Khi chúng tôi bước vào phòng tư vấn sản khoa, tôi vẫn cảm thấy má mình hơi nóng. Bác sĩ siêu âm lên lớp cho tôi một bài hoành tráng về việc tôi có thể đã làm tổn hại đến mình thế nào, làm hỏng máy ra sao, và chúng tôi chỉ có thể chạy thoát khi Luke hứa sẽ ủng hộ một khoản tiền lớn cho chiến dịch kêu gọi đóng góp mua máy siêu âm.
Và bà ấy bảo vì tôi còn chưa đưa máy đến gần chỗ đứa bé nên rất ít khả năng tôi đã nhìn thấy giới tính của nó. Hừm.
Nhưng khi ngồi xuống đối diện bác sĩ Braine, bác sĩ phụ sản của tôi, tôi cảm thấy bắt đầu vui lên. Ông Braine ấy quả là biết trấn an người khác. Ông độ ngoài sáu mươi với mái tóc ngả bạc được chải chuốt cẩn thận, bộ -lê sọc tăm, và mùi hương thoang thoảng của nước hoa cạo râu kiểu cũ. Và ông đã đỡ cho hàng nghìn đứa trẻ ra đời, bao gồm cả Luke! Nói thật tôi không thực sự tưởng tượng ra nổi cảnh mẹ của Luke, bà Elinor, lúc sinh con, nhưng tôi đoán bằng cách nào đó chuyện đó phải xảy ra chứ. Ngay khi phát hiện ra tôi có bầu, Luke đã nói chúng tôi phải tìm hiểu ngay xem bác sĩ Braine còn làm nữa không vì ông ấy là bác sĩ sản giỏi nhất nước.
“Chào con trai.” Ông bắt tay Luke nồng nhiệt. “Anh thế nào?”
“Thực sự rất ổn ạ.” Luke ngồi xuống bên tôi. “Thế David sao rồi chú?”
Luke học cùng con trai của bác sĩ Braine và lần nào chúng tôi gặp nhau anh cũng hỏi như thế sau khi ông hỏi câu kia.
Một khoảng im lặng khi ông Braine suy nghĩ câu hỏi. Đây là điều duy nhất ở ông khiến tôi thấy bực mình. Ông nghiền ngẫm mọi thứ bạn nói như thể điều đó cực kì quan trọng, trong khi thực ra bạn chỉ vừa nói đại một câu ngẫu nhiên để cuộc nói chuyện không bị ngắt quãng. Lần gặp trước tôi hỏi ông mua cà vạt ở đâu, và ông đã phải nghĩ đến năm phút, rồi gọi điện về nhà cho vợ để hỏi lại, và câu chuyện về nó là cả một thiên trường ca hoành tráng. Mà tôi thậm chí còn không thích cái cà vạt ngu ngốc đó nữa.
“David rất ổn,” cuối cùng ông cũng đáp, gật đầu. “Nó gửi lời hỏi thăm anh.” Lại một khoảng dừng nữa khi ông chăm chú đọc kết quả siêu âm. “Rất tốt,” rốt cuộc ông cũng lên tiếng. “Mọi thứ đều bình thường. Cô cảm thấy thế nào, Rebecca?”
“À, cháu khỏe!” tôi đáp. “Thật mừng là đứa bé không sao.”
“Tôi thấy cô vẫn đang đi làm toàn thời gian.” Ông Braine liếc vào hồ sơ của tôi. “Như thế không đòi hỏi cô phải cố gắng quá sức chứ?”
Bên cạnh tôi, Luke phì một tiếng. Anh thật thô lỗ.
“Đó là...” Tôi cố nghĩ xem nên nói thế nào. “Công việc của cháu không đòi hỏi nhiều đến thế.”
“Becky làm việc cho The Look,” Luke giải thích. “Chú biết cửa hàng mới trên phố Oxford chứ ạ?”
“À.” Nét mặt ông Braine xịu xuống. “Tôi hiểu rồi.”
