Chương 10
Có lẽ tôi không phải là 110 phần trăm tự tin. Có lẽ chỉ 100 phần trăm thôi. Hoặc thậm chí... chỉ chín mươi lăm.
Đã vài tuần kể từ hôm Luke ra ngoài tối đó với Venetia, và sự tự tin của tôi đã lung lay chưa từng thấy. Không phải vì có chuyện gì đã xảy ra, không hẳn thế. Bề ngoài, Luke và tôi vẫn hạnh phúc như cũ và chẳng có gì không ổn. Chỉ có điều...
Ừm, OK. Đây là bằng chứng đến nay tôi có được:
1. Luke tiếp tục nhận được tin nhắn và mỉm cười và nhắn lại ngay tức khắc. Và tôi biết là tin cô ta gửi. Và anh chẳng bao giờ cho tôi xem.
2. Anh đã ra ngoài cùng cô ta ba lần nữa. Mà không có tôi. Một lần khi tôi có hẹn với Suze, anh bảo có lẽ anh cũng nên dành buổi tối với vài người bạn, và hóa ra “vài người bạn” đó chỉ là Venetia. Một lần với cả hội Cambridge đến một bữa tiệc tối sang trọng với giáo sư cũ của họ, không được mang theo vợ/chồng/bạn trai/bạn gái. Và một lần là đi ăn trưa, mà lí do có vẻ là vì cô ta “đang ở ngay văn phòng anh”. Ờ, hay đấy. Đỡ đẻ trong một khu nhà văn phòng sao?
Đó là lúc chúng tôi đã cãi vã nho nhỏ, tôi bảo (rất nhẹ nhàng), rằng Chà, anh đang dành nhiều thời giờ cho Venetia ghê, có khi còn nhiều quá ấy? Rồi Luke đáp là giờ cô ta đang buồn quá và cần một người bạn cũ để nói chuyện. Thế là tôi bảo, “À, em cũng buồn lắm khi anh cứ ra ngoài tiệc tùng với bạn bè mà không có em!” Và Luke nói gặp bạn bè cũ thời đại học là điểm sáng trong cả năm của anh ấy, đó là cơ hội để anh đổi gió và nếu tôi đi cùng tôi sẽ hiểu. Nên tôi nói, “Nếu anh rủ thì em đã đi rồi.” Và anh nói anh đã rủ tôi, và tôi nói...
Thôi kệ. Chúng tôi đã nói vài thứ.
Đó là toàn bộ bằng chứng mà tôi có. Tôi thậm chí còn không hiểu sao mình lại gọi nó là bằng chứng - không hẳn vì tôi nghĩ đang thực sự có chuyện gì mờ ám. Ý tôi là… đó là một ý tưởng thật lố bịch. Tôi đang nói về Luke kia mà. Chồng tôi.
“Mình không thể tin là có chuyện gì mờ ám đang xảy ra, Bex.” Suze lắc đầu và khuấy món sinh tố vị mâm xôi và mơ. Sáng nay cô qua chơi để chúng tôi thử làm xét nghiệm giới tính, nhưng đến thời điểm này tất cả những gì chúng tôi làm được là nói về Luke. May mà tất cả bọn trẻ đều đang trong phòng khách, ăn sandwich và mê mải xem Telebubies (Suze chỉ cho chúng xem sau khi tôi thề sẽ không bao giờ, không bao giờ cho Lulu biết).
“Mình cũng đâu tin nổi!” Tôi dang rộng tay. “Nhưng lúc nào họ cũng gặp nhau, cô ta thì liên tục nhắn tin cho Luke, mà mình thì chẳng hiểu họ nói chuyện gì...”
“Cậu đã khẳng định chủ quyền chưa?” Suue cắn một miếng bánh sô cô la. Lần gặp cô ta gần đây nhất ấy?
“Làm hết rồi! Nhưng cô ta chẳng hiểu gì.”
“Hmm.” Suue trầm ngâm một lát. “Cậu đã nghĩ đến chuyện đi khám chỗ bác sĩ khác chưa?”
“Mình cứ nghĩ chuyện đó suốt. Nhưng mình không nghĩ như thế sẽ thay đổi được gì. Chẳng phải cô ta đã bắt liên lạc được với Luke rồi sao? Trên thực tế, có lẽ cô ta thích gạt mình ra khỏi chuyện này.”
“Thế Luke bảo sao?”
