Chương 12: Chương 06 Phần 2

Vấn đề rắc rối là tôi hoàn toàn không thể lấy nổi dũng khí để đề cập đến chủ đề đó một lần nữa. Tôi thậm chí còn không dám nói cho bà biết về bữa tiệc này. Bà sẽ chỉ tức giận đáp, “Không phải Elinor nghĩ chúng ta không thể tổ chức một bữa tiệc mừng đính hôn chứ?” hay đại loại như vậy. Và rồi tôi thậm chí sẽ còn cảm thấy tội lỗi hơn. Ôi Chúa ơi. Tôi chỉ cần một cách để đưa cái ý tưởng này vào đầu mẹ tôi một lần nữa, mà không làm cho bà phát cáu ngay lập tức. Có lẽ tôi nên nói chuyện với Janice... nếu tôi nói với cô ấy về các ngôi sao Hollywood...

Một tràng cười ngay gần chỗ tôi chen ngang mọi suy nghĩ của tôi, và tôi nhận ra mình đang đứng trơ một mình. Tôi uống một ngụm champange và tìm ai đó để nhập bọn. Có điều hơi lạ, đây đáng lí ra phải là một bữa tiệc dành cho tôi và Luke. Nhưng chắc hẳn phải có ít nhất một trăm người ở đây, và tôi không quen ai cả. Chí ít, tôi cũng mơ hồ nhận ra một khuôn mặt xa lạ ở đây và ở kia - nhưng không thực sự đủ thân thiết để có thể lao tới chào hỏi. Tôi thử cười với một người phụ nữ đang tiến lại gần, nhưng cô ta nhìn tôi ngờ vực và đi thật nhanh ra phía một nhóm đang đứng gần cửa sổ. Bạn biết đấy, dù ai đã nói người Mỹ thân thiện hơn người Anh thì chắc hẳn người đó chưa từng đặt chân đến New York.

Danny có lẽ đang ở đâu đây thôi, tôi nghĩ thế và nhìn vào đám đông. Tôi cũng mời cả Erin và Christina nữa - nhưng cả hai đều đang bận tối tăm mặt mũi khi tôi rời Barneys. Tôi hi vọng họ cũng sẽ có mặt ở đây.

Ôi thôi nào, tôi phải nói chuyện với ai đó. Ít nhất tôi nên để Elinor biết tôi có mặt ở đây. Tôi đang luồn lách tìm đường đi qua một nhóm các bà mặc đồ Armani màu đen đồng phục thì nghe thấy ai đó nói, “Chị có biết cô dâu không?”

Tôi đứng như trời trồng sau một cái cột, cố giả vờ như tôi đang không nghe trộm.

“Không. Có ai biết không?”

“Họ sống ở đâu?”

“Khu West Village gì đó. Nhưng hiển nhiên là họ sẽ chuyển về đây rồi.”

Tôi nhìn cái cột đá chằm chằm như chết điếng người. Chuyện gì thế?

“Ôi thật à? Tôi nghĩ việc dọn về đây là không thể.”

“Trừ khi chị có họ hàng với Elinor Sherman!” Mấy người phụ nữ đó cười vui vẻ rồi tiến ra chỗ đám đông, còn tôi nhìn vô hồn vào mấy cái vòng xoắn trang trí.

Chắc họ nhầm đấy chứ. Không đời nào chúng tôi dọn đến đây. Không đời nào.

Tôi đi lang thang vài phút nữa, tự tìm ình một li champagne, và cố gắng giữ một nụ cười vui vẻ trên gương mặt. Nhưng tôi càng cố thì nó càng nhạt đi. Đây đích thực không phải là những gì tôi hình dung về bữa tiệc mừng đính hôn của mình. Đầu tiên mấy người gác cửa ngăn không cho tôi vào tng. Rồi tôi không biết bất cứ ai. Rồi những thứ duy nhất tôi ăn là mấy mẩu cá ít chất béo và giàu ptein - và rồi thậm chí mấy người phục vụ bàn nhìn khá ngạc nhiên khi ta thực sự ăn mấy thứ đó.

