Chương 34: chương 16c

Nhạc hiệu nổi lên từ loa và cô ta liếc nhìn chiếc hộp điều khiển thiết bị đầy tức tối. "Ước gì ông ấy chấp nhận điều chết tiệt này."

"Hẹn gặp lại," tôi nói, rồi đứng dậy. "Tôi đi đây."

"Đi á?" Emma nói. "Chị chưa thể đi được."

"Ồ, tôi có thể đi chứ." Tôi nói vào chiếc mic, và Eddie, gã phụ trách âm thanh lao ra xóa phần đó đi.

"Nói hay lắm," anh ta thì thầm và kéo cái mic khỏi áo khoác của tôi. "Đừng nghe bọn họ." Anh cười toe toét với tôi. "Barry đang làm loạn lên ở ngoài kia kìa."

"Này Becky," Zelda nhảy dựng lên sợ hãi. "Chị định đi đâu vậy?"

"Tôi đã nói hết những điều cần nói. Bây giờ tôi phải đi cho kịp chuyến bay."

"Chị không được đi bây giờ. Chúng tôi đã làm xong đâu."

"Tôi làm xong phần của mình rồi," tôi vừa nói vừa với lấy cái túi.

"Nhưng tất cả các đường dây điện thoại đều đỏ." Zelda nói, và chạy vội đến chỗ tôi. "Tổng đài nghẽn cả. Tất cả những người gọi điện đều nói..." Cô ta nhìn tôi chằm chặp cứ như thể chưa từng gặp tôi trước đây. "Ý tôi là... chúng tôi không hiểu. Ai có thể nghĩ rằng..."

"Tôi phải đi Zelda ạ."

"Chờ đã, Becky." Zelda nói khi tôi đã ra đến cửa trường quay. "Chúng tôi... Barry và tôi... vừa trao đổi nhanh với nhau. Và chúng tôi không biết liệu chị có thể..."

"Zelda," tôi nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy. "Đã quá muộn rồi. Tôi phải đi đây."

Khoảng gần ba giờ tôi đến sân bay Heathrow. Tôi vẫn còn vương vấn sau bữa liên hoan chia tay trong quán rượu với Suze, Tarquin, và bố mẹ tôi. Thành thật mà nói trong thâm tâm tôi chỉ muốn òa khóc và quay trở lại với những người thân yêu. Nhưng đồng thời, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy tự tin hơn lúc này trong đời mình. Tôi chắc rằng mình đang đi đúng hướng.

Trong lúc đi ngang qua chiếc kệ để báo miễn phí ở trạm dừng sân bay, tôi với lấy tờ Financial Times. Chỉ là vì thời xưa cũ xa xôi. Vả lại, biết đâu cầm tờ Financial Times tôi lại có cơ hội kiếm được một chỗ ngồi trên khoang hạng sang. Tôi vừa định gập tờ báo để nó gọn gàng dưới nách thì nhận ra một cái tên khiến tôi lặng đi.

Brandon đấu giá cứu công ty. Trang 27.

Tôii run run mở tờ báo, lật tìm trang và đọc câu chuyện bên trong.

Luke Brandon, một doanh nhân chuyên về lĩnh vực PR trong ngành tài chính đang cố gắng thuyết phục các nhà đầu tư ở lại sau sự việc làm mất uy tín lớn do một vài nhân viên cấp cao của công ty gây ra gần đây. Tinh thần và thái độ làm việc của nhân viên trong công ty PR vốn rất tiếng tăm này đang rất sa sut trước tin đồn về tương lai bấp bênh của công ty. Trong các buổi họp về vấn đề khủng hoảng công ty tổ chức hôm nay, Brandon đang tìm cách thuyết phục được các nhà đầu tư chấp nhận những kế hoạch cải tổ triệt để của anh, trong đó đề cập tới việc...

