Nghe nói tâm trạng xấu trong một thời gian dài thì trên thân thể sẽ thấy rõ được điều đó.
—
Lúc Trịnh Đinh Đinh đi đến trước gương trong phòng tắm để lau tóc, mới phát hiện có gì đó không đúng. Trên người có vài chỗ xuất hiện những nốt màu đỏ, khiến cô cảm thấy có gì đó không bình thường.
Cô để khăn tắm xuống, đưa một đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn ngực trái, mò tới nốt sưng như quả anh đào, dùng sức ấn một cái, rất căng lại có chút đau nữa.
Thấy nốt sưng ở bên ngực trái lòng cô hơi hồi hộp một chút, vội vàng mặc quần áo tử tế, ngồi xuống bàn máy vi tính, mở laptop ra lên Baidu Search, trong chốc lát hiện ra một đáp án: "U sơ vú."
Lòng cô hơi lộp bộp một chút.
Buổi chiều thứ tư hôm sau, Trịnh Đinh Đinh nghỉ nửa ngày đến bệnh viện nhân dân tốt nhất để làm kiểm tra, có phòng khám về ung thư vú liên kết với nước ngoài.
Trịnh Đinh Đinh mất 12 phút mới tìm được phòng khám bệnh mà cô chưa từng đến này. Cửa lớn rộng mở, bên trong có hai nữ thực tập sinh yên lặng cúi đầu ngồi đọc sách. Trong phòng khám có mùi thuốc nhàn nhạt.
Cô đi đến trước cửa nhìn bảng hiệu một chút, mới biết bác sĩ họ Ninh, trực tiếp hỏi, "Xin hỏi, bác sĩ Ninh có ở đây không?"
Hai nữ sinh thực tập cùng nhau ngẩng đầu lên, quan sát Trịnh Đinh Đinh một lúc, rồi trả lời: "Giáo sư Ninh đi hội chẩn rồi. Chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ trở lại, chị ngồi chờ một lát!"
Sau khi Trịnh Đinh Đinh ngồi xuống, hai nữ sinh thực tập bắt đầu tỉ mỉ hỏi thăm bệnh trạng của cô, cô cũng rất nghiêm túc trả lời.
Một lát sau, một nữ sinh trong đó đột nhiên nói một câu đầy ý vị sâu xa, "Chị thật sự rất may mắn đó. Mỗi lần giáo sư Ninh đi khám bệnh bên ngoài cũng mất hai ngày cơ!"
"Hả?" Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại. "Chẳng lẽ bác sĩ. . . . . ừ, bác sĩ Ninh rất giỏi sao?"
Hai nữ sinh thực tập nhìn nhau rồi cười một tiếng. Một người khác thấp giọng nói, đầy thâm ý, "Tất nhiên là giỏi rồi! Quan trọng hơn cả được bác sĩ khám là một chuyện rất may mắn!"
Trịnh Đinh Đinh nghe mà chẳng hiểu gì, cũng không thể làm gì khác là cùng cười góp chuyện. Tự nhiên nghiêng đầu sang bên, mắt thấy trên bàn làm việc có ống nghe, que đè lưỡi để trong khay, đơn thuốc, kẹp giấy, giập ghim, mấy chồng sách cao ngất được xếp ngay ngắn, chỉnh tề. . . . . Không có đồ vật nào của cá nhân cả.
Xem ra, giáo sư Ninh là một nữ bác sĩ rất nghiêm túc.
Được một hồi lâu, ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, mang theo khẩu trang đi đến. Lúc Trịnh Đinh Đinh còn đang kinh ngạc ngồi vào bàn làm việc, bàn tay thon dài như ngọc đã cầm sổ khám bệnh của cô, mở ra một trang mới, giọng nói ấm áp như hồ nước đầu xuân, "Cô thấy chỗ nào không thoải mái?"
Trịnh Đinh Đinh hoàn hồn, nghiêm túc nói, "Trên ngực trái của tôi có vài nốt sưng, không lớn không nhỏ, sờ thì trơn mượt."
"Khi nào thì phát hiện ra?"
"Tối qua khi tắm xong?"
"Trước đấy thì chỗ đó có thấy đau hay không?"
"Cũng không có cảm giác gì đặc biệt."
Cô vừa trả lời nhưng trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương bởi vì không ngờ tới giáo sư Ninh là đàn ông.
Giáo sư Ninh chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó trực tiếp đứng dậy, giọng nói cũng rất bình thường: "Đi theo tôi làm một vài kiểm tra."
