Chương 17: chương 09a

9

HAI NGÀY SAU, tôi cảm thấy hơi choáng ngợp bởi những cảnh vật và âm thanh của New York. Tôi đã đi bộ qua nhiều dãy phố đến nỗi chân tôi đau nhức, và tôi đã nhìn thấy những điều thú vị đến kinh ngạc. Chẳng hạn như ở Bloomingdale, người ta có một nhà máy sản xuất sôcôla! Và có cả một quận chẳng có gì nhưng lại đầy rẫy những cửa hiệu giày!

Tôi vẫn cố rủ Luke cùng đi ngắm tất cả những khung cảnh kỳ diệu này nhưng anh chỉ tham dự hết cuộc họp này đến cuộc họp khác. Anh gặp khoảng hai mươi người mỗi ngày - ra sức thuyết phục những khách hàng tiềm năng và móc nối với những người làm truyền hình, và thậm chí còn đi tìm bằng mặt bằng mở văn phòng ở khu tài chính. Anh nói trong bữa sáng hôm qua rằng anh cần nhanh chóng bắt tay vào công việc và gặt hái được những thành công ban đầu ngay khi vừa đến. Tôi định nói đùa một chút về việc "Hãy bẻ gãy một chân đi!" (*)... nhưng rồi tôi quyết định không nói nữa. Thời gian này Luke đang nghĩ mọi việc hơi nghiêm túc một chút.

Cùng với việc gây dựng công ty mới, sáng nào anh cũng nhận được những báo cáo tường tận từ Alicia ở London - cô ta không ngừng gởi fax cho anh ấy phê chuẩn và gửi những e-mail dài không cần thiết. Tôi biết cô ta chỉ làm vậy để phô trương tài năng với Luke - và điều thực sự khó chịu là nó có tác động. Chẳng hạn như việc, hai khách hàng gọi điện than phiền vài chuyện, nhưng khi anh ấy gọi cho Alicia, cô ta đã nhanh chóng hành động và giải quyết xong. Rồi thì tôi phải nghe đến 15 phút về việc cô ta giỏi giang ra sao, cô ta đang làm tốt công việc như thế nào - và tôi cứ gật đầu mãi như thể hoàn toàn tán thành. Nhưng tôi vẫn không thể chịu được cô ta. Một sáng nọ, cô ta gọi điện khi Luke đã ra ngoài, và khi tôi cầm máy lên, cô ta nói, "Rất xin lỗi vì làm phiền đến giấc ngủ tuyệt vời của chị!" với cái giọng đầy kẻ cả, và cúp máy trước khi tôi kịp nghĩ ra câu trả đòn hay.

Tuy nhiên, đừng lo. Điều tích cực là Luke và tôi đã thu xếp được một chuyến đi dạo trong Central Park - dù chỉ là 5 phút. Và một chiều nọ, Luke đưa tôi đến phà Staten Island, nơi này thật kỳ diệu - trừ cái lúc tôi làm rơi chiếc mũ lưỡi chai bóng chày mới của mình xuống biển.

Rõ ràng tôi không cố ý hét to như vậy. Và tôi cũng không cố ý để người phụ nữ lớn tuổi ấy nghe nhầm mà nghĩ tôi bị mât "con mèo" - chắc chắn tôi cũng không muốn bà ấy khăng khăng đòi con tàu dừng lại. Chuyện này gây ra chút ồn ào lộn xộn, thực sự hơi đáng xấu hổ. Tuy nhiên, đừng lo - như Luke nói, ít nhất thì tất cả các du khách mang theo máy quay kia cũng có cái gì đó để quay phim.

Nhưng bây giờ đang là sáng thứ Tư. Những ngày nghỉ đã trôi qua - và tôi có một linh cảm mơ hồ về nỗi sợ hãi chết người. Hôm nay là cuộc hẹn đầu tiên của tôi với hai người rất quan trọng bên truyền hình đến từ đài HLBC. Tôi thực sự rất sợ.