Tôi không thể không bâng khuâng nhớ lại tiệc mừng đính hôn của Tom và Lucy. Tất nhiên, nó không thể hoành tráng như bữa tiệc này. Cô Janice đã làm một bát to đựng rượu pân và có đồ nướng, và chú Martin hát bài “Are You Lonesome Tonight?” trên đầu karaOKe. Nhưng dù sao thì chí ít cũng vui. Ít nhất tôi cũng biết mọi người. Tôi biết nhiều người ở bữa tiệc đó hơn ở đây...

“Becky! Tại sao em lại trốn vậy?” Tôi ngẩng lên và cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Đó là Luke.

“Luke! Cuối cùng em cũng tìm được anh!” tôi nói, tiến về phía trước - rồi há hốc mồm vì vui sướng khi tôi nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc, hói đầu, tầm trung niên đang đứng cạnh anh ấy, cười toe toét vui vẻ với tôi. “Michael!” Tôi dang tay ra và ôm anh ấy thật chặt.

Michael Ellis chắc hẳn là một tng những người tôi yêu thích nhất trên thế giới này. Anh ấy ở Washington, nơi anh phụ trách một công ti quảng cáo thành công tuyệt vời. Anh ấy cũng là cộng sự của Luke ở chi nhánh Công ti Truyền thông Brandon tại Mỹ, và cũng luôn là nơi Luke tìm đến khi cần tư vấn. Và cả với tôi nữa, cái lần đó đó. Nếu không phải vì mấy lời Michael đã khuyên tôi lâu lâu rồi thì không đời nào tôi lại chuyển đến New York.

“Luke nói là anh sẽ đến!” Tôi nói, cười thật tươi với anh.

“Em nghĩ là anh sẽ bỏ lỡ dịp này sao?” Michael nháy mắt với tôi. “Chúc mừng em!” Anh nâng li với tôi. “Em biết đấy Becky, anh cược là lúc này em cảm thấy hối hận vì đã không nhận công việc đó. Em đã có thể có nhiều cơ hội tốt ở Washington. Nhưng thay vì đó...” Anh ấy lắc đầu. “Hãy nhìn xem mọi việc diễn ra thế nào với em này. Công việc tuyệt vời, có người đàn ông của đời mình, một đám cưới ở khách sạn Plaza...”

“Ai đã kể cho anh về khách sạn Plaza thế?” tôi ngạc nhiên nói.

“Ôi, gần như mọi người anh nói chuyện. Nghe có vẻ như nó sẽ là một sự kiện lớn.”

“Ừm...” Tôi bẽn lẽn nhún vai.

“Mẹ em có hào hứng với việc này không?”

“Em... ờ... ừm...” tôi uống một ngụm champagne để tránh phải trả lời câu hỏi đó.

“Bà không có ở đây tối nay, anh nói đúng không nhỉ?”

“Không. Vâng, cũng xa xôi mà anh!” Tôi cười hơi the thé, và uống một ngụm nữa, cạn li luôn.

“Để anh lấy cho em một li khác,” Luke nói, cầm lấy li của tôi. “Và anh sẽ đi tìm mẹ anh. Bà đã hỏi anh là em ở đâu... anh vừa đề nghị Michael làm phù rể,” anh nói thêm khi bước đi. “Thật may mắn anh ấy đồng ý.”

“Thật sao?” tôi nói, và cười thật tươi với Michael. “Tuyệt quá! Em không thể nghĩ ra sự lựa chọn nào tốt hơn thế.”

“Anh rất vinh dự được mời làm phù rể,” Michael nói. “Tất nhiên là trừ khi em muốn anh làm lễ cho đám cưới em. Anh hơi lỗi thời nhưng có lẽ anh nhớ mấy lời đó...”

“Thật sao?” tôi ngạc nhiên nói. “Anh bí mật làm mục sư cùng các việc khác à?”