Tôi đọc đến phần cuối bài báo, và đăm đăm nhìn bức hình của Luke trong giây lát. Trông anh vẫn tự tin như mọi khi - nhưng tôi cũng không quên lời nhận xét của Michael rằng anh đang bị quẳng vào một bãi chăn ngựa. Cả thế giới sụp đổ quanh anh, cũng giống như trường hợp của tôi vậy. Thậm chí có thể mẹ anh chẳng thèm gọi điện động viên lấy nửa lời.

Lòng tôi thoáng nhói lên vì thương anh. Tôi những muốn gọi điện cho anh, nói với anh mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng hà cớ gì. Anh bận rộn với cuộc sống của anh - còn tôi bận rộn với cuộc sống của tôi. Vậy là tôi gập tờ báo lại, vững bước đến thẳng bàn làm thủ tục.

"Chị có phải khai báo gì không?" cô nhân viên nhận đăng ký thủ tục tươi cười với tôi.

"Không," tôi nói. "Tôi không mang theo nhiều đồ, chỉ có tôi và một cái túi thôi. Tôi hơi nâng tờ Financial Times lên một chút. "Liệu tôi có cơ hội nào được đổi sang ghế hạng sang không nhỉ?"

"Xin lôi quý khách, hôm nay không còn ghế nào cả." Cô ấy nhìn tôi ra chiều thông cảm. "Nhưng tôi có thể xếp chỗ cho cô gần lối thoát hiểm. Chỗ đó rất rộng rãi cho cô duỗi chân. "Làm ơn để tôi cân hành lý."

"Vâng."

Trong khi tôi đang khom lưng đặt cái va ly bé xíu của mình lên hàng chuyền, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng mình, "Chờ đã."

Tôi chợt cảm thấy chao đảo như vừa rớt xuống từ độ cao sáu mét. Không thể tin được, - chính là anh.

Chính là Luke, đang sải bước qua phòng đợi đến thẳng bàn làm thủ tục. Anh ăn vận vẫn đẹp như mọi khi, nhưng gương mặt anh tái xanh phờ phạc. Quầng mắt anh khiến anh trông như thể đang tôn tại theo chế độ ăn uống chỉ gồm cà phê và những đêm ngủ muộn.

"Em đang làm cái quái gì thế?" anh ấy hỏi khi đến gần chỗ tôi. "Đang định bay đến Washington đấy à?"

"Còn anh làm gì ở đây?" tôi run rẩy vặc lại. "Chẳng phải anh đang họp bàn về khủng hoảng của công ty với các nhà đầu tư sao?"

"Đúng. Cho đến khi Mel mang trà vào và bảo nhìn thấy em trên ti vi sáng nay. Vì thế anh gọi ngay cho Suze và biết được số chuyến bay của em..."

"Anh vừa rời cuộc họp?" tôi chằm chằm nhìn anh. "Ngay giữa buổi họp?"

"Cô ấy nói em đang định bay khỏi đất nước này." Đôi mắt sẫm màu của anh sục sạo nhìn khắp mặt tôi. "Có đúng không?"

"Đúng," tôi nói, rồi cài chặt khóa va li. "Em sẽ đi."

"Như thế này sao? Thậm chí chẳng thèm nói với anh?"

"Đúng, như thế này đây," tôi nói, và đặt bịch chiếc va li xuống băng chuyền. "Cũng giống như khi anh về Anh mà chẳng thèm nói với tôi một lời." Giọng tôi rất cáu khiến Luke có vẻ hơi chùn lại.

"Becky..."

"Ghế cạnh cửa sổ hay cạnh lối đi?" cô gái làm thủ tục chen ngang.

"Xin cho tôi ghế cạnh cửa sổ."

"Becky..."

Di động của anh kêu inh lên, khiến anh giận dữ tắt đi. "Becky... anh muốn nói chuyện."

"Bây giờ anh muốn nói chuyện hả?" tôi nhắc lại lời anh. "Thật tuyệt. Anh chọn đúng thời điểm đấy. Đúng lúc tôi đang đăng ký thủ tục bay." Tôi đập mạnh tờ Financial Times vào mu bàn tay. "Thế còn các buổi họp về khủng hoảng thì sao?"

"Việc đó có thể chờ được."