Luke đã đi ăn sáng từ sớm gặp gỡ Michael và công ty săn đầu người hàng đầu nào đó chuyên tìm kiếm người tài trong lĩnh vực PR. Công ty này sẽ cung cấp nhân viên cho anh ấy, vì thế tôi bị bỏ lại một mình trên giường, nhâm nhi cà phê và nhấm nháp cái bánh sừng bò, tự nhủ với mình đừng lo lắng. Bí quyết là đừng hốt hoảng, hãy luôn bình tĩnh và tự tin. Luke cứ cam đoan mãi với tôi rằng đây chỉ là một cuộc gặp mặt, không phải cuộc phỏng vấn, chỉ đơn giản là sự ra mắt. Anh ấy gọi nó là bữa trưa "để-làm-quen-với-em."

Nhưng ở một khía cạnh nào đó, ăn trưa còn đáng sợ hơn phỏng vấn. Điều gì xảy ra nếu bạn làm rơi cái gì đó? Điều gì xảy ra nếu tôi không boa cho đúng người. Điều gì xảy ra nếu tôi không thể nghĩ ra cái gì đó để nói mà ngồi đó trong sự im lặng ngượng ngùng?

Tôi dành cả buổi sáng trong phòng, cố gắng đọc Wall Street Journal và xem CNN - nhưng việc đó thậm chí còn làm tôi sợ hơn. Ý tôi là, mấy người dẫn chương trình truyền hình Mỹ này tài tình không chê vào đâu được. Họ không bao giờ nói nhịu, không bao giờ bông đùa, và họ biết mọi thứ. Chẳng hạn như ai là tham tán thương mại của I rắc và những ảnh hưởng của việc trái đất nóng dần lên đối với Pê ru. Và tôi ở đây, nghĩ rằng tôi có thể làm được cái mà họ làm.

Vấn đề khác của tôi là nhiều năm nay tôi chưa từng tham gia một cuộc phỏng vấn hẳn hoi nào cả. Chương trình Morning Coffee chưa bao giờ buồn phỏng vấn tôi, tôi chỉ việc cứ thế mà làm thôi. Còn công việc cũ của tôi ở chuyên mục Successful Saving, tôi chỉ có một buổi tán gẫu thân mật với Philip, tổng biên tập, vốn đã biết tôi từ các buổi họp báo trước đó. Vì vậy ý nghĩ phải gây được sự chú ý của hai nhân vật lạ hoắc chưa hề gặp nào đó là điều thật đáng sợ.

"Hãy cứ là chính em," Luke luôn nói vậy. Nhưng thành thực mà nói, đó là một ý nghĩ thật nực cười. Ai cũng biết, cốt lõi của việc phỏng vấn không phải là để thể hiện bạn là ai mà giả vờ bạn là bất kỳ kiểu người nào người ta yêu câu cho công việc đó. Đó là lý do tại sao người ta gọi nó là "kỹ xảo phỏng vấn."

Bộ trang phục tôi sẽ mặc phỏng vấn là cái áo vest đen tuyệt đẹp mua ở Whistles, với cái chân váy khá ngắn được khâu bằng một đường chỉ đỏ nhã nhặn. Tôi kết hợp chúng với một đôi giày cao gót và một cái quần tất mỏng đắt tiền. (Hay còn gọi nó là "bít tất dài" vì từ bây giờ tôi phải gọi như vậy. Nhưng thành thực mà nói, nghe cứ như trong kịch Shakespeare hay gì đó.) Khi tôi đến nhà hàng đã hẹn, nhìn mình trong cánh cửa kính, tôi hoàn toàn bị ấn tượng. Nhưng cùng lúc đó, một nửa trong tôi muốn bỏ chạy, từ bỏ ý định, và mua cho mình một đôi giày thật đẹp để an ủi.

Dù sao tôi cũng không thể làm vậy. Tôi phải vượt qua chuyện này. Lý do bụng tôi cảm thấy trống rỗng và tay tôi ướt đẫm mồ hôi là vì việc này thực sự quan trọng đối với tôi. Tôi không thể tự nhủ rằng mình không quan tâm và nó không quan trọng, giống như cái cách tôi vẫn làm với hầu hết mọi chuyện. Bởi vì chuyện này thật sự quan trọng. Nếu tôi không cố gắng kiếm được một công việc ở New York thì tôi sẽ không thể sống ở đây. Nếu tôi phá hỏng cuộc phỏng vấn và lan truyền khắp nơi, rằng tôi không còn hy vọng - thì mọi chuyện đều kết thúc. Ôi Chúa ơi. Chúa ơi...