Mỗi lần tôi bảo người khác tôi làm gì, họ đều lúng túng quay đi hoặc chuyển chủ đề hoặc vờ như chưa từng nghe tới The Look. Mà điều đó là không thể, vì mọi tờ báo đã nói về nó hàng tuần nay rồi. Hôm qua tờ Daili World còn gọi nó là “thảm họa bán lẻ lớn nhất trong lịch sử nước Anh”.
Ưu thế duy nhất của việc đóng góp cho sự thất bại của một cửa hàng là tôi có thể đánh cắp bao nhiêu giờ làm việc để đi gặp bác sĩ và học các lớp tiền sản cũng được. Và nếu tôi chưa trở lại ngay thì thậm chí cũng chẳng ai để ý.
“Tôi chắc rằng mọi thứ sẽ chuyển biến sớm thôi,” ông động viên. “Giờ thì hai vợ chồng còn câu hỏi gì nữa không?”
Tôi hít thật sâu. “Thực ra, đúng là cháu còn một câu hỏi.” Tôi ngập ngừng. “Giờ khi thấy kết quả siêu âm bình thường, liệu chú có thể cho biết có an toàn không nếu... chú biết đấy...”
“Đương nhiên rồi.” Ông Braine gật đầu ra điều hiểu ý. “Rất nhiều cặp tránh quan hệ tình dục trong giai đoạn đầu mang thai...”
“Ý cháu không phải là sex!” tôi ngạc nhiên nói. “Ý cháu là shopping cơ.”
“Shopping?” Ồng Braine suýt ngã ngửa.
“Cháu vẫn chưa mua sắm gì cho đứa nhóc cả,” tôi giải thích. “Cháu không muốn chuẩn bị trước bước không qua. Nhưng nếu mọi thứ có vẻ bình thường thì chiều nay cháu có thể bắt đầu rồi!”
Tôi không thể ngăn giọng mình phấn khích được. Tôi đã chờ và chờ được đi mua sắm cho đứa nhỏ. Mà tôi lại còn vừa đọc về một cửa hàng bán đồ baby mới rất tuyệt trên đường King nữa chứ, tên là Bambino. Thực ra thì tôi đã đặc biệt nghỉ nguyên một buổi chiều chỉ để đi xem!
Tôi cảm thấy Luke đang nhìn mình chăm chăm nên quay sang và trông thấy anh đang nhìn tôi đầy ngờ vực.
“Em yêu, ý em là sao, ‘bắt đầu’?” anh nói.
“Em vẫn chưa mua gì cho con!” tôi nói đầy tự vệ. “Anh biết em vẫn chưa mua gì mà.”
“Tức là... em vẫn chưa mua bộ váy ngủ Ralph Lauren cỡ trẻ con sao?” Luke đếm đếm ngón tay. “Hoặc là cái nhà rung đó? Hay bộ tiên nữ màu hồng có cánh?”
“Mấy thứ đó là để dành khi nó chập chững tập đi,” tôi nghiêm trang phản pháo. “Em vẫn chưa mua gì cho con lúc ẵm ngửa.”
Thật tình. Luke sẽ không thể thành một người cha tốt nếu không biết sự khác nhau đó.
“Thế nhỡ nó là con trai thì sao?” Luke hỏi. “Em định bắt nó mặc bộ tiên nữ màu hồng sao?”
Thực ra thì tôi đang định chính mình sẽ mặc. Thật sự thì, tôi đã mặc thử rồi và nó dãn khá tốt! Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thừa nhận chuyện này với Luke.
“Anh biết không, anh khiến em ngạc nhiên đấy, Luke.” Tôi hất cằm lên. “Em không nghĩ anh lại là người trọng nam khinh nữ.”
Ông Braine đang theo dõi câu chuyện của chúng tôi, vẻ bối rối.
“Tôi tưởng hai người không muốn biết giới tính của đứa trẻ?” ông chen vào.