“À thì.” Tôi bắt đầu mân mê cái ống hút. “Anh ấy nói cô ta đang hoàn toàn cô đơn và dễ bị tổn thương từ khi chia tay với gã bạn trai. Anh ấy làm như thể cô ta là một nạn nhân tội nghiệp bi thảm vậy. Đã thế còn luôn bênh cô ta. Hôm trước mình gọi cô ta là Cruella de Venetia(*) và anh cáu điên lên.
(*) Nhại tên mụ trộm chó nham hiểm Cruella de Vil trong 101 chú chó đốm.
“Cruella de Venetia.” Suze phun cả vụn bánh quy lên bàn. “Hay thế.”
“Hay gì mà hay! Rết quả là bọn mình cãi nhau! Cô ta hiện diện trong cuộc sống của bọn mình, ngay cả khi mình không bao giờ trông thấy cô ta.”
“Chẳng lẽ cậu không có hẹn khám ở chỗ cô ra sao?” Trông Suze có vẻ ngạc nhiên.
“Không gặp, mấy tuần rồi. Hai lần gần đây nhất mình đến đó thì cô ta bận đỡ đẻ, và bác sĩ trợ lí của cô ta khám ình.”
“Cô ta tránh mặt cậu đấy.” Suze gật gù ra điều hiểu biết và hút soàn soạt cái ống hút, lông mày cau lại. “Bex, tớ biết khuyên cậu thế này thật tởm... nhưng xem trộm tin nhắn của Luke thì sao?”
“Mình làm rồi,” tôi thừa nhận.
“Và?” Suze háo hức.
“Toàn tiếng Latin.”
“Tiếng Latin?”
“Hồi đại học cả hai bọn họ đều học tiếng Latin,” tôi hậm hực nói. “Đó là ‘món độc’ của họ. Mình cóc hiểu gì cả. Nhưng đã viết lại một câu.” Tôi thò tay vào túi giở ra một mẩu giấy nhỏ. “Đây này.”
Cả hai chúng tôi im lặng nhìn những từ đó.
Fac me laetam: mecum hodie bibe(*)!
(*) Làm em v đi anh, hôm nay uống chút gì với em nhé.
“Mình không thích âm của mấy từ này,” cuối cùng Suze nói.
“Mình cũng vậy.”
Chúng tôi cùng xem xét mấy từ đó một lúc nữa, rồi Suze thở dài và nhét mẩu giấy lại tay tôi. “Bex, mình ghét phải nói điều này... nhưng cậu nên cảnh giác. Đúng hơn là cậu nên phản công. Nếu cô ta có thể giành ngần này thời gian của Luke thì cậu cũng có thể. Lần cuối cùng hai người cùng làm gì đó thật lãng mạn là khi nào, chỉ hai người thôi ấy?”
“Chả biết. Chắc phải hàng thập kỉ chưa làm gì rồi.”
“Đấy, thấy chưa!” Suze vỗ bàn đắc thắng. “Đến văn phòng anh ấy rồi rủ anh ấy đi ăn trưa như một sự ngạc nhiên đi. Chắc anh ấy sẽ thích.” Ý này hay đây. Tôi chưa từng muốn làm phiền Luke khi anh ở công ti, vì anh rất bận. Nhưng nếu Venetia có thể thì sao tôi lại không?
“OK, mình sẽ thử,” tôi nói, giọng v hẳn lên. “Và mình sẽ kể cho cậu nghe diễn biến. Cảm ơn, Suze.” Tôi hút cạn cốc sinh tố của mình rồi điệu đàng đặt cốc xuống. “Thôi, bắt đầu đi.”
“Ừ.” Suze nhìn thẳng vào mắt tôi. “Cậu đã sẵn sàng chưa?”
“Chắc là rồi.” Tôi cảm thấy một cơn căng thẳng cuộn lên. “Làm đi!”
Tôi kéo cái hộp đựng máy dự đoán giới tính trên bàn về phía mình và xé giấy nylon bọc, tay hơi run một chút. Chỉ vài phút nữa thôi mình sẽ biết. Chuyện này gần như cũng phấn khích như chính chuyện sinh con vậy!
Tôi thầm nghĩ đó là con trai. Mà cũng có khi là con gái.
“Này, Bex, từ từ đã,” Suze đột nhiên nói. “Cậu định lừa Luke thế nào?”
“Ý cậu là sao?”
“Khi họ đỡ đứa trẻ ra thật ấy! Cậu định thuyết phục anh ấy tin là mình không hề biết giới tính của nó trước như thế nào đây?