OK, bình tĩnh nào, tôi tự trấn an mình. Tôi có thể làm việc này. Tôi có thể làm được. Và sau đó, tôi sẽ tự chiêu đãi mình một bữa nho nhỏ. Cái trang web Kẹo ngọt Mỗi ngày gửi mail cho tôi sáng nay, và rõ ràng là siêu thị lớn bán đồ trang điểm ở SoHo có tên gọi Sephora này đang có chương trình khuyến mãi đặc biệt ngày hôm nay đến 4h chiều. Mọi khách hàng đều được tặng một gói kẹo - nếu bạn mua trị giá 50 đô, bạn sẽ được tặng một cái hộp trang điểm đặc biệt được chạm khắc cầu kỳ! Ý tôi là, điều này thật thú vị, đúng không?

Khoảng hai giây sau khi email đó được gửi đến, tôi cũng nhận được một cái từ Jodie, cô gái tôi đã gặp ở chương trình hạ giá hàng mẫu lần trước. Tôi đã kể với cô ấy rằng tôi hơi lo lắng về cuộc gặp mặt với mẹ của Luke - cô ấy nói tôi nên cải thiện lại bề ngoài cho dịp này và Sephora chắc chắn là địa điểm cần đến, vậy tôi có muốn gặp cô ấy không? Sẽ rất vui, ít nhất là...

Đấy, bạn thấy không, tôi đã cảm thấy khá hơn rồi, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó. OK, cố lên cô gái. Hãy đi gặp họ đi.

Tôi dồn hết sức đẩy cánh cửa mở ra, và bỗng nhiên thấy mình đang ở trong một nhà hàng rất sang trọng, tất cả đều là đồ sơn mài đen với vải lanh trắng và những bể cá đầy màu sắc.

"Xin chào," nhân viên khách sạn trong trang phục đen nói.

"Chào," tôi nói. "Tôi đến đây để gặp..."

Chết tiệt, tôi hoàn toàn quên tên những người tôi sắp gặp.

Ôi, khởi đầu tuyệt đấy, Becky! Việc này thật chuyên nghiệp đấy.

"Anh chờ... một chút được không?" Tôi nói và quay đi, mặt hơi đỏ. Tôi lục mẩu giấy - chúng đây rồi. Judd Westbrook và Kent Garland.

Kent à? Đấy có phải là một cái tên có thật không nhỉ?

"Tôi là Rebecca Bloomwood," tôi nói với anh nhân viên, vội vã nhét mẩu giấy trở lại túi xách, "đến gặp Judd Westbrook và Kent Garland của đài truyền hình HLBC."

Anh ta dò danh sách rồi mỉm cười lãnh đạm. "À vâng. Họ đã đến đây rồi."

Tôi thở thật sâu, đi theo anh ta đến bàn ăn - và họ kai rồi. Một phụ nữ tóc vàng trong bộ vest màu be và một người đàn ông nổi bật trong bộ vest đen cũng không chê vào đâu được đeo cà vạt màu lục xám. Tôi đấu tranh với bản thân để không chạy trốn, cố mỉm cười thật tự tin, và giơ tay ra. Họ đều ngẩng lên nhìn tôi, không ai nói gì trong một lúc - và tôi cảm thấy tội lỗi như vừa phá vỡ một nghi thức chuẩn mực nào đó. Ý tôi là, ở Mỹ người ta bắt tay đúng không nhỉ? Bạn có nên hôn má không nhỉ? Hay cúi đầu?

Và may thay, người phụ nữ tóc vàng đứng dậy nắm tay tôi thật ấm áp.

"Becky!" cô ta nói. "Rất vui mừng được gặp chị. Tôi là Kent Garland."

"Judd Westbrook," người đàn ông nói, nhìn tôi với ánh mắt sâu thăm thẳm. "Chúng tôi rất háo hức được gặp chị."