“Không, cảm ơn chú,” Luke nói, giọng rất cương quyết. “Chúng ta muốn giữ bí mật để được ngạc nhiên, đúng không, Becky?”
“Ừm... đúng.” Tôi hắng giọng. “Trừ phi, chú Braine, có lẽ chú cho rằng chúng cháu cần biết vì những lí do mang tính y học rất hợp lí và không thể lảng tránh chăng?”
Tôi nhìn chăm chăm vào bác sĩ Braine, nhưng ông không hiểu ẩn ý.
“Không cần đâu,” ông mỉm cười.
Chết tiệt.
Thêm hai mươi phút nữa chúng tôi mới rời phòng khám được, trong đó ba phút là bác sĩ Braine khám cho tôi, còn lại là thời gian ông ấy và Luke hồi tưởng lại một trận cricket nào đó ở trường. Tôi cố gắng lịch sự lắng nghe - nhưng tôi không thể không nhấp nhổm sốt ruột. Tôi muốn đến Bambino!
Cuối cùng thì việc khám cũng kết thúc và chúng tôi đang bước ra con phố London đông đúc. Một phụ nữ bước qua cùng chiếc xe nôi kiểu cũ hiệu Silver Cross, và tôi kín đáo ngắm nghía nó. Chắc chắn tôi muốn có một chiếc xe nôi như thế, với những bánh xe linh hoạt duyên dáng ấy. Trừ việc tôi sẽ phải biến nó thành màu hồng sậm. Sẽ tuyệt lắm à xem. Người ta sẽ gọi tôi là Cô Gái Với Chiếc Xe Nôi Màu Hồng Sậm. Trừ trường hợp nó là con trai, nếu thế tôi sẽ phun sơn màu phớt thiên thanh. Không... màu ngọc xanh biển. Và mọi người sẽ nói...
“Sáng nay anh đã nói chuyện với Giles ở đại lí bất động sản.” Luke cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Thật không?” Tôi hào hứng ngẩng lên. “Anh ta có tin gì chưa?”
“Chẳng có gì.”
“Ôi.” Tôi thở hắt ra.
Hiện tại chúng tôi đang sống trong một căn hộ tầng thượng, Luke đã ở đây nhiều năm. Nó đẹp đến ngạt thở, nhưng không có vườn, đã thế lại la liệt thảm màu be trơn, nên không hoàn toàn phù hợp với trẻ con. Vì vậy vài tuần trước chúng tôi đã rao bán nó và bắt đầu tìm một căn nhà mới xinh xắn dành cho gia đình.
Vấn đề là, có người đã chộp lấy căn hộ của chúng tôi ngay lập tức. Chuyện này - tôi không muốn huênh hoang hay gì đâu - nhưng tất cả là nhờ tài trang trí xuất sắc của tôi. Tôi đã thắp nến khắp nơi, trong phòng tắm đặt một chai champagne trong xô đá, và hàng đống những thứ thể hiện “phong cách sống” như các chương trình nhạc kịch, giấy mời đến những sự kiện xã hội hào nhoáng (tôi mượn từ cô bạn Suze sành điệu của mình). Thế là có ngay một cặp gọi điện đến Karlssons đề nghị mua lập tức! Và họ có thể trả tiền mặt!
Thế thì tuyệt quá - mỗi tội chúng tôi sẽ sống ở đâu đây? Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy ngôi nhà nào ưng ý mà đại lí bất động sản cứ nói mãi là thị trường đang rất “khan hiếm”, “nghèo nàn” và hỏi chúng tôi đã nghĩ đến chuyện thuê nhà chưa?
Tôi không muốn đi thuê. Tôi muốn có một căn nhà mới đáng yêu để biến nó thành tổ ấm cho con.
“Lỡ mình không tìm được chỗ nào thì sao?” Tôi ngẩng lên nhìn Luke. “Nếu chúng ta bị đẩy ra đường? Sắp mùa đông rồi! Mà bụng em sắp to lắm rồi!”
Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh mình nặng nề bước ngược phố Oxford trên nền nhạc đồng ca bài “O LittleTown of Bethlehem”.
“Em yêu, chúng ta sẽ không bị tống ra đường đâu! Nhưng Giles nói có thể chúng ta sẽ phải linh hoạt hơn với mấy yêu cầu của mình.” Luke ngưng lại. “Anh nghĩ ý anh ấy là mấy yêu cầu của em, Becky.”
Thật không công bằng! Khi họ gửi cho chúng tôi Mẫu đơn Tìm nhà, trên đó viết, “Xin hãy nêu càng cụ thể càng tốt những yêu cầu của ông/bà.” Thế thì tôi mới nêu rõ chứ. Và giờ thì họ lại kêu ca!
“Chúng ta có thể quên Phòng Giày đi, đương nhiên,” anh nói thêm.
“Nhưng…” tôi ngừng lại khi thấy nét mặt anh. Tôi từng trông thấy Phòng Giày trên tờ Lifestyles of the Rich and Famous [Phong cách sống của những người giàu có và nổi tiếng] và từ đó tôi vẫn mong mỏi có được một cái như thế. “Thì đành vậy,” tôi nói, cam chịu.
“Và yêu cầu về khu vực của chúng ta cũng cần phải linh hoạt hơn.”
“Em không thấy sao đâu!” tôi nói, đúng lúc di động của Luke lại réo. “Thực ra, em nghĩ đấy cũng là một ý hay.”
Chính Luke mới là người nói thích khu Maida Vale chứ không phải tôi. Tôi thì thích sống ở nhiều nơi.
“Luke Brandon nghe đây,” Luke nói bằng giọng công việc của mình. “Ôi, chào. Vâng, bọn em siêu âm xong rồi. Có vẻ mọi thứ đều bình thường.”
“Là Jess,” anh nói với tôi. “Chị ấy đã thử gọi cho em nhưng em tắt máy.”
“Jess!” tôi nói, vui mừng. “Cho em nói chuyện với chị ấy với!”
Jess là chị gái tôi. Chị gái của tôi. Giờ tôi vẫn thấy phấn khích khi nói thế. Cả đời tôi vẫn nghĩ mình là con một - và rồi tôi phát hiện ra mình có một chị gái cùng cha khác mẹ thất lạc! Lúc đầu chúng tôi không hẳn là hợp nhau, nhưng từ khi bị kẹt giữa một cơn bão và nói chuyện tử tế với nhau thì chúng tôi đã trở thành những người bạn thực sự.
Vài tháng nay tôi không gặp chị vì chị bận đến tận Guatemala để làm dự án nghiên cứu địa chất gì đó. Nhưng bọn tôi vẫn gọi điện và email cho nhau, chị còn gửi qua tin nhắn điện thoại cho tôi một tấm ảnh chị đứng trên vách đá. (Mặc một chiếc áo khoác sùm sụp gớm guốc màu xanh da trời thay vì chiếc jacket giả lông thú tôi mua cho chị. Thật tình!)
“Em phải về văn phòng đây,” Luke nói vào điện thoại. “Còn Becky sẽ đi mua sắm. Chị có muốn nói chuyện chút không?”
“Suỵt!” tôi kinh hoàng rít lên. Anh biết là không nên nhắc đến từ “mua sắm” với Jess mà.
Vừa làm mặt giận anh tôi vừa cầm điện thoại áp lên tai. “Chào chị Jess! Tình hình thế nào?”
“Tuyệt lắm!” Tiếng chị nghe hoàn toàn xa xăm và rè rè. “Chị chỉ gọi điện hỏi xem siêu âm thế nào thôi.”
Tôi không khỏi cảm thấy cảm động vì chị đã nhớ đến. Có lẽ chị đang đu mình trên một sợi dây thừng tận một khe núi đâu đó, tay đục đục vào mặt đá, nhưng chị vẫn không phiền mà gọi điện.