"Tương lai của công ty anh có thể chờ được?" Tôi nhướn mày. "Chẳng phải như thế hơi... thiếu trách nhiệm sao, hả Luke?"

"Nếu nghe theo lời em thì công ty anh đã không có cái tương lai khốn nạn này," anh kêu lên, vẻ giận dữ, và tôi thấy cả người mình gần như tê dại. "Anh vừa nói chuyện với Mịchael. Anh ấy đã kể cho anh nghe những gì em làm. Em đã biết con người của Alicia ra sao. Em đã cảnh báo anh ấy thế nào. Và làm sao em phát hiện ra mọi chuyện." Anh lắc đầu. "Chúa ơi, anh chẳng hay biết gì cả, giá như anh biết nghe lời em, Becky..."

"Lẽ ra anh ấy không nên nói với anh," tôi lẩm bẩm giận dữ. "Tôi đã bảo anh ấy không nói. Anh ấy đã hứa."

"Ờ, anh ấy đã nói hết với anh! Và bây giờ..." Luke dừng lại. "Và bây giờ anh chẳng biết nói gì," giọng anh trầm lặng. "Chẳng dám nói 'Cảm ơn em' nữa."

Chúng tôi đăm chiêu nhìn nhau trong im lặng một lúc.

"Anh chẳng phải nói gì cả," cuối cùng tôi lên tiếng, và nhìn sang chỗ khác. "Tôi làm vậy vì không chịu được cô nàng Alicia. Thế thôi."

"Vậy... tôi đã xếp chỗ cho chị ở hàng ba mươi hai," cô gái ở bàn thủ tục vui vẻ nói với tôi. "Giờ gọi lên máy bay là bốn giờ ba mươi..." Cô ấy nhìn vào hộ chiếu của tôi, sắc mặt thay đổi. "Này! Chị làm trong chương trình Morning Coffee đúng không?"

"Trước đây thôi," tôi mỉm cười lịch sự.

"Ồ, vâng," cô ấy lúng túng nói. Lúc trả lại hộ chiếu và thẻ lên máy bay cho tôi, cô ấy đưa mắt nhìn qua tờ Financial Times rồi dừng lại ở tấm hình của Luke. Cô ngước lên nhìn Luke, rồi lại cúi xuống.

"Từ từ đã, anh chính là người trong tờ báo hả?" cô hỏi, và đập đập tay vào bức hình.

"Trước đây thôi," Luke nói sau vài giây ngập ngừng. "Thôi nào Becky. Ít nhất cũng để anh mời em cốc nước chứ."

Chúng tôi ngồi ở một chiếc bàn nhỏ với hai cốc rượu Pernod. Tôi có thể nhìn thấy tín hiệu sáng ở chiếc di động của Luke nhấp nháy năm giây một lần, chứng tỏ có ai đấy đang cố gắng liên hệ với anh. Nhưng dường như anh chẳng để ý.

"Anh đã rất muốn gọi cho em," anh nói, mắt không rời khỏi chiếc cốc. "Từng ngày qua, anh đều muốn gọi cho em. Nhưng ... mọi thứ trở nên điên cuồng từ lúc anh về. Em từng nói anh không có thời gian cho những mối quan hệ thực sự. Điều này khiến anh phải suy nghĩ. Và..." Anh dừng lại lặng im.

"Và gì?" cuối cùng tôi lên tiếng.

"Anh không chắc lắm." anh nói, ngước cặp mắt nâu thẳng thắn lên. "Sự thật là anh cũng không biết liệu chúng ta có thể vượt qua được mọi trở ngại để bên nhau không. Ở New York, đột nhiên chúng ta chai lì và bắt đầu rẽ sang hai hướng khác biệt. Cứ như thể chúng ta không còn hiểu nhau được nữa."

Lẽ ra tôi có thể ngồi yên lắng nghe những gì anh nói mà không có phản ứng gì. Nhưng vì lý do nào đó, cổ họng tôi lại nghẹn ứ.