"Tôi cũng vậy!" tôi nói. "Và cảm ơn anh chị vì bó hoa rất đáng yêu!"

"Không có gì," Judd nói, và dẫn tôi ra ghế ngồi. "Đó là vinh hạnh của chúng tôi."

"Một vinh hạnh lớn lao," Kent nói.

Một quãng im lặng chờ đợi.

"Vâng, đó cũng là... niềm vinh hạnh to lớn đối với tôi," tôi nhanh nhảu nói. "Vô cùng... lớn lao."

Từ nãy đến giờ là ổn. Nếu chúng tôi cứ tiếp tục nói với nhau niềm vinh hạnh như thế nào, tôi chắc sẽ ổn cả thôi. Tôi thận trọng đặt túi xách xuống sàn nhà, cùng với mấy tờ Financial Times và Wall Street Journal. Tôi cũng đã nghĩ đến tờ South China Morning Post nhưng lại quyết định như thế kể ra hơi quá.

"Quý khách muốn dùng đồ uống gì ạ?" người phục vụ bàn nói, xuất hiện ngay cạnh tôi.

"À vâng!" Tôi nói, và lo lắng nhìn lướt quanh bàn xem mọi người đã gọi gì rồi. Kent và Judd đều đã có một cốc đầy cái gì đó nhìn như coktail G&T, vì thế tốt hơn hết là tôi nên theo họ. "Làm ơn cho cock-tail G&T."

Thành thực mà nói, tôi nghĩ mình cần nó, chỉ để thư giãn. Khi tôi mở thực đơn ra, cả Judd và Kent đều chăm chú nhìn tôi cảnh giác, cứ như thể họ nghĩ tôi có thể đột nhiên bung nở thành bông hoa hay cái gì đó vậy.

"Chúng tôi đã xem các băng ghi hình của chị," Kent nói, nhoài người về phía trước. "Và chúng tôi thấy rất ấn tượng."

"Thật thế ạ?" tôi nói, và rồi nhận ra giọng mình không nên tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên như vậy. "Thật ra," tôi nhắc lại, cố gắng tỏ ra bình thản. "Vâng, ừm, thật sự tôi rất tự hào về chương trình, đương nhiên là..."

"Chị biết đấy, Rebecca, chúng tôi sản xuất một chương trình có tên là Consumer Today," Kent nói. "Hiện giờ chúng tôi rất muốn cho thêm phần tư vấn đại loại như kịch bản chị đang làm ở Anh." Cô ấy liếc nhìn Judd, người cũng đang gật đầu đồng tình.

"Rõ ràng chị có niềm đam mê trong lĩnh vực tài chính cá nhân," anh ta nói.

"Ôi," tôi nói, hơi choáng. "Ừm..."

"Điều này toả sáng trong các chương trình của chị," anh ta mạnh mẽ khẳng định. "Cũng như sức hút mà chị truyền tải qua các chủ đề chị làm."

Sức hút ư?

"Chị biết đấy, chị thực sự rất độc đáo, Rebecca ạ," Kent đang nói. "Một cô gái trẻ gần gũi và duyên dáng, kiến thức chuyên môn cao và đầy sức thuyết phục, trong những điều chị nói..."

"Chị là nguồn cảm hứng cho những người đang gặp khó khăn về tài chính ở khắp nơi," Judd đồng ý.

"Điều chúng tôi ngưỡng mộ nhất là tính kiên nhẫn chị thể hiện khi làm việc với những người này."

"Sự cảm thông chị dành cho họ..."

"... và phong cách trẻ trung của chị nữa chứ!" Kent nói, và nhìn tôi chăm chú. "Làm thế nào chị giữ được phong cách đó thế?"

"Ừm... chị biết đấy! Cái đó... tự nhiên mà có, tôi nghĩ vậy..." Người phục vụ bàn đặt đồ uống trước mặt tôi và tôi cầm nhanh lấy nó đầy biết ơn. "Ừm. cạn ly nào, mọi người!" tôi nói, nâng cao cái ly lên.

"Cạn ly!" Kent nói. "Chị đã sẵn sàng gọi món chưa Rebecca?"

