Chương 3
OK. Bây giờ, có lẽ tôi đã đính hôn nhưng tôi sẽ không để chuyện này kéo tôi đi xa đâu.
Không đời nào.
Tôi biết một vài cô gái sẽ phát điên lên, lên kế hoạch cho đám cưới lớn nhất hành tinh và không nghĩ về bất cứ việc gì khác… Nhưng tôi sẽ không thế. Tôi sẽ không để chuyện này chế ngự cuộc sống của tôi. Ý tôi là, hãy đề ra những thứ ưu tiên của chúng tôi ngay bây giờ. Thứ quan trọng nhất không phải là váy cưới, hay đôi giày, hay sẽ dùng loại hoa nào, đúng không? Mà đó là việc giao ước suốt đời với nhau. Đó là việc chứng minh lòng chung thủy với nhau.
Tôi dừng lại, đang bôi dở kem dưỡng ẩm và nhìn vào gương trong phòng ngủ. “Tôi, Becky,” tôi lẩm bẩm một cách long trọng. “Tôi, Rebecca. Nguyện coi anh Luke.”
Những lời lẽ giả cổ đó chỉ làm cho ta rợn sống lưng, đúng không? “Là... là... chồng... của tôi. Dù lúc sung sướng, hay khi giàu có…” Tôi dừng lại, nhăn mặt vì không hiểu gì. Nghe có vẻ không đúng lắm. Nhưng tôi có thể học nó trôi chảy khi đến gần lúc đó. Vấn đề là, những lời thề này mới là thứ quan trọng, không gì khác cả. Chúng tôi không cần làm gì hoành tráng quá mức. Chỉ là một tiệc cưới đơn giản, sang trọng. Không ồn ào, không huyên náo. Ý tôi là, Romeo và Juliet đâu cần một bữa tiệc cưới lớn với hạt hạnh nhân tẩm đường và món vol- au-vent, đúng không?
Thực ra, có lẽ chúng tôi nên cưới bí mật, giống như họ! Bỗng nhiên tôi thấy thích thú với hình ảnh tôi và Luke quỳ trước mặt một vị linh mục người Ý trong đêm tối mịt mùng, ở một thánh đường nhỏ bằng đá nào đó. Chúa ơi, như thế sẽ rất lãng mạn. Và khi đó theo kiểu gì đó, Luke nghĩ tôi đã chết, nên anh tự tử, rồi tôi cũng thế, và sẽ vô cùng bi kịch, và mọi người sẽ nói chúng tôi làm thế vì tình yêu và cả thế giới sẽ học từ tấm gương của chúng tôi...
“KaraOKe không em?” Giọng Luke ở ngoài cửa buồng ngủ đã kéo tôi trở lại đời thực. “Vâng, chắc hẳn đó là một sự lựa chọn rồi...”
Cánh cửa mở ra và anh đưa cho tôi một cốc cà phê. Anh và tôi đã ở nhà bố mẹ tôi kể từ đám cưới của Suze, và khi tôi rời bàn ăn sáng thì anh làm trọng tài cho bố mẹ tôi vì họ tranh cãi liệu việc đặt chân lên mặt trăng có thực sự xảy ra không.
“Mẹ em đã tìm được ngày có thể tổ chức cưới rồi,” anh nói. “Em nghĩ sao về ngày...”
“Luke!” Tôi giơ một tay lên để chặn anh lại. “Luke này. Chúng ta hãy đi từng bước một, được chứ?” Tôi hiền từ cười với anh. “Ý em là chúng ta chỉ vừa mới đính hôn. Chúng ta hãy chỉ nghĩ đến chuyện đó đã. Không cần phải hấp tấp nghĩ đến việc chọn ngày cưới đâu ạ.”
Tôi liếc nhìn mình trong gương, cảm thấy mình khá trưởng thành và tự hào về bản thân. Lần duy nhất trong đời tôi cảm thấy mình không bị quá phấn khích.
“Em nói đúng,” Luke nói sau khi im lặng một lát. “Không, em nói đúng. Thế thì ngày mẹ em gợi ý sẽ là gấp gáp khủng khiếp.”
“Thật sao?” Tôi trầm tư uống một ngụm cà phê. “Vậy... tò mò chút thôi... khi nào vậy?”
“Ngày 22 tháng Sáu. Năm nay.” Anh lắc đầu. “Điên mất, thật đấy. Chỉ còn có vài tháng nữa thôi.”
“Điên thật!” Tôi nói, mắt trợn tròn. “Ý em là cũng không vội gì đúng không?”
Ngày 22 tháng Sáu. Thiệt tình! Mẹ tôi nghĩ gì thế không biết?