“Không.” Anh ngả đầu ra sau cười lớn. “Nhưng vài năm trước, một vài người bạn muốn anh làm lễ cưới của họ. Anh cũng thử xem sao và đăng kí làm một tu sĩ hành lễ.”

“Vâng, em nghĩ anh sẽ là một mục sư tuyệt vời đấy! Cha Michael. Mọi người sẽ đổ hết về nhà thờ của anh.”

“Một mục sư vô thần.” Michael nhướng mày. “Anh đoán mình không phải người đầu tiên đâu.” Anh uống thêm một ngụm champagne nữa. “Vậy công việc tư vấn mua sắm của em thế nào rồi?”

“Rất tuyệt, cám ơn anh.” Tôi hào hứng nói với anh.

“Em biết đấy, anh đã giới thiệu em với tất cả những người anh gặp. ‘Nếu bạn cần quần áo, đến chỗ Becky Bloomwood ở Barneys đi’. Anh nói cả với những người thu vé xe buýt, doanh nhân, vài người ngẫu nhiên anh gặp trên phố...”

“Em đang băn khoăn tại sao suốt ngày em gặp toàn những người kì lạ.” Tôi mỉm cười với anh.

“Thực sự anh đang muốn nhờ em giúp một chút.” Michael hơi hạ giọng xuống. “Anh sẽ rất biết ơn nếu em có thể giúp cô con gái của anh, Lucy. Nó vừa chia tay với một gã và anh nghĩ nó đang trải qua giai đoạn hơi mất tự tin vào bản thân. Anh đã nói với nó anh biết người có thể giúp nó thay đổi.”

“Chắc chắn rồi,” tôi nói, lòng thấy cảm động. “Em rất vui được giúp cháu.”

“Nhưng em đừng làm nó phá sản đấy nhá. Bởi vì nó chỉ đang ăn lương luật sư thôi.”

“Em sẽ cố gắng,” tôi nói, cười lớn. “Thế còn anh thì sao?”

“Em nghĩ anh cần giúp sao?”

“Thành thực mà nói, nhìn anh khá ổn rồi.” Tôi ra dấu về bộ lê màu ghi sẫm nuột nà của anh, tôi chắc chắn nó phải lấy đi của anh không dưới 3000 đô.

“Anh luôn ăn mặc đẹp đẽ khi biết mình sắp được gặp những người xinh đẹp,” Michael nói. Anh nhìn quanh bữa tiệc với vẻ thích thú, và tôi dõi theo ánh nhìn của anh ấy. Một nhóm phụ nữ trung tuổi gồm sáu cô đang nói chuyện với nhau rất sinh động, dường như không thở. “Mấy người đó là bạn em à?”

“Không hẳn,” tôi thú nhận. “Em không biết nhiều người ở đây.”

“Anh cũng đoán được phần nào.” Anh mỉm cười tinh quái với tôi và uống một ngụm champagne. “Vậy… quan hệ của em với mẹ chồng tương lai thế nào?” Mặt anh khá ngây ngô làm tôi muốn cười phá lên.

“Ôi, giống như một ngôi nhà đang cháy,” tôi nói, cười toe toét. “Anh không nhận thấy thế sao?”

“Hai người đang nói chuyện gì đó?” Luke nói, đột nhiên xuất hiện ngay cạnh tôi. Anh đưa cho tôi môt li champagne và tôi liếc Michael thật nhanh.

“Bọn tôi vừa nói chuyện về kế hoạch đám cưới,” Michael đáp một cách thoải mái. “Hai người đã quyết định đi trăng mật ở đâu chưa?”

“Bọn em chưa thực sự bàn về chuyện đó.” Tôi nhìn Luke. “Nhưng em có vài ý hay. Bọn em cần đi đâu đó thực sự đẹp và nóng bỏng. Và quyến rũ. Và một nơi nào đó em chưa từng đến.”