Trịnh Đinh Đinh không có thời gian chần chờ, cô đứng lên, đi theo anh vào bên trong. Trong đó một bàn giấy sạch sẽ, một chiếc giường đơn phủ ga trắng muốt.
Giáo sư Ninh xoay người sang chỗ khác, quay mặt về phía bồn rửa tay, "Nằm lên đó đi! Vén áo lên, cởi áo ngực ra!"
". . . . . ."
Một nữ sinh thực tập kéo màn vải che ngăn cách lại.
Giáo sư Ninh đeo găng tay vào, dưới ánh đèn, bàn tay anh thon dài, mềm dẻo nhưng lại không ẻo lả, giống như loại ngọc thượng hạng tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt. Anh lưu loát mang bao tay cao su thật mỏng, đưa lưng về phía Trịnh Đinh Đinh: "Chuẩn bị xong chưa?"
Trịnh Đinh Đinh nằm trên giường, có chút không tự nhiên vén áo lên, muốn cởi khóa cài đằng trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói ung dung của anh nên động tác dừng lại, sau đó nói nhỏ: "Một chút xíu nữa! Sắp xong rồi!"
Cô cởi xong khóa cài áo, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói, "Tôi chuẩn bị xong rồi!"
Giáo sư Ninh xoay người lại, đi tới trước cửa sổ, cúi người, một tay vén áo phông của cô cao lên một chút. Một tay cởi áo ngực cô, thấy cô có chút khẩn trương, thở hổn hển. Anh lạnh nhạt gật đầu, nhìn cô một cái: "Cô run gì vậy? Thả lỏng một chút!"
Trịnh Đinh Đinh "Ừ" một tiếng, tự nhủ đó chỉ là công việc của anh ta mà thôi, cô cũng chỉ nên coi đây là kiểm tra sức khỏe bình thường, ngàn vạn lần đừng suy diễn lung tung, cũng không cần xấu hổ.
Giáo sư Ninh làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận, trong lòng cũng chẳng suy nghĩ gì khác. Bàn tay đặt trên ngực trái của Trịnh Đinh Đinh, sờ nắn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn.
Nhưng mà, nhịp tim của Trịnh Đinh Đinh loạn nhịp, còn cảm nhận được rất rõ ràng sự tồn tại của bàn tay anh. Chiếc găng tay thật lạnh giống như băng khiến cả người cô nổi một tầng da gà. Thủ thuật của anh còn vô cùng chuyên nghiệp. Khi ngón trỏ và ngón cái của anh từ từ vuốt ve chính giữa nụ hoa cô còn "Ưm" một tiếng. Cô cảm thấy nhịp tim đập thật mạnh, máu xông lên tận não. Đầu óc trống rỗng, dường như có thể nghe được tiếng ong ong bên tai, thân thể đến cực hạn, có cảm giác sắp hỏng mất.
"Giơ tay lên!" Anh ra lệnh.
Cô bất tri bất giác làm theo.
Anh không nặng không nhẹ kiểm tra bên trong ngực cô.
"Bỏ tay xuống đi!" Anh lại ra lệnh.
Cô lại làm theo.
Anh lại nghiêm túc kiểm tra bên ngoài.
Kiểm tra gần mười phút thì giáo sư Ninh xoay người, bỏ bao tay xuống, kêu cô mặc lại quần áo.
Trịnh Đinh Đinh ngồi dậy, cài lại áo lót, kéo áo phông xuống, sửa sang lại tóc, đi giày rồi đi ra ngoài.
Giáo sư Ninh đã ngồi nguyên vị trí, viết vài dòng lên cuốn sổ khám bệnh của cô: "3.2 cm * 2.6 cm (1), hình tròng, viền ngoài mịn, có màng bao phủ."
Trịnh Đinh Đinh ngồi xuống.
"Bước đầu chẩn đoán đây chính là u sơ vú. Nhưng cô cần làm thêm một vài kiểm tra nữa. Đặc biệt là phải siêu âm thì kết quả sẽ chính xác hơn rất nhiều." Giáo sư Ninh ghi xong rồi đưa cho cô, "Sau khi làm xong thì mang kết quả đến tìm tôi."
Trịnh Đinh Đinh nhận lấy sổ khám bệnh nói tiếng cảm ơn, đang cúi đầu chăm chúi nhìn các mục cần phải làm kiểm tra. Ánh mắt nhìn thấy giáo sư Ninh vừa lấy khẩu trang xuống. Cô ngẩn người, sau đó nhìn thẳng anh.
