Người gọi hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong trường quay. Giang Sắt đưa tay lau nước đang tụ ở dưới cằm, hít thở một chút, thì chợt nghe người kéo cô lên bờ nói:
"Người đẹp, gọi cô đó."
Giang Sắt nghe xong lời này, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy thư ký trường quay cầm loa đang vẫy tay về hướng mình:
"Đúng đấy, cô lại đây."
Trên người cô đều là nước. Đoàn phim 'Hành Động Giải Cứu' lần này quả thật là đầu tư lớn, đồ hóa trang chất lượng không tồi, sau khi hút nước thì vô cùng nặng. Cô vắt nước ở góc áo hai lần, trong giày cũng toàn là nước, quần áo dính chặt lên người, đi một bước là để lại một vệt nước.
Thư ký trường quay vẫn còn nhìn cô, người bên cạnh ghen tị đẩy cô một cái:
"Gọi cô đấy, mau đi đi, nói không chừng là đạo diễn Trương nhìn trúng cô đấy."
Giang Sát vội vàng chạy chậm tới, thư ký trường quay nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô vừa mới rơi xuống nước, bề ngoài có chút chật vật, thế nhưng mặt mũi xác thực rất đẹp, có chút hơi thở thanh xuân bất phàm.
Ánh mắt thư ký trường quay lộ vẻ bất ngờ ngoài ý muốn:
"Mau đi cùng tôi." Lúc y nói lời này, vẻ mặt không kiên nhẫn đã được thu lại chút ít sau khi nhìn thấy tướng mạo của Giang Sắt.
"Lát nữa không được nói lung tung, đạo diễn muốn cô làm thế nào thì cô làm như thế ấy."
Giang Sắt nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, quả nhiên là Trương Tịnh An cho người gọi cô tới.
Dưới ánh nắng như thiêu đốt, mấy người Trương Tịnh An ngồi dưới ô che nắng như được bóng râm che khuất.
Giang Sắt theo thư ký trường quay đi tới, ánh mắt của tất cả những người đang ngồi đều rơi lên người cô, thậm chí, ngay cả Lưu Nghiệp người vốn đang cầm chai nước khoáng đeo kính râm cũng đều quay đầu ngồi dậy khi nhìn thấy Giang Sắt, hạ kính râm xuống một chút, nhìn cô một cái.
"Đạo diễn Trương, cô ấy đến rồi."
Ngồi sau máy quay, Trương Tịch An nghiêng đầu nhìn sang, vị đạo diễn quốc tế nổi danh trong miệng Lô Bảo Bảo, thế nhưng lớn lên vô cùng bình thường không có gì đặc sắc.
Tuổi chừng bốn mươi, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm bình thường, tóc rẽ ngôi ba bảy, ánh mắt cũng không hề sắc bén, thế nhưng vô hình lại tạo cho đối phương một ít áp lực.
Bên trong trường quay là hai đại nhân vật quan trọng trong làng giải trí. Nếu là Giang Sắt mười bảy tuổi chân chính, thì sợ là sẽ căng thẳng, kích động khó có thể kiềm chế.
Thế nhưng Giang Sắt lại thẳng lưng mà đứng. Trương Tịnh An có chút ngoài ý muốn phát hiện người thiếu nữ này không có quá nhiều sợ hãi khi đối mặt với mình, thần sắc trấn đính, đứng thẳng, tóc ướt nước dính trên mặt cô, vẫn còn theo đường nét gương mặt mà nhỏ nước tí tách, thế nhưng điều này cũng không làm tổn hại gì đến vẻ đẹp của cô.
Nơi cô đứng đã có khói bốc lên do hơi nước, nhưng cô cũng không kiêu ngạo không nịnh nọt, không có bứt rức bất an hay khó chịu xấu hổ.
Từ dáng điệu và biểu hiện của cô, có thể nhìn ra có lẽ cô có xuất thân không kém, mắt nhìn và dũng khí có thể tu dưỡng, nhưng khí chất và sự quyến rũ của một người lại cần được gia giáo hun đúc.
Ông ta phát hiện bóng dáng của Giang Sắt từ một thoáng lướt qua của máy quay, trong khung hình một thoáng kinh hồng [1] đó, nhìn từ xa đã nghĩ cô chắc không xấu, không ngờ tới nhìn gần lại càng xinh đẹp.
[1] một thoáng kinh hồng: ý chỉ dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
"Lưu Nghiệp, cậu thấy thế nào?"
Trương Tịnh An chỉ chỉ Giang Sắt, mỉm cười quay đầu hỏi Lưu Nghiệp đang ở bên.
Lưu Nghiệp liền nhẹ gật đầu, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:
"Đạo diễn Trương xác thực có mắt nhìn người."
Ở trong ngành giải trí nơi thường xuyên nhìn thấy người đẹp, thì nhan sắc của Giang Sắt cũng khiến cho Lưu Nghiệp có chút ngoài ý muốn.
Vẻ đẹp của cô không cần tới bàn tay của thợ điêu khắc, ngũ quan phảng phất giống như mỹ ngọc được trời cao tinh tế khắc thành. Hơn nữa tuổi trẻ chính là vốn liếng. Cho dù gần đây Lưu Nghiệp hợp tác cùng mấy người hoa đán nổi danh trong giới như Lục Băng Băng, nhưng nhìn Giang Sắt, giống như là sảng khoái ăn hết một cốc kem vào trời nóng mùa hạ.