"Chắc chắn rồi!" tôi đáp và nhanh chóng nhìn thật nhanh thực đơn. "ừm... làm ơn cho món cá vược, và salát rau." Tôi nhìn những người khác. "Và chúng ta dùng chung bánh mì tỏi chứ?"

"Tôi không ăn các món làm bằng bột mì," Judd lịch sự nói.

"Không sao," tôi nói. "Vậy... còn Kent?"

"Tôi không ăn các món có nhiều cacbon-hyđrat," cô ấy vui vẻ nói. "Nhưng chị cứ tự nhiên. Tôi chắc là nó rất ngon!"

"Không, không sao," tôi nhanh nhảu nói. "Tôi sẽ chỉ dùng cá vược."

Chúa ơi, làm sao tôi ngốc nghếch thế chứ? Tất nhiên người Manhattan không ăn bánh mì tỏi.

"Và đồ uống gì ạ?" người bồi bàn hỏi.

"Ừm..." tôi nhìn quanh bàn. "Tôi không biết. Có lẽ là rượu vang nho trắng chăng? Mọi người muốn uống gì nhỉ?"

"Nghe ổn đấy," Kent nói với một nụ cười thân thiện, và tôi thở phào nhẹ nhõm. "Chỉ thêm một chút nước khoáng Pellegrino nữa cho tôi," cô ấy nói thêm, và chỉ vào cái cốc của mình.

"Cả tôi nữa," Judd nói.

Pellegrino sao? Họ đang uống Pellegrino à?

"Tôi cũng chỉ uống nước thôi!" tôi nói nhanh. "Tôi không cần rượu nữa! Nó chỉ là ý nghĩ nhất thời. Anh chị biết đấy..."

"Đừng!" Kent nói. "Chị cứ uống bất cứ thứ gì chị thích!" Cô ấy mỉm cười với người bồi bàn.

"Làm ơn cho một chai vang nho trắng, cho vị khách của chúng tôi."

"Thành thực..." tôi nói, mặt đỏ lên.

"Rebecca này," Kent nói, giơ tay lên và mỉm cười. "Bất cứ thứ gì làm chị thấy thoải mái."

Ồi tuyệt thật. Giờ thì cô ấy nghĩ tôi chắc chắn là một kẻ nghiện rượu. Cô ấy nghĩ tôi không thể sống sót qua một bữa trưa để-làm-quen-với-em mà không uống say tuý luý.

Được rồi, đừng lo. Mọi việc đã vậy rồi. Và sẽ OK thôi. Tôi sẽ chỉ uống một ly. Một ly, và thế là đủ.

Và đó thực sự là việc tôi định làm. Uống một ly và kết thúc ở đó.

Nhưng vấn đề là, cứ mỗi lần tôi uống hết ly rượu của mình thì người bồi bàn lại đến đổ đầy nó lần nữa, và chẳng hiểu thế nào tôi lại thấy mình uống tiếp. Hơn nữa, có vẻ sẽ hơi tiếc khi gọi cả một chai rượu mà lại không uống.

Và rốt cuộc là, đến lúc chúng tôi ăn xong, tôi cảm thấy hơi... Ừm. Tôi nghĩ chỉ một từ là say. Một từ khác là say bí tỉ. Nhưng không thành vấn đề, bởi vì chúng tôi đã thực sự có một thời gian vui vẻ cùng nhau, và tôi thực sự tỏ ra rất dí dỏm. Có lẽ vì tôi đã thư giãn một chút. Tôi đã kể cho họ nghe rất nhiều chuyện vui nhộn ở hậu trường chương trình Morning Coffee, họ lắng nghe chăm chú và đều nói cùng một câu "rất ấn tượng."

"Tất nhiên người Anh các chị rất khác với chúng tôi," Kent nói đầy suy tư, khi tôi kể cho cô ấy nghe về cái lần anh chàng quay phim Dave đến trường quay say bí tỉ đến độ ngã bổ nhào vào giữa một cảnh quay và làm cho Emma ngoáy tay vào mũi. Chúa ơi, việc đó rất buồn cười. Thực sự, tôi đã không thể nhịn được cười khi nghĩ về chuyện này.