"Vậy... điều gì đã thay đổi?" tôi nói, cố ra vẻ giản đơn. "Tại sao anh lại ở đây? Trong cái ngày tất cả các nhà đầu tư bay đến gặp anh."

"Chẳng có gì hay ho cả. Anh sẽ kể cho em nghe sau." Gương mặt anh thoáng lộ vẻ thích thú.

"Nhưng làm sao anh biết em đang chuẩn bị từ bỏ đất nước này? Michael là một kẻ chuyên giấu giếm mọi chuyện. Và khi anh biết em đang trên đường rời khỏi..." Anh nhìn vào mắt tôi. "Anh đột nhiên nhận ra."

"Nhận ra... cái gì?" tôi gượng hỏi.

"Rằng anh là thằng ngốc... khốn kiếp..."

Anh lơ đãng đẩy cái cốc quanh bàn, như thể đang tìm kiếm một cái gì đó, còn tôi nhìn anh đăm đăm lo lắng. "Em đã đúng," anh đột nhiên nói. "Anh bị ám ảnh bởi tham vọng thành công ở New York. Thật điên rồ. Anh chẳng còn nhận ra được điều gì nữa. Chúa ơi, thật khốn kiếp, anh đã làm hỏng mọi thứ. Em... chúng ta... công việc kinh doanh..."

"Thôi nào Luke," tôi lúng túng nói. "Anh không thể nhận trách nhiệm trong mọi chuyện. Em có tin tốt lành cho anh đây..." Tôi dừng lại khi thấy Luke lắc đầu. Anh uống cạn cốc rượu rồi thẳng thắn nhìn tôi.

"Có điều này em cần phải biết, Becky... em nghĩ tại sao tờ The Daily World lại nắm được các chi tiết tài chính của em?"

Tôi nhìn anh kinh ngạc.

"Chính... chính là do cô gái làm việc ở cục thuế. Cô ta đã đến căn hộ của bọn em rình mò khi Suze đang..." Tôi ngớ người ra khi anh lại lắc đầu lần nữa.

"Đó chính là Alicia."

Trong chốc lát, tôi sửng sốt không thốt lên lời.

"Alicia à?" cuối cùng tôi cũng bật ra. "Làm sao anh...? Tại sao cô ta lại...?"

"Khi kiểm tra phòng của cô ta, bọn anh đã tìm thấy mấy bản sao kê ngân hàng của em trong ngăn kéo, và cả mấy cái thư nữa. Chúa mới biết làm thế nào cô ta có được chúng." Anh thở hắt ra. "Sang nay anh túm được một gã làm cho tờ The Daily World, anh ta xác nhận chính Alicia là người tung tin. Họ chỉ lần theo các thông tin cô ta đã cung cấp."

Tôi nhìn anh đăm đăm, cảm thấy ớn lạnh. Nhớ lại cái ngày tôi đến văn phòng anh. Chiếc túi hiệu Conran với các lá thư bên trong. Alicia đang đứng cạnh bàn của Mel, trông như thể một con mèo vớ được chuột vậy.

Tôi đã biết mình bỏ lại thứ gì đó. Ôi chúa ơi, làm sao mà tôi lại ngốc đến thế cơ chứ!

"Nhưng em không phải là mục tiêu chính của cô ta," Luke nói. "Cô ta làm thế để bôi nhọ thanh danh của anh và công ty - và để đánh lạc hướng anh khỏi những gì cô ta đang thực sự dựng lên. Họ vẫn chưa báo lại kết quả điều tra nhưng anh chắc chắn cô ta chính là 'con ong tay áo' đã đưa hết tất cả những thông tin về anh." Anh thở sâu. "Becky ạ... vấn đề là ở chỗ anh đã hiểu sai mọi chuyện. Hợp đồng bị hủy không phải lỗi tại em." Anh nhìn tôi chân thành. "Mọi thứ của em bị hủy hoại là lỗi tại anh."

Tôi ngồi yên lặng một lát, chẳng thể nói được gì. Như thể một cái gì đó đè nặng lên người tôi đang dần được nhấc lên. Tôi không biết mình nên nghĩ gì hay cảm thấy gì nữa.