“Em biết đấy, anh không chắc có thể sắp xếp để đi trăng mật không,” Luke nói và hơi nhăn trán. “Bọn anh vừa giành được hợp đồng với NorthWest và điều đó đồng nghĩa với việc bọn anh cần phải mở rộng hơn nữa. Vậy nên chúng ta phải chờ đến khi nào có kì nghỉ cuối tuần dài dài để đi thôi.”

“Một kì nghỉ cuối tuần dài sao?” tôi nhìn anh đầy thất vọng. “Thế không phải là trăng mật!”

“Luke này,” Michael nói như quở trách. “Như thế không được đâu. Cậu phải đưa vợ đi một chuyến trăng mật thật tuyệt. Với tư cách là phù rể, tôi cương quyết đề nghị như vậy. Em đã từng đi những đâu rồi, Becky? Venice chưa? Rome chưa? Ấn Độ chưa? Châu Phi chưa?”

“Em chưa đi bất cứ đâu anh kể!”

“Anh hiểu rồi.” Michael nhướng mày. “Thế thì đi đâu đó vào dịp trăng mật này đi.”

“Mọi người đều được nhìn cả thế giới rồi trừ em. Em chưa bao giờ được nghỉ ngơi dù chỉ một năm. Em chưa bao giờ đến Úc, hay Thái Lan...”

“Anh cũng thế,” Luke nói, nhún vai.

“Em chưa từng đi đâu cả! Anh biết không, người bạn thân nhất trên thế giới của mẹ Suze là một nông dân Bolivia.” Tôi nhìn Luke kiểu rất bị ấn tượng. “Họ đã cùng xay ngô trên những cánh đồng Llamos!”

“Có vẻ như nơi đó ở Bolivia,” Michael nói với Luke.

“Em cũng muốn đi xay ngô tng kì trăng mật của chúng ta sao?”

“Em chỉ nghĩ có lẽ chúng ta nên mở rộng chân trời của mình một chút. Chẳng hạn như... đi du lịch ba lô.”

“Becky này, em có hiểu khái niệm đi du lịch ba lô là thế nào không?” Luke ôn tồn nói. “Tất cả hành lí của em sẽ nằm tng một cái ba lô. Cái mà em sẽ phải tự vác. Không có FedEx.”

“Em có thể làm vậy!” tôi bực bội nói. “Dễ thôi mà! Và chúng ta sẽ gặp khối người thú vị…”

“Anh đã biết đầy người thú vị rồi.”

“Anh chỉ biết các ông chủ ngân hàng và những người làm PR thôi! Anh có biết người nông dân Bolivia nào không? Anh có biết những người vô gia cư không?”

“Anh không thể nói là anh biết,” Luke nói. “Thế còn em?”

“Ừm... không,” tôi thú nhận sau khi im lặng một hồi. “Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Chúng ta nên biết!”

“OK, Becky,” Luke giơ tay lên. “Anh đã có một giải pháp. Em tổ chức kì trăng mật. Bất kì đâu em muốn, bao lâu cũng được miễn là không quá hai tuần.”

“Thật không?” tôi há hốc mồm. “Anh chắc chứ?”

“Anh chắc. Em nói đúng, chúng ra không thể cưới mà không đi nghỉ trăng mật cho tử tế.” Anh mỉm cười với tôi. “Hãy làm anh ngạc nhiên nhé.”

“Vâng, OK. Em hứa.”

Tôi uống một ngụm champagne, cảm thấy lâng lâng vui sướng. Việc này mới tuyệt làm sao. Tôi được chọn địa điểm trăng mật! Có lẽ chúng tôi nên đi đến điểm spa tuyệt vời ở Thái Lan, hay đại loại thế. Hay đi săn ở một nơi nào đó hoành tráng...

“Nói về những người vô gia cư,” Luke nói với Michael, “bọn em cũng sắp bị tống cổ ra đường vào tháng Chín này rồi.”

“Thật à?” Michael nói. “Có chuyện gì thế?”

“Giá thuê căn hộ của bọn em tăng cao - và chủ nhà đòi bán nhà. Mọi người ra đường.”

