Lãnh Mạch Thần dùng y thuật tạm kéo dài mạng sống cho Mặc Chiêu, luôn ở bên cạnh túc trực theo dõi tình hình của hắn.
Tử Chân hỏi:"sư huynh! Mặc sư huynh sẽ không có chuyện gì chứ?"
Lãnh Mạch Thần đau đầu, đáp:"ta cũng không dám chắc, hơi thở của huynh ấy càng lúc càng yếu dần, người đã ra tay với huynh ấy tung chiêu rất tàn độc, ta không biết cách nào có thể giải trừ độc trong người huynh ấy."
Lãnh Kình Vũ hỏi:"ngươi học y thuật lâu như thế mà vẫn không biết cách chữa trị cho hắn sao?"
"Độc này ta chưa từng gặp bao giờ, cũng không thấy ghi chép trong sách của sư phụ..."
Lãnh Kình Thiên hỏi:"bây giờ phải làm như thế nào? Nếu cứ kéo dài thì hắn chắc chắn sẽ chết."
Vừa nhắc tới sư phụ Lãnh Mạch Thần liền nhớ ra điều gì đó, nói:"độc này e là chỉ có người cao tay như sư phụ mới giải được."
Hắn lục lọi trong y phục lấy ra một cái ống nhỏ dài, nói:"đây là ống pháo khói mà lúc học nghệ ở núi Bất Kỷ sư phụ đã đưa cho ta dùng để phòng thân mỗi khi gặp chuyện bất trắc. Ta sẽ ra ngoài đốt thử ống pháo khói này, mong là sư phụ có thể nhìn thấy nó mà bay tới đây."
Nói xong lập tức chạy ra ngoài làm liền, ống pháo khói vừa được đốt liền bùng lên trời một đường khói đỏ đục ngầu khiến cho các đệ tử Huyền Độc Cốc bu lại xem thử đó rốt cuộc là thứ gì. Các trưởng bối cũng ra ngoài đứng xem thử.
Lãnh Hữu Lập nói:"đây chính là ống pháo khói do Mặc Hãn chế tạo ra, nó chỉ có thể trụ được nửa canh giờ."
Triệu Mãn Sơn thắc mắc hỏi:"ngài ấy chế tạo ra thứ này với mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ để cho vui mắt thôi sao?"
Lãnh Hữu Lập đáp:"không phải! Đây chính là ống khói tín hiệu, huynh ấy chế tạo ra hai ống khói, một ống có màu lam, một ống có màu đỏ. Ống màu lam báo hiệu là an toàn, còn ống màu đỏ báo hiệu là đang gặp nguy hiểm cần giúp đỡ, mong là lần này huynh ấy sẽ tới đây, nếu không thì ta cũng không biết phải ăn nói thế nào với huynh ấy sau này."
Lãnh Mạch Thần đứng bên ngoài canh chừng ống pháo khói, thời gian càng lúc càng trôi qua nhưng vẫn không thấy tâm hơi của sư phụ mình, ống pháo cũng sắp tắt hẳn, không còn mãnh liệt như lúc vừa mới đốt, hắn cảm thấy dường như đã hết hy vọng .
Tử Chân hốt hoảng từ trong phòng chạy ra, nói:"sư huynh sư huynh! Không hay rồi, Mặc sư huynh liên tục trào ra máu, sắp không chống chịu nổi nữa rồi."
Lãnh Mạch Thần cũng hốt hoảng chạy vào trong xem tình hình, Mặc Chiêu đau đớn liên tục trào ra máu tươi, hai mắt trợn lên chỉ thấy toàn tròng trắng, trong tròng trắng lại nổi đầy mạch máu.
"Kính Văn! Huynh ráng chịu một chút!" Lãnh Mạch Thần nhanh chóng dùng y thuật điểm vào trán Mặc Chiêu cho hắn giảm bớt đau đớn.
["Mặc Chiêu!"
"Mặc ca ca!"
"Mặc Chiêu!"
Mặc Chiêu nhìn thấy mình đang ở một không gian bốn bề trắng xóa, đằng xa có vài người đang liên tục gọi tên mình.
"Các người là ai? Sao lại biết tên ta?"
Một người đàn bà ngoắc tay với hắn, nói:"ta là thẩm thẩm của con! Mau lại đây với ta."
Một tiểu hài tử cười khúc khích, nói:"Mặc Chiêu ca ca! Đệ là biểu đệ của huynh! Đệ rất nhớ huynh!"
Một người đàn ông nét mặt vô cảm, nói:"chúng ta đều là người thân của con, mau! Qua đây với chúng ta."