"Anh thật sự xin lỗi em," Luke nói, "về tất cả những gì em đã phải trải qua."

"Không." Tôi hít một hơi dài, thở run run. "Luke, đấy đâu phải là lỗi tại anh. Thậm chí đây cũng chẳng phải lỗi tại Alicia. Cô ấy chỉ cho họ thông tin. Nhưng ý em là, nếu em chẳng vướng phải mấy chuyện nợ nần kia, và nếu em không điên cuồng mua sắm ở New York - thì họ cũng chẳng có chuyện gì mà viết về em cả, đúng không?" Tôi xoa xoa khuôn mặt khô khốc của mình. "Thật khủng khiếp và nhục nhã. Nhưng xét dưới góc độ tích cực, bài báo ấy lại đem đến điều gì đó tốt đẹp cho em. Ít nhất em cũng nhận ra một vài điều về bản thân mình."

Tôi nhấc cốc lên, nhận ra nó đã cạn từ lúc nào rồi lại đặt xuống.

"Em uống một cốc nữa nhé?" Luke nói.

"Không. Không, em cảm ơn."

Cả hai chúng tôi im lặng. Xa xa, có tiếng loa gọi hành khách đi trên chuyến bay BA 2340 tới San Francisco đến cổng 29.

"Anh biết Michael mời em làm việc," Luke nói. Anh chỉ vào cái va li của tôi. "Anh hiểu là em đã nhận lời anh ấy." Anh ngừng lại, tôi nhìn anh đăm chiêu, hơi run rẩy nhưng không nói gì. "Becky.... đừng đến Washington nữa. Hãy đến làm cho anh."

"Làm cho anh?" tôi giật mình.

"Hãy đến làm cho Brandon Communications."

"Anh có điên không đấy?"

Anh vuốt tóc ra đằng sau, bỗng nhiên trông anh rất trẻ và yếu đuối. Giống như người đang cần được nghỉ ngơi.

"Anh không điên. Số lượng nhân viên của anh đã giảm đi mười phần trăm. Anh cần một người như em ở vị trí cấp cao. Em hiểu biết về tài chính. Em đã từng làm phóng viên. Em có mối quan hệ tốt với mọi người, em đã quen thuộc với công ty..."

"Luke, anh hoàn toàn có thể tìm được một người như em," tôi nói xen vào. "Thậm chí anh còn có thể tìm được ai đó tốt hơn nữa kia! Ai đôcs kinh nghiệm về PR, ai đó từng làm trong..."

"Thôi được, anh đang nói dối," Luke cắt ngang lời tôi. "Anh đang nói dối." Anh hít thở sâu.

"Không phải anh cần một ai đó giống em. Anh cần em."

Anh thẳng thắn nhìn vào mắt tôi - còn tôi choáng váng nhận ra không phải anh đang nói đến Brandon Communications.

"Anh cần em, Becky. Anh phải có em. Anh đã không nhận ra điều đó cho đến khi em không còn bên anh nữa. Kể từ lúc em đi, những lời nói của em cứ vang lên trong đầu anh. Tham vọng của anh. Nhưng mối quan hệ của anh. Thậm chí là về cả mẹ anh."

"Mẹ anh?" Tôi sợ hãi nhìn anh đăm chiêu. "Em nghe nói anh đã cố gắng sắp xếp để gặp bà..."

"Đó không phải là lỗi của bà." Anh nhấp một ngụm rượu Pernod. "Mẹ anh có chuyện đột xuất nên không đến được. Nhưng em nói đúng, anh nên dành nhiều thời gian hơn với mẹ. Thực sự hiểu mẹ hơn, và cố gắng xây đắp mối quan hệ gần gũi hơn, cũng giống như em đã làm với mẹ em." Anh ngước lên nhíu mày trước vẻ lặng thinh của tôi. "Đó chính là điều em muốn nói, đúng không?"

Tôi thử cố hình dung cảnh Luke và mẹ anh nói chuyện cùng nhau trong bếp giống như tôi và mẹ - nhưng không thể tưởng tượng được.