"Chúng tôi rất thích khiếu hài hước kiểu Anh của chị," Judd nói và nhìn tôi chăm chú như thể đang chờ đợi một câu chuyện cười khác.

OK, nhanh lên. Nghĩ ra cái gì đó vui nhộn đi. Chất hài hước kiểu anh. Ừm... Fawlty Towers () chăng? Hay Ab Fab (*)?

"Đừng đề cập đến chiến tranh!" Tôi nghe tiếng mình kêu lên. "Ôi anh yêu quý." Tôi cười khì khì, Judd và Kent trao nhau ánh mắt khó hiểu.

Vừa lúc đó, cà phê được mang tới. Ít nhất thì tôi cũng đang uống cà phê, Kent thì đang uống trà dùng cho bữa sáng ở Anh, và Judd đang uống cái thứ thảo mọc nào đó mà anh ta đưa cho bồi bàn pha.

"Tôi rất thích trà," Kent nói, mỉm cười với tôi. "Rất thanh tao. Này, Rebecca. Ở Anh, có một phong tục mà bạn xoay ấm trà ba lần theo chiều kim đồng hồ để xua đuổi tà ma. Điều đó có đúng không? Hay là ngược chiều kim đồng hồ?"

Xoay cái ấm trà à? Tôi chưa bao giờ nghe về việc xoay cái ấm trà quái gở nào.

"Ừm... để tôi nhớ xem nào."

Tôi nhăn mặt suy tư, cố gắng nhớ lại lần gần đây nhất mình uống trà rót ra từ một cái ấm. Nhưng hình ảnh duy nhất xuất hiện trong đầu tôi là việc Suze nhúng một túi trà vào cái cốc to trong khi dùng răng xé một gói KitKat.

"Tôi nghĩ là ngược chiều kim đồng hồ," cuối cùng tôi cũng lên tiếng. "Bởi vì một câu nói cổ xửa, "Ma quỷ bò quanh cái đồng hồ... nhưng không bao giờ đi theo chiều ngược lại."

Tôi đang nói cái quái gì thế? Tại sao tự nhiên tôi lại nói giọng Scotland thế này?

"Tuyệt diệu!" Kent nói, uống một ngụm trà. "Tôi mê mệt những phong tực lạ lâu đời của Anh như thế này. Chị có biết phong tục nào khác không?"

---------------------------------------------

*. Câu trong nguyên bản là "Break a leg!". Đây là câu nói dùng để chúc ai đó may mắn. - ND.

**. Fawlty Towers là phim hài tình thế nổi tiếng của Anh được phát sóng trên đài BBC, gồm hai xêri vào năm 1975 và 1979.

*. Ab Fob là tên viết tắt của phim hài tình thế "Absolutely Fabulous" nổi tiếng của Anh.

"Tất nhiên rồi!" Tôi hào hứng nói. "Tôi biết rất nhiều."

Thôi nào, Becky. Hãy thôi ngay bây giờ đi.

"Chẳng hạn như, chúng tôi có một phong tục rất cổ xưa về... về việc 'xoay bánh ăn cùng trà'."

"Thật sao?" Kent nói. "Tôi chưa bao giờ nghe thấy phong tục đó."

"Ồ có mà," tôi tự tin nói. "Là thế này, chị lấy cái bánh ăn khi uống trà..." tôi bốc một chiếc bánh mì từ chỗ người bồi bàn vừa đi qua. "Và chị... xoay nó trên đầu như thế này... và chị... chị đọc nhỏ một câu chú có vần..."

Các mảnh vụn bánh mì đang bắt đầu rơi xuống đầu tôi, và tôi không thể nghĩ đến câu gì khác để đọc cho vần với chữ bánh ăn cùng trà, vì vậy tôi đặt chiếc bánh xuống và uống một ngụm cà phê. "Họ làm như vậy ở vùng Cornwall," tôi nói thêm.

"Thật sao?" Judd nói đầy hứng thú. "Bà tôi cũng đến từ vùng Cornwall. Tôi phải hỏi bà về nó thôi!"

"Chỉ rải rác vài nơi ở Cornwall," tôi giải thích. "Chỉ vài điểm nhất định thôi."