Tuy nhiên... Tôi nghĩ đám cưới vào mùa hè theo lí thuyết thì sẽ tuyệt.
Thực sự không có gì ngăn cản chúng tôi cưới năm nay.
Và nếu chúng tôi quyết định tháng Sáu, tôi có thể bắt đầu đi xem váy cưới ngay lập tức. Tôi có thể bắt đầu thử vương miện. Tôi có thể bắt đầu đọc tạp chí Cô dâu được rồi! Đúng thế!
“Tuy nhiên,” tôi nói rất tự nhiên, “Thực sự không có lí do nào để trì hoãn, đúng không anh? Ý em là, bây giờ chúng ta đã quyết định, nói cách khác, chúng ta chỉ việc... tiến hành thôi. Tại sao phải lần lữa?”
“Em chắc không? Becky, anh không muốn làm em cảm thấy bị ép buộc...”
“Không sao mà. Em khá chắc chắn đấy. Cưới vào tháng Sáu đi!” Tôi nói đầy hứng khởi. “Hôm nay đi đăng kí luôn đi anh.”
Ôi. Cái đó dường như buột ra khỏi miệng tôi.
“Hôm nay á?” Luke nói, nhìn hơi sửng sốt. “Em đùa à?”
“Tất nhiên là không!” Tôi cười hồn nhiên. “Em đang đùa mà! Tuy nhiên, anh biết đấy, chúng ta có thể đi và bắt đầu xem vài thứ, thuần túy để tham khảo thôi...”
“Becky này, hôm nay anh bận rồi, em nhớ chứ?” Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Thực ra, anh phải chuẩn bị đi rồi.”
“À vâng,” tôi nói, cố gắng tỏ ra đồng cảm. “Vâng, anh không muốn bị muộn đúng không ạ?”
Luke sẽ dành cả ngày với mẹ anh, Elinor, bà vừa ghé qua London trên đường đến Thụy Sĩ. Nguyên văn là bà ấy muốn đến đó để chơi với mấy người bạn cũ và “tận hưởng không khí trên núi.” Tất nhiên ai cũng biết bà ấy thực sự phải đi căng da mặt đến lần thứ tỉ tỉ.
Rồi chiều nay, bố mẹ tôi và tôi sẽ đến gặp họ để uống trà ở Claridges. Mọi người đều kêu rằng thật là sự trùng lặp đầy may mắn khi Elinor đến đây, vì thế hai gia đình có thể gặp nhau. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ về việc này, ruột gan tôi rối bời. Tôi sẽ không e ngại nếu đó là bố mẹ thực sự của Luke - bố anh ấy và mẹ kế, họ thực sự rất đáng yêu và sống ở Devon. Nhưng họ lại vừa đi Úc, nơi em gái Luke vừa chuyển đến, và có lẽ họ sẽ không về cho đến tận khi chúng tôi cưới. Vì thế người duy nhất đại diện cho gia đình bên Luke là Elinor.
Elinor Sherman. Mẹ chồng tương lai của tôi.
OK... thôi đừng nghĩ về chuyện đó nữa.
“Luke này...” tôi dừng lại, cố gắng tìm từ phù hợp. “Anh nghĩ việc này sẽ thế nào? Bố mẹ chúng ta gặp nhau lần đầu ấy. Anh biết đấy - mẹ anh... và mẹ em... ý em là, họ không hẳn giống nhau lắm, đúng không?”
“Sẽ ổn thôi! Họ sẽ ăn ý một cách tuyệt vời thôi, anh chắc chắn đấy.” Anh thực tình chẳng hiểu tôi đang nói gì.
Tôi biết việc Luke yêu quý mẹ anh ấy là rất tốt. Tôi biết các cậu con trai nên yêu quý mẹ mình. Và tôi biết anh hiếm khi gặp mẹ khi còn nhỏ xíu, và anh đang cố bù đắp lại khoảng thời gian đã mất... nhưng... Làm sao anh ấy có thể tận tụy với Elinor như thế chứ?
Khi tôi đi xuống cầu thang vào bếp, mẹ tôi đang dọn dẹp đồ ăn sáng bằng một tay và tay kia đang cầm điện thoại di động.
“Vâng,” bà đang nói. “Đúng rồi. Bloomwood, B-l-o-o-m-w-o-o-d. Ở Oxshott, Surrey. Và cô sẽ fax cái đó qua nhà tôi chứ? Cảm ơn.”
“Tốt.” Mẹ tôi cất điện thoại đi và hào hứng nói với tôi. “Đây là thông báo gửi cho Nhật báo của Surrey.”
“Một thông báo khác sao? Mẹ này, mẹ đã gửi bao nhiêu thông báo rồi?”