Tôi ngừng xé lớp giấy bọc. Thật là một điểm quan trọng.
“Đơn giản là mình sẽ giả vờ ngạc nhiên,” cuối cùng tôi nói. “Mình giỏi diễn lắm - nhìn đây này.” Tôi khoác lên mặt vẻ kinh ngạc. “Trời ơi, là... con trai!”
Suze chun mũi. “Bex, quá tệ!”
“Tại mình chưa sẵn sàng thôi,” tôi vội nói. “Thử lại nhé.” Tôi tập trung một lát, rồi há hốc miệng. “Ôi, là con gái!”
Suze vừa lắc đầu vừa nhăn nhó. “Hoàn toàn giả tạo! Bex, cậu cần phải hóa thân vào vai diễn. Cậu cần sử dụng vài Thủ pháp.”
Ôi không. Lại thế rồi. Trước khi vào đại học Suze từng học ở trường dạy kịch nghệ một học kì, nên cô nghĩ mình thực sự là Judi Dench. (Đó không hẳn là một trường kịch nghệ đích thực, như Học viện Kịch nghệ Hoàng gia. Nó là một trường tư, nơi bố bạn trả tiền để bạn tự nấu bữa chiều. Nhưng ta sẽ không nhắc đến chuyện đó làm gì.)
“Đứng lên,” cô hướng dẫn tôi. “Làm vài bài tập thả lỏng đi...” Cô quay cổ mòng mòng và lắc tay bần bật. Một cái ngần ngại, tôi bắt chước cô. “Nào, động lực của cậu là gì?”
“Lừa Luke,” tôi nhắc cô nhớ lại.
“Không! Động lực nội tại cơ. Nhân vật của cậu.” Suze nhắm mắt lại một lát, như thể để nói chuyện với các hồn ma. “Cậu sắp làm mẹ. Cậu sắp sửa được nhìn thấy con mình lần đầu tiên. Cậu sung sướng... nhưng ngạc nhiên... Giới tính của đứa trẻ là điều cậu chưa hề biết trước... Cậu chưa từng kinh ngạc đến thế trong đời... Thực sự cảm thấy điều đó...”
“Ôi.. con trai!” tôi bấu lấy ngực mình. Suze múa tay về phía tôi.
“Nữa đi, Bex! Lại đi, thêm lửa vào!”
“Là con trai! Ôi trời ơi, là CON TRAI!!!” Giọng tôi vang vọng khắp căn bếp, một cái thìa rơi từ bàn xuống sàn.
“Đấy, khá tốt rồi!” trông Suze có vẻ ấn tượng.
“Thật chứ?” tôi hổn hển.
“Ừ! Cậu chắc chắn sẽ lừa được anh ấy. Giờ mình xét nghiệm thử
Khi tôi tiến đến bồn rửa lấy chút nước, Suze xé toạc cái hộp và lôi ra một cái xi lanh.
“Ôi, nhìn này,” cô hớn hở nói. “Cậu sẽ phải tiêm.”
“Tiêm á?” tôi khiếp hãi quay lại.
“‘Xét nghiệm máu này sẽ rất nhanh chóng và dễ tiến hành’,” cô đọc to tờ hướng dẫn. “‘Chỉ việc nhờ một bác sĩ, y tá, hay bất cứ ai đủ năng lực, lấy một lọ nhỏ máu từ ven.’ Đây là kim,” cô nói thêm, lấy ra một cái hộp nhựa. “Mình làm bác sĩ cho.”
“Ừ,” tôi gật đầu, cố gắng che giấu nỗi e sợ. “Er, Suze... cậu đã bao giờ tiêm cho ai thật chưa?”
“Ôi rồi.” Cô gật đầu tự tin. “Mình đã tiêm ột con cừu. Nào!” Cô lắp kim vào xi lanh. “Xắn tay áo lên!”
Cừu?
“Thế, chúng ta sẽ làm gì với lọ máu đó?” tôi hỏi, kéo dài thời gian. “Chúng ta sẽ gửi nó đến phòng thí nghiệm,” Suze nói, với lấy tờ hướng dẫn. “‘Kết quả sẽ được gửi cho bạn trong một phong bì không nêu danh tính, bí mật. Xin hãy chờ...’” cô giở sang trang... “‘khoảng mười đến mười hai tuần.’”
Hả?