Thế nhưng xinh đẹp không có nghĩa là biết diễn xuất, trong ngành không thiếu nhất là người đẹp.
Muốn lăn lộn trong giới, thì nhan sắc chỉ là một tờ giấy thông hành, sống như thế nào thì phải dựa vào kỳ ngộ của cá nhân đấy.
Bởi vậy, sau phút kinh diễm ban đầu, Lưu Nghiệp rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Đạo diễn điều hành đứng bên cũng có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhẹ giọng hỏi thư ký trường quay:
"Ai đưa đến?"
Thư ký trường quay nhỏ giọng nói:
"Chắc là Trương Phàm tìm."
"Đạo diễn Trương quả thật có mắt nhìn, quay cả buổi, chúng tôi cũng không có phát hiện ra ở bên trong diễn viên quần chúng lai có hạt giống tốt như thế này."
Đạo diễn điều hành ghi nhớ chuyện này, quay đầu lại bắt đầu vuốt mông ngựa với Trương Tịnh An:
"Ngài vừa đến, liền đã liếc trúng."
Trương Tịnh An từ chối cho ý kiến, "Có phải hạt giống tốt hay không, còn phải nhìn kỹ mới biết được."
Lưu Nghiệp ngồi bên cạnh, trên dưới đánh giá Giang Sắt một chút:
"Tôi nhớ, trong thôn Đại Khánh, có một cảnh quay, cần một nữ diễn viên xinh đẹp, đạo diễn Trương đã tìm được chưa?"
Trương Tịnh An nghe xong lời này, nhíu nhíu mày.
Mọi người trong trường quay nghe xong lời này của Lưu Nghiệp, tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc.
Hiển nhiên nghe ra vị Ánh Đế này là cố ý đề cử người mới này, ánh mắt của một số người đang nhìn Giang Sắt có chút thay đổi, trong nội tâm mọi người đều cảm thấy cô gái này thật sự quá may mắn.
Có thể được Ảnh Đế Lưu Nghiệp, người đoạt giải Nghệ thuật đề cử, mà tám chín phần mười Trương Tịnh An sẽ cho anh ta ít mặt mũi.
Giang Sắt không biết cảnh quay ở 'thôn Đại Khánh' mà Lưu Nghiệp đề cập tới, nhưng người ở trường quay đều hiểu rõ, tuy vai diễn này không xuất hiện nhiều lắm, nhưng đất diễn vẫn có, không phải diễn viên quần chúng vừa xuất hiện đã chết có thể so sánh.
Huống chi Trương Tịnh An làm đạo diễn nhiều năm, tuy số lượng tác phẩm không nhiều, nhưng mỗi bộ phim đều nổi tiếng quốc tế. Nếu như Giang Sắt có thể đóng một vai ở trong phim, thì xuất phát điểm khi cô vào ngành giải trí sẽ rất cao, mà tương lai khó có thể đo đếm được.
Lưu Nghiệp cũng không cảm giác lời đề xuất này có vấn đề gì. Trương Tịnh An mặc dù là đạo diễn lớn nổi danh quốc tế, nhưng ông không có yêu cầu nghiêm khắc gì, nên tám chín phần mười Trương Tịnh An sẽ đồng ý.
Thế nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Trương Tịnh An nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
"Nhìn kỹ rồi hẵng nói."
Ông không cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý.
Trên mặt Lưu Nghiệp có kính râm che mất thần sắc trong mắt hắn, người này không hổ là Ảnh Đế, lúc này khóe miệng của anh ta vẫn mỉm cười, phảng phất như không có chuyện gì.
"Vậy cũng được."
"Tập đoàn Giang Hoa, dự định đầu tư thêm một trăm triệu."
Chuyện này hiển nhiên không được coi là tin tức ở trong giới, ít nhất lúc Giang Sắt nghe những lời này, thì trên mặt những người xung quanh không hề lộ vẻ kinh ngạc.
Trương Tịnh An khoát tay, ra hiệu cho thư ký trường quay đưa Giang Sắt xuống dưới thay lại đồ hóa trang.
Lúc Giang Sắt quay người rời đi, ánh măt của vị Ảnh Đế đang ngồi trên ghế kia lại đảo một vòng trên người cô, rồi yên lặng dời đi, anh ta cười nói:
"Xem ra lần này, tập đoàn Giang Hoa muốn 'Hành Động Giải Cứu' nhất định phải chiến thắng." Lời nói của anh ta có hàm ý riêng.
Giang Sắt nghe được mấy chữ 'Tập đoàn Giang Hoa', thì ảnh mắt có chút hoảng hốt, ngay sau đó lại nghe Trương Tịnh An nói:
"Cậu biết Trung Nam Thực Nghiệp?"
Giang Sắt đã theo thư ký trường quay ra khỏi ô chống nắng, cách đám người Trương Tịnh An khoảng vài mét. Thế nhưng khi Trương Tĩnh An thốt ra những lời này, cô liền dừng chân lại một lúc, cả người đột nhiên căng thẳng.
"Trung Nam Thực Nghiệp, Phùng gia? Ở Hồng Kông?"
Lưu Nghiệp hỏi một tiếng, Trương Tịnh An nhẹ giọng đáp:
"Ừ."