"À... vâng," tôi nói vội vàng. "Vâng, đó chính là những gì em muốn nói. Chính thế đấy."

"Đó cũng là điều anh muốn nói. Em là người duy nhất nói với anh những điều anh cần phải nghe, thậm chí cả khi anh không muốn nghe. Anh nên kể hết với em mọi chuyện ngay từ đầu. Anh thật là... anh không biết nữa. Kiêu căng. Ngu xuẩn."

Nhưng lời anh nói về mình hoang vắng và nặng nề nhường ấy khiến tôi nhói lòng.

"Luke..."

"Becky, anh biết em còn cả sự nghiệp của riêng em - và anh hoàn toàn tôn trọng điều đó. Anh sẽ không cầu xin em nếu đó không phải là một cơ hội tốt cho em. Xin em..." Anh vươn tay qua bàn, đặt bàn tay ấm áp của mình lên tay tôi. "Quay lại đi em. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu."

Tôi đăm đăm nhìn anh ngỡ mình lạc lối, cảm nhận những xúc cảm trong mình lớn dần lên như quả bóng bay.

"Luke, em không thể làm việc cho anh được." Tôi nghẹn lời, cố không để mình lạc giọng. "Em phải đến Mỹ. Em phải nắm lấy cơ hội này."

"Anh biết dường như đó là một cơ hội tốt. Nhưng có thể anh cũng đang mang lại cơ hội tốt cho em."

"hai chuyện đó không giống nhau," tôi nói, tay nắm chặt chiếc cốc.

"Giống nhau chứ. Dù Michael đã hứa với em điều gì, anh cũng có thể làm được điều tương tự." Anh chồm người về phía trước. "Anh còn làm được hơn thế. Ạnh sẽ..."

"Luke," tôi ngắt lời anh. "Luke, em không nhận lời Michael."

Khuôn mặt Luke đờ ra vì ngạc nhiên.

"Em không nhận lời? Vậy thì..."

Anh nhìn xuống chiếc vali, rồi ngước lên mặt tôi - tôi cũng nhìn lại anh vẻ im lặng cương quyết.

"Anh hiểu rồi," cuối cùng anh lên tiếng. "Đây không phải là chuyện của anh."

Trông anh như vừa bại trận, tôi bỗng cảm thấy ngực mình đau nhói. Tôi muốn nói với anh - nhưng tôi không thể. Tôi không thể mạo hiểm nói về chuyện đó, để rồi lại nghe thấy chính những lý lẽ của mình dao động, lại băn khoăn không biết mình đã lựa chọn đúng chưa. Tôi không thể mạo hiểm thay đổi quyết định của mình được,

"Luke, em phải đi thôi," tôi nói, cổ họng nghẹn ứ lại. "Còn... còn anh phải quay lại cuộc họp."

"Đúng," Luke nói sau một hồi im lặng. "Em nói đúng. Anh sẽ đi. Anh sẽ đi ngay bây giờ. Anh đứng lên rồi thò tay vào túi. "Chỉ... một điều cuối cùng thôi. Chắc em không muốn quên đi thứ này?"

Anh chậm rãi rút ra một chiếc khăn nhung lụa dài, màu xanh nhạt, có đính hạt lấp lánh.

Chiếc khăn quàng cổ của tôi. Chiếc khăn hiệu Denny and George của tôi.

Tôi cảm thấy các mạch máu giật giật trên khuôn mặt mình.

"Làm thế nào anh..." tôi nghẹn ngào. "Người đấu giá qua điện thoại chính là anh à? Nhưng... nhưng anh đã rút lui rồi mà. Người khác đã mua được..." Tôi không nói gì nữa, chỉ nhìn anh bối rối.

"Cả hai người đấu giá ấy đều là anh."

Anh quàng chiếc khăn quanh cổ tôi, nhìn tôi một lát rồi hôn lên trán tôi. Sau đó anh quay đi, bước xa dần rồi lẫn vào đám đông trong sân bay.