Là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu xanh hữu lực, sắc bén, mũi cao, bờ môi ưu nhã.
Còn có chút quen mặt.
Đúng rồi! Cô đã nhớ ra, trước đêm thất tịch một ngày, cô đã tự giao hàng cho một người khách. Lúc ấy ở trước cửa Thiên Thủy uyển, anh ngồi trong một chiếc xe Porsche màu đen, khi hạ cửa xe xuống, rút ra hai tờ 100 tệ cho cô. Cô lại không mang theo tiền lẻ vì trước khi đã nói với khách hàng là tổng cộng hết 110 tệ (2), không ngờ vị khác này cũng chẳng chuẩn bị tiền lẻ.
"Không cần tìm nữa!" Anh tự lấy túi hàng trong tay cô, ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ nói, "Coi như là phí giao hàng cho cô!"
Không ngờ sau gần nửa năm, cô gặp lại anh trong hoàn cảnh như vậy!
Một tuần, Ninh Vi Cẩn chỉ ở phòng khám vào thứ ba và thứ năm hàng tuần.
Hôm thứ sáu, Trịnh Đinh Đinh cầm kết quả tới tìm anh. Đúng lúc đó, thấy Ninh Vi Cẩn đang làm kiểm tra cho một bệnh nhân nữ khác. Cách một cách cửa, đã nghe thấy tiếng nói đứt quãng của bệnh nhân, nũng nịu nói: "Bác sĩ Ninh! Anh nhẹ một chút, chậm một chút, tôi hơi đau. . . . . "
Trịnh Đinh Đinh nghe thấy âm thanh kia mà cả người nổi da gà, để sổ khám bệnh xuống, trong lúc chờ đợi Ninh Vi Cẩn thì ngồi nói chuyện phiếm với hai nữ sinh thực tập.
"Giáo sư Ninh rất lợi hại! Chỉ mới 27 tuổi đã là giáo sư rồi!"
"Hàng tuần, thầy ấy đều đến giảng bài ở Viện Y học. Sinh viên nào cũng đều hoan nghênh và coi thầy ấy là thần tượng đó!"
"Thầy ấy quả thật rất lợi hại. Năm ngoái, thầy ấy là người phẫu thuật cắt bỏ khối u ở vú thành công nhiều nhất bệnh viện ta đó."
Trịnh Đinh Đinh yên lặng ngồi nghe hai cô gái ca tụng Ninh Vi Cẩn hết lời. Cho đến khi Ninh Vi Cẩn cùng nữ bệnh nhân kia đi ra. Cô thấy nữ bệnh nhân kia cũng có tuổi, vóc người thon gầy, khuôn mặt cao quý. Sau khi ra ngoài vẫn nói không ngừng kể lể về triệu chứng của mình.
Ninh Vi Cẩn ghi bệnh án cho bà ấy. Sau khi xong, bà ta còn cười nói lời cảm ơn với giáo sư Ninh, rồi lưu luyến rời đi.
Đến lượt Trịnh Đinh Đinh, cô lấy các kết quả xét nghiệm đưa cho Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn xem xét rất nghiêm túc, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh: "Tổng hợp với kết quả lúc sơ chẩn là u sơ vú. Tình trạng của cô thì có thể giải phẫu hoặc dùng thuốc. Nhưng là theo kết quả, khối u lớn hơn 2 cm thì nên giải phẫu thì tốt hơn."
"Có thể không làm giải phẫu được không?" Trịnh Đinh Đinh hỏi, "Tôi nghe nói uống thuốc và kiên trì trị liệu có thể chữa được, vậy có được không?"
"Nếu chỉ dựa vào uống thuốc thì hiệu quả rất ít. Khả năng giảm sưng cũng không cao. Nếu không phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn thì cũng không chắc chắn nó có lớn hơn nữa hay xảy ra biến chứng gì khác." Ninh Vi Cẩn cẩn thận giải thích. Mặc dù lời nói không nặng nhưng lại nghe đầy quyền uy ở bên trong. "Liệu cô có chấp nhận nguy hiểm này không?"
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh lặng lẽ lắc đầu.
Ninh Vi Cẩn để báo cáo siêu âm lên bàn, mở sổ khám bệnh của cô ra, yên lặng viết hai hàng chữ như nước chảy mây trôi.
Lúc anh viết, Trịnh Đinh Đinh nhìn anh chăm chú. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người anh. Gò má cong cong gần như hoàn mĩ, lông mi cong, dài rũ xuống. Chiếc cằm tản mát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút gì rất thần thánh.
