Chương 23: Thế nào là vô sỉ

Không chỉ mình nàng, Tiết Y Y và La Thành cũng bị hắn nói dọa cho hết hồn, phải biết tên thiếu gia này từ trước đến nay chơi chán là bỏ, chưa cho ai danh phận gì. Hôm nay chủ động hỏi cưới Trần Tiểu Trân thật hết sức kỳ lạ, nhưng nhìn lại cũng thấy đúng. Bởi lẽ Trần Tiểu Trân xinh đẹp như vậy, có thể làm hoa hoa công tử này chủ động cầu thân cũng trở nên bình thường.

" Ta… ta không muốn. "

Trần Tiểu Trân cự tuyệt, nàng không muốn rơi vào nanh sói, ai biết nếu nàng đồng ý thì phải chịu thảm cảnh thế nào. La Thành mừng rỡ, ngoài mặt thở dài tỏ ra an ủi.

" Cố sư đệ, đừng buồn… Chuyện tình cảm không thể ép buộc. "

" Đúng vậy nhỉ, chuyện tình cảm không thể ép buộc. Mong sư huynh cũng như vậy. "

Cố Tiểu Du không gì là không vui, còn quay qua La Thành cười, phun ra lời châm biếm. La Thành nghẹn họng, muốn nói cũng không được. Cố Tiểu Du nhìn thấy tiểu mỹ nữ Trần Tiểu Trân né tránh mình, buồn bã ra ngoài.

Trần Tiểu Trân nhìn thấy hắn trông có vẻ đau khổ, không hiểu sao lại thấy tội lỗi, nhưng nhớ đến trước đó hắn hại hai huynh muội nàng, một chút tội lỗi trong lòng cũng liền bay sạch. La Thành không rời đi, hắn tươi cười nói.

" Sư muội, muội xem hắn xem trúng muội rồi… Bây giờ chỉ có ta mới có thể giúp được muội. "

" Được rồi sư huynh, tạm thời muội muốn suy nghĩ. "

Trần Tiểu Trân ý tứ rõ ràng, La Thành cũng không thể mặt dày ở lại, đành chào nàng rồi rời khỏi phòng. Nhớ đến Cố Tiểu Du làm hỏng chuyện tốt của hắn, vô cùng tức giận, muốn dạy cho đối phương một bài học.

Cố Tiểu Du bước ra ngoài, Tiết Y Y vẫn theo sau, nàng hai tay chắp sau lưng, dáng đi nhí nhảnh, vừa nhảy chân sáo, miệng tủm tỉm cười.

" Thế nào Cố thiếu gia, bị con gái người ta không nể mặt từ chối… Có phải đang có kế hoạch trả thù không. "

" Sư muội nghĩ ta là loại người vô sỉ đó sao? "

Cố Tiểu Du một mặt đau khổ, vô cùng tủi thân, Tiết Y Y khinh bỉ liếc nhìn, thấy họ Cố này da mặt càng ngày càng dày rồi.

Cả hai người không xuống núi như ý nghĩ Tiết Y Y mà đến Ngoại Giám Ti, là nơi giam giữ đệ tử có tội. Tiết Y Y giật mình, không biết Cố Tiểu Du đến đây làm gì, chắc sẽ không vì bị từ chối mà đi trút giận lên đại huynh của Trần Tiểu Trân chứ, như vậy cũng quá đáng khinh bỉ rồi.

Người trông coi Ngoại Giám Ti là một trưởng lão ngoại môn tên Lương Hán, nhận ra thân phận của Cố Tiểu Du, lập tức ra chào đón, mặc dù Cố Tiểu Du không được phụ thân coi trọng nhưng dù sao cũng là nhi tử của tông chủ, lão không dám chậm trễ. Lương Hán cười cười bước ra, mắt nhìn thấy Tiết Y Y càng cung kính.