“Mọi thứ có vẻ ổn chị ạ!”
“Vâng,” Luke nói vọng vào. “Ơn trời.” Tôi nghe thấy giọng Jess nhẹ nhõm hẳn đi. Tôi biết chị vẫn cảm thấy có lỗi vì việc tôi bị ngã xuống núi, vì tôi trèo lên đó để tìm chị, bởi vì...
Thôi, đó là một câu chuyện dài. Vấn đề là đứa trẻ không sao.
“Luke nói em đang định đi mua sắm à?”
“Chỉ vài thứ cần thiết cho đứa nhỏ thôi,” tôi vui vẻ nói. “Vài cái... ừm... tã giấy tái chế. Ở cửa hàng tiết kiệm.” Tôi có thể thấy Luke đang cười mình, nên vội vàng quay đi.
Vấn đề với chị Jess của tôi là chị không thích mua sắm, tiêu tiền, hoặc hủy hoại thế giới này bằng chủ nghĩa tiêu thụ xấu xa. Và chị nghĩ là tôi cũng thế. Chị nghĩ tôi sẽ làm theo chị và hà tiện.
Thực ra tôi đã hà tiện trong chừng một tuần. Tôi đặt mua một bao yến mạch to đùng, mua vài bộ quần áo hàng thùng ở cửa hàng Oxfam, lại còn làm mòn xúp đậu lăng. Nhưng rắc rối với việc sống hà tiện là như thế chán chết đi được. Bạn sẽ phát ốm lên vì xúp, vì không mua tạp chí cho khỏi phí tiền, và vì cứ phải chập hai cục xà phòng sắp hết vào nhau thành một đống kinh tởm. Rồi bao yến mạch choán chỗ để mấy cây gậy chơi gôn của Luke, nên cuối cùng tôi đành tặc lưỡi tống chúng đi và mua ngũ cốc Weetabix thay vào đó.
Chỉ là tôi không thể nói với Jess, vì chuyện đó sẽ phá hủy mối gắn kết của tình chị em dễ thương.
“Em đã xem bài báo về cách tự làm khăn lau cho trẻ con chưa?” chị hào hứng nói. “Khá là dễ. Chị đã bắt đầu tích trữ vải vụn cho em rồi đấy. Chị em mình có thể làm cùng nhau.”
“Ối. Ừm... vâng!”
Jess liên tục gửi cho tôi những số tạp chí tên là Frugal Baby [Nuôi con Tiết kiệm]. Trên bìa chúng có in những câu như “Trang Trí Phòng Cho Con Bạn Với £25!” và ảnh của những đứa trẻ mặc bao tải bột mì cũ, và nhìn chúng khiến tôi tuyệt vọng. Tôi không muốn cho con tôi ngủ trên một cái giường làm từ giỏ đựng đồ giặt bằng nhựa giá ba bảng. Tôi muốn mua một chiếc giường cũi xinh xắn dễ thương có diềm đăng ten trắng.
Giờ thì chị lại tiếp tục nói về cái gì đó gọi là “bộ áo liền quần trẻ em làm từ sợi cây gai dầu bền chắc”. Tôi nghĩ mình kết thúc cuộc nói chuyện ở đây được rồi.
“Em phải đi đây, chị Jess,” tôi cắt ngang. “Chị có đến dự tiệc của mẹ được không?”
Tuần sau mẹ tôi tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi. Mời rất nhiều người, có cả một ban nhạc, và chú Martin hàng xóm còn định biểu diễn ảo thuật nữa!
“Tất nhiên rồi!” Jess nói. “Lỡ sao được! Gặp em sau nhé.”
“Bye!”
Tôi tắt điện thoại và quay sang thấy Luke đã vẫy được một chiếc taxi. “Anh có nên thả em xuống chỗ cửa hàng tiết kiệm không?” anh hỏi, mở cửa xe.