“Ôi!” tôi nói, bỗng nhiên sao nhãng khỏi viễn cảnh tuyệt vời tôi và Luke đứng trên đình một kim tự tháp. “Nhân tiện anh nói em mới nhớ. Luke này, em đã nghe thấy một cuộc nói chuyện rất lạ vừa mới đây thôi. Một vài người nói rằng chúng ra sắp chuyển về sống ở tòa nhà này. Họ nghe thấy chuyện đó từ đâu vậy?”

“Cũng có thể như thế,” Luke nói.

“Cái gì?” Tôi đờ đẫn nhìn anh. “Ý anh là sao, cũng có thể thế là sao? Anh có bị điên không đấy?”

“Tại sao không?”

Tôi hạ giọng xuống một chút. “Anh có thực sự nghĩ em muốn sống tng tòa nhà ngột ngạt toàn những bà già đáng sợ, nhìn anh như thể anh bốc mùi không?”

“Becky...” Michael ngắt lời, lắc đầu đầy ẩn ý.

“Đúng thế mà!” Tôi quay về phía anh ấy. “Không một ai sống tng cái tòa nhà này tử tế cả! Em đã gặp bọn họ rồi, và bọn họ thực sự...”

Bỗng nhiên tôi phanh lại, khi tôi nhận ra điều mà Michael cố gắng nói với tôi.

“Ngoại trừ... ngoại trừ... mẹ của Luke,” tôi nói thêm, cố gắng nghe tự nhiên nhất có thể. “Tất nhiên là thế.”

“Xin chào, Rebecca,” một giọng nói lạnh lùng cất lên phía sau lưng tôi, và tôi đứng dậy, hai má tôi nóng bừng bừng.

Bà ta đứng ngay sau tôi, mặc một váy dài màu trắng, kiểu Hy Lạp, được xếp li và dài quét đất. Bà ta thật gầy và xanh xao, trông cứ như một tng những cái cột tng nhà bà ta vậy.

“Xin chào bác Elinor,” tôi lịch sự nói. “Trông bác thật tuyệt. Cháu xin lỗi vì đến hơi muộn một chút.”

“Rebecca này,” bà ta đáp, và hôn vào má tôi. “Bác hi vọng từ nãy đến giờ cháu đi lại làm quen chứ? Không phải chỉ ngồi đây với Luke chứ?”

“À... vâng...”

“Đây là một cơ hội tốt để cháu gặp gỡ những nhân vật quan trọng,” bà ta nói. “Chủ tịch của tòa nhà này chẳng hạn.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu. “Vâng, ờ... có lẽ vậy.”

Có lẽ đây không phải là lúc nói cho bà ta rằng không đời nào dù là một triệu năm nữa tôi chuyển đến cái tòa nhà này.

“Bác sẽ giới thiệu cháu cho bà ấy sau. Còn bây giờ hãy nâng li chúc mừng,” bà ta nói. “Cả hai con sẽ cùng lên bục sân khấu chứ?”

“Tuyệt quá!” tôi nói, cố gắng tỏ ra nhiệt tình, và uống một ngụm to champagne.

“Mẹ này, mẹ đã gặp Michael rồi nhỉ,” Luke nói.

“Chắc chắn rồi,” Elinor nói và cười thật lịch thiệp. “Mọi chuyện tốt chứ?”

“Rất tốt, cảm ơn bác,” Michael vui vẻ nói. “Cháu định đến dự lễ ra mắt tổ chức từ thiện của bác nhưng thật không may cháu không sắp xếp để bay từ Washington sang được. Nhưng cháu nghe nói mọi việc diễn ra rất tốt, đúng không ạ?”

“Đúng vậy. Cám ơn cậu.”

“Và bây giờ lại đến một dịp đặc biệt khác.” Anh chỉ căn phòng. “Cháu vừa mới nói với Luke rằng cậu ấy thật may mắn biết mấy khi tìm được một cô gái xinh đẹp, tài năng, hoàn hảo như Becky.”

“Đúng vậy.” Nụ cười của Elinor hơi lạnh lùng.