" Cố thiếu gia, Tiết tiểu thư, mời hai người vào trong nói chuyện… "

" Không cần, ta đến đây để gặp Trần Phong. "

Cố Tiểu Du không rảnh, hắn chỉ đến đây để gặp Trần Phong, thời gian đâu mà tán gẫu với trưởng lão ngoại môn. Lương Hán nghe vậy, không chút chậm trễ sớm kêu đệ tử đi đến dẫn hai người Cố Tiểu Du vào trong ngoại lao.

Cố Tiểu Du theo sau tên đệ tử dẫn đường, Tiết Y Y cũng kè kè theo sau, nàng thấy nếu tên Cố Tiểu Du ra tay quá đáng thì nàng sẽ can thiệp, dạy cho tên này một bài học nhớ đời.

Đi được vài phút, phía cuối buồng giam treo xích một nam tử khôi ngô, thân hình lực lưỡng chồng chất vết thương, tên đệ tử mở cửa lồng, lấy ra roi da quất lên người Trần Phong, hét lớn.

" Trần Phong, mau tỉnh dậy… Có Cố thiếu gia đến tìm. "

" Cố thiếu gia?!! "

Trần Phong mở mắt, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Du, chân tay bị xích tưởng chừng yếu ớt nào ngờ cuồng loạn giãy giụa, dữ tợn nhìn chằm chằm Cố Tiểu Du, hai mắt đỏ ngầu.

" Cố Tiểu Du, ngươi chắc chắn sẽ chết không yên thân. "

" Im miệng… "

Tên đệ tử kia lại quất một roi lên người Trần Phong, lần này có linh khí gia trì cho nên Trần Phong dù thân thể khỏe mạnh nhưng tu vi bị phế, chịu không nổi trên thân xuất hiện một vết máu dài. Cố Tiểu Du nhìn có điểm rợn người, kéo tên đệ tử kia lại, xua xua tay.

" Ngươi đi ra ngoài trước đi… "

" A… Vâng, thiếu gia. "

Tên đệ tử rất hiểu chuyện, ra khỏi phòng, bên trong còn lại Trần Phong ánh mắt mãnh liệt hận hận nhìn chằm chằm. Miệng Trần Phong mở ra phun ra nước bọt, Cố Tiểu Du kịp thời né ra, tức giận nhưng cũng tạm thời kìm nén.

" Trần huynh, nghe ta nói… "

" Ai là Trần huynh của ngươi, cẩu thiếu gia im miệng… "

Trần Phong dữ dằn gào lên, Cố Tiểu Du vỗ trán, tự hỏi sao cái tên Trần Phong này ngu như vậy chứ. Hắn đứng ở một bên, cố gắng làm dịu cơn giận của Trần Phong.

" Trần Phong, ngươi hành xử nên có lý trí một chút… Ta mặc dù có trêu chọc muội muội ngươi, nhưng còn chưa làm gì nàng cả. Ngươi xem, ta không làm gì ngươi đã ra tay đánh người, tự chuốc lấy khổ. "

" Vô sỉ, chẳng lẽ đợi ngươi ra tay mới đánh sao… "

Trần Phong tức giận rên, nhưng hắn cũng đã bình tĩnh lại, thấy lúc đó bản thân cũng hơi mất bình tĩnh. Thấy tên Trần Phong đã bớt chút ác liệt, Cố Tiểu Du khẽ mỉm cười tiếp tục chiêu dụ.

" Ngươi nghĩ xem, ngươi đánh ta không chỉ không giúp được muội muội ngươi còn hại nàng đắc tội với ta… Ngươi có biết vì ngươi bị nhốt vào ngục mà La Thành ra điều kiện cứu ngươi với tiểu muội ngươi, để nàng cưới hắn hay không? "

" Cái gì, sao muội ấy lại làm vậy… "

Trần Phong giẫy mạnh, hoảng sợ nói, hắn không nghĩ mọi chuyện lại thành như vậy, trong lòng bắt đầu hối hận. Cố Tiểu Du mỉm cười, hắn bắt đầu tiếp tục thao thao bất tuyệt.