Ôi, ha ha.
“Xin đưa tôi đến cửa hàng Bambino trên đường King,” tôi nói với tài xế.
“Này, anh có muốn đi cùng không, Luke?” tôi nói thêm trong một cơn phấn khích. “Mình có thể cùng xem những chiếc xe nôi tuyệt vời và mọi thứ rồi đi uống trà ở đâu đó đẹp đẹp...”
Nhìn nét mặt Luke tôi đã biết thừa là anh sẽ nói không.
“Em yêu, anh cần phải về văn phòng. Họp với Iain. Lần khác anh sẽ đi cùng em, anh hứa đấy.”
Chẳng việc gì phải thất vọng. Tôi biết Luke đang làm việc cật lực vì vụ Arcodas. Nhưng ít ra anh cũng đã dành thời gian đi siêu âm với tôi. Taxi chuyển bánh và Luke choàng tay qua tôi.
“Trông em thật rực rỡ,” anh nói.
“Thật ư?” Tôi cười tươi lại với anh. Phải nói là hôm nay tôi thực sự thấy vui. Tôi đang mặc quần jeans Earl dành cho bà bầu, đi xăng đan cao gót hở mũi đế cói, và một chiếc áo yếm sexy của Isabella Oliver, tôi cố tình mặc cái này để khoe một chút chút dấu hiệu của cái bụng bầu rám nắng.
Trước đây tôi chưa từng nhận ra - nhưng mang thai thật là tuyệt! OK, bụng bạn to ra - nhưng nó nên thế. Vì chân bạn sẽ thon lại khi so với bụng. Và đột nhiên ngực bạn sẽ lớn lên. (Cái này, tôi phải nói là, Luke khá quan tâm đấy.)
“Mình xem lại mấy tấm hình chụp kết quả siêu âm này đi,” anh nói.
Tôi thọc tay vào túi xách tìm cuộn ảnh in trên giấy bóng, và trong một lúc chúng tôi chỉ cùng nhau nhìn chúng đăm đăm: nhìn cái đầu tròn tròn; nhìn khuôn mặt bé bỏng trông nghiêng.
“Chúng ta sắp cho ra đời một con người hoàn toàn mới,” tôi lẩm nhẩm, mắt đăm đăm. “Anh có tin được không?”
“Anh biết.” Vòng tay Luke siết chặt quanh tôi. “Đây là cuộc phiêu lưu lớn nhất chúng ta từng tham gia.”
“Tạo hóa thật là kì diệu.” Tôi cắn môi, cảm thấy cảm xúc lại trào dâng. “Toàn bộ bản năng làm mẹ đang tác động đến em. Em cảm thấy... em muốn cho con mình mọi thứ!”
“Đến Bambino rồi,” tài xế taxi nói, táp vào vỉa hè. Tôi ngẩng lên khỏi mấy tấm hình siêu âm và trông thấy một mặt tiền mới tinh, tuyệt vời chưa từng thấy. Sơn màu kem, mái che sọc đỏ, người gác cửa ăn mặc như một chú lính chì còn các cửa sổ thì như một kho báu vô chủ dành cho trẻ em. Ở đó có những bộ quần áo nhỏ nhắn xinh xắn mặc trên ma nơ canh, một cái giường trẻ em có hình như một chiếc Cadillac của thập niên 1950, một chiếc vòng đu quay thật cỡ nhỏ xoay tròn tít...
“Wow!” tôi hít hà, với lấy tay nắm cửa taxi. “Em tự hỏi cái vòng đu quay ấy có bán không! Tạm biệt anh, Luke, hẹn gặp anh sau…”
Tôi đã đi được nửa đường đến lối vào thì nghe tiếng Luke gọi với ra, “Khoan đã!” Tôi quay lại, trông thấy một vẻ hơi hoảng hốt trên mặt anh. “Becky.” Anh nhoài người ra khỏi taxi. “Con không cần phải có mọi thứ đâu.”