Judd và Kent nhìn nhau đầy khó hiểu - rồi cả hai bỗng phá lên cười.

"Khiếu hài hước kiểu Anh của chị!" Kent nói. "Nó thật mới mẻ."

Trong giây lát tôi không hiểu mình nên phản ứng lại thế nào - rồi tôi cũng bắt đầu cười. Chúa ơi, điều này thật tuyệt. Chúng tôi mỗi lúc nói chuyện một rôm rả. Rồi mặt Kent sáng bừng lên.

"Này, Rebecca, tôi đã định nói. Tôi có một cơ hội khá thú vị dành cho chị. Tôi không biết chị có kế hoạch gì cho chiều nay không. Nhưng tôi có một cái vé có một không hai... đến..."

Cô ấy dừng lại để tăng thêm phần hiệu quả, mỉm cười phóng khoáng, và tôi nhìn cô ấy hào hứng bất ngờ. Một vé đi dự chương trình hạ giá hàng mẫu của hãng Gucci. Chắc chắn là thế rồi!

"...Hội thảo Thường niên của Hiệp hội các nhà Đầu tư Tài chính!" cô ấy nói đầy tự hào.

Tôi không thể nói được điều gì trong một lúc.

"Thật thế à?" Cuối cùng tôi cũng lên tiếng, giọng tôi hơi cao hơn bình thường. "Chị... chị chắc đang đùa!"

Làm thế quái nào mà tôi thoát khỏi vụ này được?

"Tôi biết!" Kent vui vẻ nói. "Tôi nghĩ chị sẽ rất vui. Vậy nếu chị không làm gì chiều nay thì..."

"Tôi sắp làm gì đó! Tôi muốn gào khóc. Tôi sẽ đi Sephora tút lại vẻ bề ngoài của mình.

"Có một vài diễn giả được đánh giá rất cao," Judd nói thêm. "Bert Frankel chẳng hạn."

"Thật sao?" tôi nói. "Bert Frankel!"

Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cái gã Bert Frankel quái quỷ đó.

"Vậy... tôi có cái vé vào cửa ở đây..." Kent nói, với tay lấy cái túi xách.

Nhanh lên. Tôi phải nói cái gì đó nếu không muốn phải dành cả buổi chiều quý giá ở New York ngồi trong một phòng hội thảo ảm đạm nào đó.

"Thật đáng tiếc!" Tôi nghe thấy mình kêu lên. "Bởi vì thực ra..."

Tôi không thể nói với họ là tôi phải đi thử son môi.

"Thực ra... chiều nay tôi đã có kế hoạch ghé thăm bảo tàng Guggenheim."

Phù. Ai lại đi phản đối việc khám phá văn hóa chứ.

"Thật sao?" Kent nói, nhìn hơi thất vọng. "Chị không thể để việc này sang ngày khác được sao?"

"Tôi e là không thể," tôi nói. "Có một vật trưng bày đặc biệt mà tôi hằng ao ước muốn xem kể từ khi... kể từ khi tôi còn là đứa trẻ lên sáu."

"Thật sao?" Kent nói, mắt mở to.

"Đúng vậy." Tôi nhoài người về phía trước đầy vẻ nghiêm túc. "Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh chụp nó trong cuốn sách mỹ thuật của bà tôi, nó đã là khát vọng của tôi từ hồi còn bé cho đến khi đặt chân đến thành phố New York, và tôi phải xem tác phẩm nghệ thuật này. Bây giờ tôi đang ở đây... Tôi chỉ không thể chờ lâu hơn được nữa. Tôi hy vọng anh chị hiểu..."

"Tất nhiên rồi!" Kent nói. "Tất nhiên là chúng tôi hiểu chứ! Thật là một câu chuyện có sức lôi cuốn!" Cô ấy và Judd trao cho nhau những cái nhìn ấn tượng, và tôi mỉm cười khiêm tốn lại với họ.

“Vậy... tác phẩm nghệ thuật đó là gì vậy?"

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, vẫn mỉm cười. OK, nhanh lên, nghĩ đi. Bảo tàng Guggenheim. Các bức tranh đương đại à? Hay điêu khắc?