" Nghĩ kỹ xem, để ngươi chủ động gây sự với ta… Không chỉ khiến ta bị thương nằm liệt giường, mà cả ngươi còn bị nhốt vào đại lao. Muội muội lại rơi vào ma trảo của người khác, đoán xem ai là người được lợi nhất. "

Trần Phong im lặng, hắn đã bắt đầu suy nghĩ kỹ lại, nhớ đến lúc đó một tên đệ tử tên Hồ Khâu đến tìm hắn nói Cố Tiểu Du đang vũ nhục muội muội hắn, trong cơn tức giận hắn đánh người mà không kịp suy nghĩ. Giờ nhớ lại, quả thật là thiên đại âm mưu, từ đầu đã có người bày mưu tính kế hai huynh muội hắn.

Bây giờ Trần Phong vô cùng hối hận, hắn trách mình quá nóng nảy, bây giờ lại làm liên lụy đến muội muội. Cố Tiểu Du chính là muốn nhìn thấy biểu lộ hối hận của Trần Phong, trong lòng tươi cười, nói tiếp.

" Trần huynh, bây giờ hai ta nên giải tỏa hận thù, chung tay lột mặt nạ tên vô sỉ đứng đằng sau chuyện này… "

" Được rồi, vì muội muội có gì ta không thể không làm được. "

Trần Phong không còn vẻ ác liệt như cũ, gật đầu nói, Cố Tiểu Du lập tức mở xích khóa còng tay chân Trần Phong. Lại nhét một viên đan vào trong miệng Trần Phong, mà Trần Phong nhìn thấy viên đan dược này liền la lên.

" Thanh Linh Đan!! "

" Trần huynh mau nuốt xuống, thương thế của huynh sẽ khỏi… Về sau ta sẽ tìm cách khôi phục lại kinh mạch cho huynh. "

Cố Tiểu Du càng tỏ ra ân cần, trong lòng Trần Phong càng thấy xấu hổ muôn phần. Cảm tạ hắn một câu cũng không từ chối nuốt vào Thanh Linh Đan, thương thế hồi phục đủ tốt, chỉ tiếc tu vi không thể khôi phục. Cố Tiểu Du vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi.

" Trần huynh tin ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh… "

" Cảm tạ ngươi. "

Trần Phong biết đối phương chỉ đang an ủi mình, không tin tưởng đối phương thật có khả năng. Cố Tiểu Du không giải thích, hắn đỡ Trần Phong dậy, nói.

" Trần huynh, để ta dìu huynh ra ngoài. "

" Như vậy, liệu có người trách phạt hay không? "

Trần Phong không nghĩ đến Cố Tiểu Du vậy mà thật thả hắn ra, vô cùng ngạc nhiên, có điểm lo lắng hỏi. Cố Tiểu Du gật đầu, vỗ ngực đảm bảo.

" Trần huynh yên tâm, lời ta đã nói ra thì bọn họ không dám hé ra nửa lời. "

" Nếu vậy, đa tạ. "

Trần Phong oán giận đối với Cố Tiểu Du giảm đi nhanh chóng, đến mức chuyển oán khí qua La Thành, nghĩ hắn chính là kẻ đã bày ra mọi chuyện.

Nhìn hai nam nhân dìu nhau ra ngoài, không chỉ đám đệ tử kinh ngạc, mà Tiết Y Y cũng há to mồm kinh hãi. Người khác không biết chứ nàng rõ ràng Cố Tiểu Du quả thật giở trò với Trần Tiểu Trân, nếu không phải Trần Phong về kịp thì nữ tử kia chịu khuất nhục rồi.

Thế mà làm sao tất cả thành ra thành kế hoạch của La Thành, lúc đó tên đó còn đang đeo dính nàng, tâm tư nào mà có kế hoạch như vậy. Tất cả mấy lời Cố Tiểu Du rõ ràng do hắn bịa đặt, vậy mà lừa được Trần Phong, tên này từ khi nào vô sỉ như vậy.

Chỉ tội nghiệp La Thành, cõng tội danh không đáng có.