“Nhưng chắc hẳn bác cũng cảm thấy vậy chứ.”

Im lặng một lúc.

“Tất nhiên rồi,” cuối cùng Elinor cũng lên tiếng. Bà ta dang rộng tay ra, và sau một hồi lưỡng lự tí chút, bà ta đặt tay lên vai tôi.

Ôi Chúa ơi. Mấy ngón tay của bà ta lạnh ngắt. Cứ như thể tôi vừa bị nữ hoàng băng tuyết chạm vào vậy. Tôi liếc mắt nhìn Luke, và anh ấy đang rạng ngời hạnh phúc.

“Vậy chúng ta cùng nâng li chúc mừng nào!” Tôi vui vẻ nói. “Bác hãy dẫn đường ạ!”

“Gặp anh sau nhé Michael,” Luke nói.

“Vui vẻ nhé,” Michael đáp lại, và nháy mắt thật nhanh với tôi. “Luke này,” anh nói khe khẽ khi bà ta đã đi khỏi, “về việc quỹ từ thiện của mẹ cậu, tôi muốn có vài lời sau nhé.”

“Được mà,” Luke nói sau khi im lặng một lúc. “Tốt thôi.”

Có phải tôi đang tưởng tượng hay nhìn anh ấy có vẻ khó chịu nhỉ?

“Nhưng chúng ta hãy cứ nâng li trước đã,” Michael vui vẻ nói. “Chúng ta không đến đây để bàn về công việc.”

Khi tôi bước đi dọc căn phòng cùng với Luke và Elinor, tôi có thể nhìn thấy mọi người bắt đầu quay ra thì thầm. Một cái bục phát biểu được đặt ở cuối căn phòng, và khi chúng tôi bước lên đó, tôi cảm thấy hơi lo lắng một chút. Cả căn phòng như im phăng phắc và toàn thể khách mời đang nhìn chúng tôi.

Hai trăm con mắt, tất cả đều đang cho tôi cuộc Thẩm định kiểu Manhattan.

Cố gắng không tỏ ra e thẹn, tôi nhìn quanh đám đông để tìm kiếm những khuôn mặt thân quen. Nhưng ngoại trừ Michael ở đằng kia thì không có mảy may một gương mặt nào quen thuộc.

Tôi vẫn mỉm cười, nhưng tng lòng cảm thấy hơi buồn. Bạn bè tôi đâu cả rồi? Tôi biết Christina và Erin đang trên đường đến - nhưng Danny đâu rồi? Anh ấy đã hứa sẽ đến mà.

“Thưa quý ông, quý bà,” Elinor lịch thiệp nói, “Chào mừng đã đến đây. Thật là vinh hạnh lớn cho tôi được chào đón quý vị đến đây đêm nay tng dịp vô cùng hạnh phúc này. Tôi xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến bà Marcia Fox, chủ tịch của tòa nhà này, và Guinevere von...”

“Tôi không quan tâm đến cái danh sách ngớ ngẩn của cô!” một giọng nói the thé vang lên từ phía cửa ra vào, và vài cái đầu ở phía sau khán phòng ngoái lại xem.

“… von Landlenburg, đối tác của quỹ từ thiện Elinor Sherman...” Elinor nói, hàm của bà ta càng ngày càng rắn lại.

“Cho tôi vào, cái con bò cái ngu ngốc này!”

Có tiếng lộn xộn và tiếng hét nhỏ, và cả khán phòng quay lại xem có chuyện gì đang diễn ra.

“Bỏ cái tay cô ra khỏi người tôi ngay. Tôi đang có bầu, OK? Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ kiện!”

“Mình không thể tin được!” Tôi hét lên sung sướng, và nhảy xuống khỏi bục phát biểu. “Suze!”

“Bex!” Suze xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn thật rám nắng và khỏe mạnh, với những hạt cườm trên tóc và cái bụng lùm lùm khá to lộ rõ khi cô mặc váy. “Ngạc nhiên chưa?”