
Giọng Diệp Băng Băng có phần yếu nhược, hai tay nắm chặt ga giường. Bờ môi mím lại nén rên rỉ chỉ sợ y tá trường nghe thấy phát hiện hành vi của hai người. Cố Tiểu Du thuận thế vén áo ngực cô lên, hai tay xoa nắn nhịp nhàng, miệng luân phiên ngậm mút.
Hàng lông mi dài của Diệp Băng Băng rũ xuống, đọng lại vài giọt nước lung linh, bờ môi mịn màng hồng đào ngậm chặt, trước ngực hai bên vú bị người con trai chơi đùa, dù có tưởng tượng cũng không cách nào hình dung ra vẻ diễm lệ của Diệp Băng Băng lúc này.
Cố Tiểu Du chơi đùa chán chê hai ngực của Diệp Băng Băng, hắn cũng không tiếp tục, hắn biết nếu tiến thêm cũng được, nhưng như vậy sợ phá hư độ hảo cảm của nàng. Hắn giúp cô cài lại áo trên, nhìn cô gái xinh đẹp nằm trên giường cười.
" Xin lỗi…. Băng Băng, cậu quá dễ thương nên mình chịu không được. "
Cố Tiểu Du cúi gầm mặt, tỏ ra tội lỗi vô cùng, Diệp Băng Băng ngồi dậy, nhìn hắn như vậy thật không nỡ trách cứ. Vội vàng đứng dậy, che đi khuôn mặt ửng hồng.
" Không sao… Vậy mình về lớp đây. "
Diệp Băng Băng kiếm cớ chuồn đi, Cố Tiểu Du nhìn theo cô mà cười. Hắn không muốn nhàm chán nằm ở phòng y tế, nên cũng xin sớm lên lớp.
Lúc vào lại trong lớp, hắn ngạc nhiên phát hiện điểm hảo cảm của mọi người đã tăng lên, hơn 30 điểm, không còn quan hệ thù địch với hắn nữa.
Trần San nhìn thấy hắn xấu hổ quay đi, mà Tề Minh hứng khởi chạy đến, vỗ vỗ bả vai Cố Tiểu Du.
" Anh hùng cứu mỹ nhân… Được lắm Tiểu Du, vậy mà tao còn tưởng mày không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. "
Cố Tiểu Du hóa ra mới biết, việc hắn cứu Diệp Băng Băng khỏi té cầu thang mọi người trong lớp đã biết, cho nên độ hảo cảm đã tăng trở lại. Nhìn qua Diệp Băng Băng đang trốn sâu trong đám nữ sinh, không dám nhìn hắn, Cố Tiểu Du biết có lẽ tất cả đều là nhờ cô đã giải thích.