Bầu không khí an tĩnh đến ngưng trệ.
Cho đến khi Ninh Vi Cẩn khép lại cuốn sổ khám bệnh trên bàn, đưa trả lại cho Trịnh Đinh Đinh, "Cô cần làm giải phẫu, càng nhanh càng tốt. Sau hai tuần nữa tôi có thời gian, cô chọn một ngày đi!"
"Là anh phẫu thuật cho tôi sao?" Trịnh Đinh Đinh xác nhận lại.
Ninh Vi Cẩn nhìn cô một cái, giọng nói có chút lạnh lùng, cứng nhắc: "Đúng vậy! Cô có vấn đề gì sao?"
"Không có vấn đề gì!" Trịnh Đinh Đinh nghĩ, anh là một người rất đáng tin cậy.
Lúc sau, khi ra khỏi phòng khám, Trịnh Đinh Đinh xin danh thiếp của Ninh Vi Cẩn, có phương thức liên lạc của anh trên đó, rồi cẩn thận đặt vào ví.
Sau khi trở lại nhà trọ, Trịnh Đinh Đinh đi tắm rửa, mở laptop, vào shop online của cô, ghi một thông báo: "Tạm ngừng bán sản phẩm mang mã số từ XX đến XX."
Trịnh Đinh Đinh là nhà thiết kế đồ chơi tại công ty trách nhiệm hữu hạn sáng tạo Nhã Thú. Cô vừa đi làm, vừa mở thêm shop online này. Shop online này bán quà tặng cùng những đồ thủ công do cô tự tay thiết kế. Buôn bán cũng chẳng khấm khá gì cho lắm. Một tháng không kiếm được 300 tệ là chuyện thường.
Nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ. Shop online này như một thế giới cho những con vật đáng yêu, ngay cả tên shop cũng đáng yêu không kém, gọi là "Manh Manh đát."
Lúc này, cô xem lại lịch sử giao dịch. Ngày 12 tháng 8 năm ngoái, trước đêm thất tịch một ngày, có một ID là "Một ngày xanh thẳm" có đặt một cái "Mân côi lưu sa bình", với giá là 110 tệ (3) .
Vậy thì Ninh Vi Cẩn chắc là tặng quà sinh nhật cho bạn gái rồi. Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm, vậy mà bạn gái anh ta không để ý đến nghề nghiệp của anh ta sao? Hàng ngày, sẽ sờ rất nhiều ngực của phụ nữ nha!
Nhớ tới lời nói thâm ý của thực tập sinh đó, "Được thầy ấy phục vụ là một chuyện rất sung sướng!"
Trịnh Đinh Đinh cảm thấy sau lưng mình có một tầng da gả nổi lên.
Tắt trang web của shop online, cô mở một trang nhật ký. Ở trên ghi lại, "Tôi hẹn gặp Mr. U sơ. ‘Anh ta’ có hình tròn, kích thước 3.2 cm * 2.6 cm (4), trông rất xinh đẹp. Chỉ là lo sợ nó còn có thể lớn lên, gây biến chứng nên phải cắt bỏ. Điều tôi lo lắng nhất chính là sau khi hết thuốc tê liệu có đau hay không?"
Sau khi viết xong, lại tùy ý mở những trang nhật ký trước kia của cô. Có vài chuyện là ngoài lề nhưng đều có liên quan đến một người đàn ông, có cái tên rất dễ nghe: Trần Tuần.
Đã nhiều năm như vậy, cô vì người đàn ông này mà viết bao nhiêu dòng trên trang nhật ký.
Nửa tháng trước, anh ấy đến thành phố N, cũng không thèm liên lạc gì với cô nữa. Mặc dù, anh ấy nói rằng sau khi giải quyết chuyện ở bên kia sẽ trở lại cho cô một câu trả lời rõ ràng nhất. Nhưng nhờ đó, cô cũng biết một sự thật, anh ấy đã đá cô.
Thật ra thì, trong tiềm thức của mình, cô cũng có cảm giác mình sẽ bị vứt bỏ. Theo lẽ thường, thì cô nên chuẩn bị tâm lý từ sớm. Nhưng giờ phút này lại khó nén được cảm xúc chìm vào đáy cốc. Kéo trở lại trang hiện tại, nghiêm túc gõ thêm một dòng:
"U có thể dùng phẫu thuật để cắt bỏ. Nhưng những kỷ niệm cùng tình cảm thì phải làm sao đây? Ai biết được cần bao nhiêu thời gian để có thể quên hết tất cả?"