Chương 7: Hàn Ma Quân Xuất Thế

Cùng lúc này tảng băng bên trong núi Tích Đô có động tĩnh, xung quanh tảng băng tỏa ra một luồng ánh sáng chói, có lẽ nguyên thần của tảng băng đã sắp sửa thức tỉnh. Luồng ánh sáng chói ấy lan tỏa ra bên ngoài khiến cho đám thần quan chói mắt phải dùng tay che mắt lại, tạm thời dừng vây bắt tiểu công chúa.

Đám thần quan cảm thấy có gì đó là lạ liền nhìn nhau.

"Chuyện gì vậy? Các ngài có nhìn thấy thứ gì vừa phát sáng không?"

"Ta không nhìn rõ, hình như luồng sáng ấy từ tảng băng phát ra."

"Thứ gì thì mặc kệ chứ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là xử lí cô ta, đừng để cô ta có cơ hội tẩu thoát."

Đám thần quan cùng nhau hợp lực khống chế tiểu công chúa, không để cho nàng cử động lấy một chút nào.

Tư Tống thi triển pháp lực, tạo ra một quả cầu lửa chưởng về phía tiểu công chúa nhằm mục đích thiêu chết nàng.

Quả cầu lửa chưa kịp bay đến nàng bỗng bị một thứ gì đó từ nơi khác bay ra cản lạ khiến cho pháp lực của Tư Tống bị phản phệ, ngay lập tức quả cầu lửa nhanh chóng bay ngược lại hướng về phía đám thần quan.

Trong chớp mắt, đám thần quan bỏ chạy không kịp liền bị trúng chiêu, cả đám văng ra xa mỗi người nằm một chỗ, bị thương nghiêm trọng, có người gãy một tay, một chân, thê thảm hơn nữa còn có người bị gãy cả hai tay...

Tiểu công chúa may mắn được một kết giới bảo vệ, cho nên không bị quả cầu lửa ảnh hưởng.

Bất ngờ có một tên nam nhân mặc y phục đen, thân hình cao lớn, mặt mũi cực kỳ anh tuấn bay đến đỡ tiểu công chúa.

Do bị thương nghiêm trọng không còn sức lực để phản kháng nên nàng mặc cho hắn ôm mình vào lòng.

Thứ cản trở quả cầu lửa lúc nãy chính là hung thương của hắn.

Đám thần quan mang thương tích đầy mình, nhìn thấy hung thương mà tên nam nhân kia đang cầm trong tay ai nấy liền hoảng loạn.

Tư Tống sợ hãi lắp bắp hỏi:"hung, hung thương? Sao ngươi lại lấy được nó? Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Người của ma giới gọi ta một tiếng Hàn ma quân!"

Đám thần quan nghi ngờ nhìn vào bên trong núi, quả nhiên tảng băng đã biến mất từ lúc nào, hung thương cũng chẳng còn. Hóa ra lời của ma tôn Xích Thiên Huyền không phải là lời loạn ngôn, nguyên thần của tảng băng đã chính thức nhập thể, đám thần quan cảm nhận được sức mạnh của tên nam nhân này không phải là dạng tầm thường.

Tư Tống nghe vậy liền gắng gượng đứng ra chấp tay thi lễ, cung kính nói:"thì ra là Hàn ma quân! Chúng ta không thù không oán với nhau, xin ma quân hãy giao trả vị cô nương đang trong lòng ngài ra đây, cô ta là tội nhân của thiên giới, cần phải đưa về cho đế quân xét xử."

Tên nam nhân cười khinh bỉ, trả lời:"ai nói chúng ta không thù không oán? Đám thần quan các ngươi quên cũng nhanh thật, năm đó chẳng phải các ngươi đã đến xâm phạm lãnh thổ của ta trước sao? Dùng pháp lực thiêu rụi ta, phỉ báng ta, còn nhổ cả nước bọt vào ta, bây giờ lại muốn trốn tránh trách nhiệm?"

"Cái này..." Tư Tống không biết phải nên nói thế nào.

Đám thần quan khác sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, đúng là năm đó bọn họ đã từng làm như thế với tảng băng nhằm mục đích muốn lấy được hung thương về làm của riêng.

Tên nam nhân giễu cợt, nói"đúng là người của thiên giới có khác, lâu nay vẫn không hề thay đổi. Nhìn xem! Một đám thần quan các ngươi thế mà lại đi vây bắt một tiểu cô nương chân yếu tay mềm, thiên giới đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt."

Đám thần quan nghe hắn nói vậy người nào người nấy đều rất tức giận.

Tư Tống tức giận nói:"ta đã nhịn nhục hạ mình gọi ngươi một tiếng ma quân, thế mà ngươi lại không biết điều, còn đứng ở đó phát ngôn ngông cuồng. Nếu ngươi đã không chịu trả người thì đừng trách bọn ta sao lại ra tay với ngươi."

"Thử xem?" Tên nam nhân cười khinh bỉ, buông lời thách thức.

Một tên thần quan khác tức giận nói:"nếu đã không thể nói lý lẽ được với hắn, chúng ta hãy cùng nhau bắt hắn và cô ta về thiên giới cho đế quân xử tội một lượt."

Đám thần quan gắng sức hợp lực xông lên đánh về phía tên nam nhân.