“Chỉ là con số theo chuẩn thông thường mà!” Mẹ chống chế. “Times, Telegraphy Oxshott Herald, và Esher Gazette.”
“Và cả Surrey Post.”
“Ừa. Vậy là chỉ có... năm.”
“Năm thôi!”
“Becky, con chỉ kết hôn có một lần trong đời thôi!” mẹ tôi nói.
“Con biết. Nhưng thú thực...”
“Nào, nghe này.” Mặt mẹ tôi hơi đỏ lên. “Con là con gái duy nhất của bố mẹ, Becky ạ, và bố mẹ sẽ không xót một xu nào đâu. Bố mẹ muốn con có đám cưới trong mơ của mình. Dù đó là việc thông báo, hay là hoa cưới, hay là một con ngựa và cỗ xe ngựa như Suzie... bố mẹ muốn con có nó.”
“Mẹ à, con đã muốn nói với bố mẹ về chuyện đó,” tôi ngượng nghịu nói. “Luke và con sẽ đóng góp vào chi phí...”
“Vớ vẩn!” Mẹ tôi nói dứt khoát. “Bố mẹ sẽ không nghe về chuyện đó nữa.”
“Nhưng...”
“Chúng ta luôn luôn hi vọng một ngày nào đó có thể chi trả ột đám cưới. Chúng ta đã để dành tiền chỉ để dành cho dịp này từ nhiều năm nay rồi.”
“Thật sao?” Tôi nhìn mẹ chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy xúc động tràn trề. Bố và mẹ đã để dành tiền suốt bao nhiêu năm, và họ chưa bao giờ nói một lời. “Con... con không hề biết gì.”
“Ừ. Đúng thế. Bố mẹ đã không định nói với con, đúng không nào? Nào!” Mẹ tôi nhanh chóng quay lại công việc. “Thế Luke đã nói với con chúng ta đã chọn được ngày chưa? Con biết đấy, việc này không phải dễ! Mọi nơi đều đã được đặt trước. Nhưng mẹ đã nói chuyện với Peter ở nhà thờ, vừa có một đám chỗ ông ấy phải hủy, và ông ấy có thể xếp cho chúng ra vào lúc 3h chiều hôm thứ Bảy đó. Nếu không là phải chờ đến tận tháng Mười Một.”
“Tháng Mười Một sao?” Tôi xị mặt ra. “Nghe không có vẻ gì là dịp để cưới cả.”
“Chính xác! Vì thế mẹ đã nói với ông ấy cứ đánh dấu vào ngày đó. Mẹ cũng đã viết vào lịch này, nhìn đi.”
Tôi liếc mắt nhìn cái lịch trên tủ lạnh, trên đó cứ mỗi tháng lại có một công thức sử dụng Nescafé khác nhau. Và thật tình, kia kìa, ở tháng Sáu có cụm từ “ĐÁM CƯỜI CỦA BECKY” viết bằng bút dạ.
Tôi nhìn chăm chú, cảm thấy hơi lạ. Tôi sắp lấy chồng. Đó là điều mà tôi luôn thầm nghĩ lâu nay - và bây giờ nó thực sự đang diễn ra.
“Mẹ cũng có vài ý tưởng về vụ dựng rạp vải bạt,” mẹ nói tiếp. “Mẹ nhìn thấy một cái sọc kẻ rất đẹp đâu đó trong một cuốn tạp chí, và mẹ nghĩ, ‘Mình phải cho Becky xem cái này...’”
Bà với tay ra đằng sau và lôi một chồng tạp chí bóng loáng lên. Cô dâu. Cô dâu hiện đại. Hôn nhân và Gia đình. Tất cả đều bóng nhoáng, hấp dẫn và mời gọi, cứ như một đĩa bánh rán nóng hổi vậy.
“Trời!” Tôi nói, cố không ình nhào ra vồ lấy một tờ một cách thèm muốn. “Con chưa từng đọc bất kì cái nào liên quan đến chuyện cưới xin cả. Con thậm chí không biết trông chúng ra làm sao!”
“Mẹ cũng vậy,” mẹ tôi nói ngay lập tức, trong khi lật qua một cuốn Hôn nhân và Gia đình một cách chuyên nghiệp. “Không hẳn là ổn lắm. Mẹ cũng chỉ liếc qua để xem có ý tưởng nào độc đáo không. Ý mẹ là, mấy cuốn này chủ yếu quảng cáo...”
Tôi do dự, ngón tay tôi lướt qua bìa cuốn Bạn và đám cưới của bạn. Tôi khó có thể tin được bây giờ mình thực sự được phép đọc những thứ này. Công khai! Tôi không phải lén lút đi đến sạp báo và lén lút tội lỗi xem, cứ như thể tôi vừa đút một cái bánh quy vào miệng và suốt thời gian đó băn khoăn liệu có ai trông thấy không.