Họ là người thân của mình thật sao? Mặc Chiêu từ từ bước tới gần họ, càng tới gần càng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
"Kính Văn! Quay lại đây!"
Mặc Chiêu nghe một giọng nói thân thuộc ở phía sau, hắn quay người lại nhìn, đó chính là mẹ hắn.
"Mẹ!"
Mặc Chiêu nhanh chóng chạy về phía mẹ mình, khóc lóc ôm chầm lấy bà ấy.
Mẹ hắn cũng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.
"Mẹ! Kính Văn nhớ mẹ nhiều lắm! Mẹ đừng rời xa con nữa có được không? Con mệt mỏi lắm, con chỉ muốn mãi mãi ở bên mẹ, làm đứa trẻ nhỏ được mẹ cưng chiều như lúc trước."
"Con trai ngoan! Mẹ không thể nữa..."
Lúc này lập tức bị chuyển cảnh, Mặc Chiêu thấy mình đang ở căn nhà tranh cũ nát lúc nhỏ từng ở, nhìn thấy mẹ hắn và hắn lúc nhỏ đang trò chuyện với nhau.
Dung phu nhân tươi cười đưa cho hắn một cây quạt lam, nói:"đây là quạt Phù Lam vật định tình của cha và mẹ, nay mẹ đưa nó cho con cất giữ, đây là một vũ khí rất lợi hại, có thể giúp con phòng thân mỗi khi gặp chuyện nguy hiểm, cha con rất quý nó..."
Mặc Chiêu lúc nhỏ không chịu, trả lời:"con không cần đâu! Đồ gì của ông ấy còn đều không cần."
Dung phu nhân xoa đầu con trai, cười nói:"không được nói như thế! Cha con là một người rất tốt, chẳng qua cha con đang bận một số việc cần phải xử lí, không lâu nữa sẽ về với chúng ta thôi."
"Mẹ đã nói câu này rất nhiều lần rồi, nhưng từ trước đến giờ con chưa một lần nhìn thấy ông ấy, có khi nào ông ấy đã vứt bỏ mẹ con chúng ta không?"
"Sẽ không bao giờ đâu! Con phải tin cha và mẹ chứ, cha con không lâu nữa sẽ về nhanh thôi, quạt phù lam này con hãy giữ lấy trước đã."
Mặc Chiêu lúc nhỏ đưa hai tay nhận lấy quạt Phù Lam, cười nói:"con tin cha và mẹ! Con sẽ cố gắng học võ công cho thật giỏi để sau này có thể bảo vệ được mẹ, không để mẹ bị những người trong trấn ức hiếp nữa."
Dung phu nhân nở nụ cười tự hào, nói:"Kính Văn của mẹ là ngoan nhất! Nếu cha con biết mình có một đứa con trai ngoan ngoãn như thế thì chắc chắc chàng ấy sẽ rất vui mừng."
Mặc Chiêu lúc nhỏ nghe xong liền nở nụ cười nhìn mẹ mình, hình bóng từ từ biến mất chỉ còn lại một mình Dung phu nhân ngồi đó.
Dung phu nhân quay sang nhìn Mặc Chiêu hiện tại đang đứng đó nhìn, từ từ bước tới chỗ hắn.
Mặc Chiêu lúc này đã giàn giụa nước mắt, mở miệng gọi:"mẹ!"
Dung phu nhân đau lòng không kiềm được nước mắt, vuốt vuốt đầu con trai, nói:"hãy trở về đi! Sống cho thật tốt! Mẹ luôn ở bên con!"
Mặc Chiêu khóc như một đứa trẻ, ôm chặt lấy mẹ mình.
"Con muốn ở bên mẹ! Con không đi đâu nữa, Kính Văn nhớ mẹ! Mẹ đừng đuổi Kính Văn mà, mẹ!"
Dung phu nhân rơi lệ nhẹ nhàng đẩy con trai mình ra, cười dịu dàng nói:"quay về đi! Con sắp không còn thời gian nữa rồi, hãy tha thứ cho cha con, đừng trách chàng ấy! Cha con cũng có nỗi khổ riêng không thể nói ra, ngoan! Nghe lời mẹ! Về đi!"
Trước mặt Mặc Chiêu hiện ra một cánh cổng trắng xóa.
"Về đi! Đừng trách cha con!"
"Không! Mẹ! Kính Văn không muốn rời xa mẹ thêm một lần nào nữa."
Mặc Chiêu lập tức bị hút vào cảnh cổng trắng xóa.
"Kính Văn! Con hãy sống thật tốt! Mẹ luôn ở bên con, con trai của mẹ!"]