Hắn chỉ nở nụ cười nhẹ đứng yên một chỗ dùng pháp lực điều khiển hung thương trong tay.

Hung thương như hiểu ý liền bay lên cao tạo ra một bát trận đánh về phía đám thần quan.

Ngay lập tức đám thần quan bị đánh văng ra xa thêm lần nữa, nửa số trong đám thần quan đều đã thiệt mạng.

Tư Tống thân thể đầy máu tươi, gắng gượng dùng sức đứng dậy nhìn quát lớn:"thù này ta ắt sẽ báo, rút mau!"

Đám thần quan còn lại nghe vậy liền dùng sức bỏ chạy trối chết về thiên giới.

"Không biết tự lượng sức!"

Tên nam nhân ngắm nhìn người trong lòng một lúc, sau đó bế nàng bay về ma vực.

Vừa đáp xuống ma vực liền bị hai tên lính canh cản lại hỏi:"người tới là ai?"

"Hàn ma quân!"

Hai tên lính canh này xem xét tên nam nhân một hồi, nhận ra có vẻ hắn không nói dối, cả hai lập tức chấp tay cúi mình thi lễ.

"Chúc mừng Hàn ma quân đã có được nguyên thần! Tiếc là ma giới giờ đây không còn thịnh như ngày nào nữa, chúng thuộc hạ cũng đã rời đi hết, chỉ còn lại vỏn vẹn gần trăm người." 

"Đó là do chủ của các ngươi không chịu nghe lời ta nên mới để xảy ra họa ngày hôm nay, không thể trách ta được. Mau! Đưa ta vào trong chữa trị cho nàng ấy."

"Vâng! Mời ma quân hãy đi theo thuộc hạ!"


Tiểu công chúa sau khi tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên giường, mọi thứ xung quanh đều khác lạ, vết thương trên người nàng đã được ai đó xử lí sạch sẽ, y phục cũng được thay nốt.

Tên nam nhân nhìn thấy nàng đã tỉnh lại, hắn rót một cốc nước ấm, nhanh chóng đi tới trước mặt đưa cho nàng một.

"Tỉnh rồi sao? Nàng uống chút nước đi!"

Tiểu công chúa nhìn thấy hắn liền hốt hoảng, lập tức quơ lấy thanh kiếm kế bên mình đưa lên cổ hắn.

"Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?"

Tên nam nhân bị kề kiếm vào cổ không hề tỏ ra sợ hãi, hắn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.

"Vừa mới tỉnh mà nàng đã muốn chơi trò bạo lực với ta rồi sao? Đây chính là ma giới, nàng định trả ơn người đã cứu mạng nàng bằng cách như thế này sao?"

Tiểu công chúa vẫn không chịu bỏ kiếm xuống, hỏi:"vết thương trên người ta...y phục của ta là do ngươi thay?"

"Nàng đoán xem?"

Tiểu công chúa tức giận dùng thêm sức, nói:"nếu vậy thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa."

Tên nam nhân giả vờ van xin, nói"đừng giết ta! Ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, vết thương và y phục của nàng là ta đã hạ lệnh cho tiểu cung nga ở ma vực xử lí cho nàng, ta không nhìn thấy gì hết."

Tiểu công chúa rốt cuộc cũng chịu bỏ kiếm xuống, nhìn hắn hỏi:"ngươi là ai?"

"Người ở đây đều gọi ta là Hàn ma quân!"

Tiểu công chúa nghi hoặc, hỏi:"Hàn ma quân? Ngươi chính là tảng băng ở núi Tích Đô?"

"Phải, chính là ta!"

Thấy nàng không hỏi thêm gì nữa, tên nam nhân bắt đầu hỏi ngược lại:"nàng là người của thiên giới? Tên nàng là gì?"

Tiểu công chúa nghe hắn hỏi vậy liền nhớ tới chuyện mà đám người thiên giới đã làm với nàng, nàng thật sự rất thất vọng.

"Mọi người đều gọi ta là công chúa điện hạ, ngoài ra không còn gọi gì khác..."

Tên nam nhân nhướng mày, hỏi:"nàng không có tên?"

Tiểu công chúa cúi mặt im lặng không trả lời câu hỏi của hắn.

"Nàng xinh đẹp như vậy mà lại không có lấy một cái tên để gọi thì uổng phí lắm, hay là ta đặt tên cho nàng nhé?"

Tiểu công chúa bất ngờ, lập tức ngước mặt nhìn hắn, hỏi:"ngươi đặt tên cho ta?"

Thấy nàng không có ý từ chối, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:"A Tịnh! Từ bây giờ tên của nàng sẽ là A Tịnh, nàng thấy thế nào?"

"A Tịnh?"

Hắn gật đầu, nở nụ cười trả lời:"phải! A Tịnh!"

Không hiểu sao mỗi lần mặt đối mặt với hắn, nàng lại cảm giác tim mình đang đập rất nhanh.

"Ta rất thích cái tên này! Đa tạ!"

Tên nam nhân ôn nhu nhìn nàng, trả lời:"nàng thích là được! Đợi ta một tí! Ta đi kêu người làm cho nàng chút gì ăn lót dạ."

"Đã làm phiền rồi!"

Tên nam nhân cười, trả lời:"sau này không cần phải khách sáo với ta!"

Nàng bỗng dưng cảm thấy xấu hổ, cúi mặt không trả lời hắn.