Thói quen đó đã ăn sâu đến mức tôi gần như không thể bỏ được, mặc dù bây giờ trên ngón tay tôi đã có chiếc nhẫn đính hôn.
“Con nghĩ liếc qua cũng được,” tôi nói một cách tự nhiên. “Mẹ biết đấy, chỉ là xem những thông tin cơ bản... chỉ để biết có thứ gì trên thị trường...”
Ôi, quỷ tha ma bắt! Mẹ thậm chí không thèm nghe, thôi thế cũng được, tôi có thể thôi trò giả vờ mình sẽ không đọc ngấu nghiến toàn bộ dù chỉ một cuốn trong số tạp chí này. Thật sung sướng, tôi ngồi xuống ghế tựa và với tay lấy một cuốn Cô dâu, và mười phút tiếp theo cả hai chúng tôi hoàn toàn im lặng, ngấu nghiến mấy bức ảnh.
“Đấy đấy!” mẹ tôi bỗng lên tiếng. Mẹ xoay cuốn tạp chí lại cho tôi nhìn một bức ảnh chụp một cái bạt lớn, gấp thành sóng to, kẻ trắng và bạc. “Cái này mà không đẹp à?”
“Rất đẹp.” Tôi thích thú liếc xuống chỗ bức ảnh mấy cái váy dành cho phù dâu, và hoa cô dâu... và rồi mắt tôi mới nhìn vào phần in ngày ra báo.
“Mẹ!” Tôi hét lên. “Cái này từ năm ngoái rồi! Làm sao mẹ lại xem tạp chí cưới của năm ngoái được chứ!”
“Mẹ không biết!” mẹ nói có vẻ không đáng tin lắm. “Chắc hẳn mẹ nhặt nó ở phòng chờ của bác sĩ hay đại loại thế. Sao cũng được. Con đã có ý tưởng gì chưa?”
“Ừm... con không biết,” tôi mơ hồ nói. “Con nghĩ con chỉ muốn cái gì đó đơn giản thôi.”
Hình ảnh tôi trong một chiếc váy màu trắng thật lớn và một cái vương miện lấp lánh chợt nảy ra trong đầu tôi. Bước ra từ một chiếc xe ngựa ở thánh đường St. Paul... và một chàng hoàng tử đẹp trai đang chờ tôi... đám đông hò hét...
OK, dừng ngay. Tôi sẽ không để chuyện này đi quá xa. Tôi đã quyết định thế rồi.
“Mẹ đồng ý,” mẹ tôi nói. “Con muốn một thứ sang trọng và thú vị. Ôi, nhìn này, những quả nho được bọc bằng lá vàng. Chúng ta có thể làm như thế!” Mẹ tôi lật trang tạp chí. “Nhìn này, một đôi phù dâu sinh đôi! Nhìn có đáng yêu không này? Con có biết ai có chị em sinh đôi không, con yêu?”
“Không ạ,” tôi nói đầy hối tiếc. “Chắc là không, úi, mẹ có thể mua một cái đồng hồ đếm ngược đặc biệt dành cho đám cưới! Và một cuốn sổ sắp xếp việc cho đám cưới đi kèm một cuốn nhật kí cô dâu để ghi những kỉ niệm đặc biệt. Mẹ có nghĩ con nên mua một trong những thứ này không?”
“Chắc chắn thế rồi,” mẹ nói. “Nếu con không mua thì con sẽ chỉ ước là con đã làm thế thôi.” Bà đặt cuốn tạp chí của mình xuống. “Con biết không, Becky, có một điều mẹ muốn nói với con là, đừng làm việc này một cách sơ sài. Hãy nhớ rằng con chỉ cưới một lần...”
“Xin chào!” Cả hai chúng tôi ngẩng lên khi có tiếng gõ cửa sau nhà. “Tôi đây mà!” Đôi mắt sáng rực của Janice nhìn qua cửa kính, và cô ấy đang khe khẽ vẫy tay. Janice là hàng xóm sát vách của chúng tôi và tôi đã biết cô lâu lắm rồi. Cô đang mặc một cái áo sơ mi hoa thắt eo màu xanh lam, đánh phấn mắt rất hợp tông, và kẹp một tập tài liệu dưới nách.
“Janice!” mẹ tôi hét lên. “Vào chơi uống một tách cà phê nào!”
“Vâng,” Janice nói. “Tôi cũng mang theo chai Canderel[*] đây.” Cô đi vào và ôm lấy tôi. “Và đây là cô gái đặc biệt của chúng ta! Becky cháu yêu, chúc mừng cháu!”
[*] Canderel là một loại nước tạo ngọt cho đồ uống.