“Mười đến mười hai tuần?” tôi giật lấy tờ hướng dẫn từ tay Suze. “Để làm quái gì? Lúc đó thì mình đã biết rồi.” Tôi lật qua lật lại tờ hướng dẫn, cố tìm mục “Lựa chọn nhận kết quả nhanh”, nhưng không có. Cuối cùng tôi thôi tìm và tràn trề thất vọng ngồi thụp xuống cái ghế kiểu quầy bar. “Mười hai tuần. Thế thì còn làm làm gì!”
Suze thở dài và ngồi xuống cạnh tôi. “Bex, chẳng lẽ cậu không đọc tí hướng dẫn nào trước khi mua sao? Cậu không tìm hiểu nó hoạt động thế nào sao?”
“Ừm... không,” tôi thừa nhận. “Mình nghĩ sẽ giống như que thử thai. Với một vạch xanh, một vạch hồng.”
Cái xét nghiệm rác rưởi ngu ngốc. Còn nướng của mình bốn xịch bảng nữa. Đúng là lừa đảo. Ý tôi là, chẳng lẽ họ nghĩ rằng các phụ nữ mang thai sẽ tuyệt vọng muốn biết giới tính của con mình đến thế sao? Chỉ cần chờ vài tháng, vì Chúa! Mà đâu phải chuyện đó quan trọng gì. Miễn đó là một đứa trẻ khỏe mạnh, thì thật tình, việc gì...
“Mình thử lại bằng nhẫn nhé?” Suze cắt ngang suy nghĩ của tôi. “Xem sao?”
“Ôii!” tôi ngẩng lên, mắt sáng rực. “Ừ ừ, làm đi.”
Chúng tôi thử bói nhẫn thêm năm lần nữa, và quyết định đó là con trai với tỉ lệ 3-2. Thế là chúng tôi lên một danh sách dài ngoằng gồm các tên con trai và Suze thuyết phục tôi đặt tên nó là Tarqn Winfrid Susan. Ối ối. Tôi không nghĩ vậy đâu.
Trước khi Suze mặc áo ấm ấy đứa nhà cô, cho chúng ăn cả đống viên dầu cá (để giảm bớt tác hại của ti vi đối với mắt) rồi về, tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều. Cô nói đúng, Luke và tôi cần phải dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Và tôi đã nghĩ ra một kế hoạch rủ anh đi ăn trưa hay ho hơn nhiều. Ý tôi là, lúc nào mà anh chẳng đi ăn mấy bữa trưa nhàm chán cũ kĩ sặc mùi công việc đó. Tôi muốn làm gì đó thật khác biệt. Một điều gì đó lãng mạn.
Vậy là hôm sau đi làm, tôi gọi đến cửa hàng Food Hall yêu cầu mang tới một giỏ kiểu dã ngoại toàn món Luke thích. Tôi đã kiểm tra lại chỗ Mel, trợ lí của anh, và biết anh không có cuộc hẹn nào vào giờ ăn trưa. (Tôi không nói cho cô biết lí do tại sao tôi hỏi, vì không đời nào cô lại giữ được bí mật.) Kế hoạch của tôi là làm cho anh ngạc nhiên và tổ chức một bữa trưa kiểu dã ngoại ngay trong văn phòng anh, nó sẽ thân mật và dễ thương lắm đây! Tôi thậm chí còn bảo họ cho thêm vào một chai champagne, một tấm khăn trải kẻ ô vuông và một chúc đài nến “kiểu dã ngoại” của Homewares, chỉ để cho có không khí.
Khi khởi hành đến văn phòng Luke vào giờ ăn trưa, tôi cảm thấy khá phấn khích. Đã hàng thập kỉ rồi từ cái thời chúng tôi làm điều gì đó bột phát thế này! Hơn nữa, tôi đã không đến Brandon Communications hàng tuần nay, và tôi nóng lòng được gặp mọi người quá. Giờ công ti đang mang một không khí phấn chấn tuyệt vời hơn bao giờ hết, kể từ khi họ giành được thương vụ với Arcodas. Arcodas Group quá lớn, quá khác biệt so với toàn bộ các khách hàng tài chính bình thường họ vẫn xử lí, đó là thử thách lớn nhất mà họ từng đối mặt. (Tôi biết điều này khi giúp Luke viết bài diễn văn lên tinh thần ọi người.)
Nhưng rồi, cuộc sống sẽ là gì nếu không có những chuyến mạo hiểm mới và những giấc mơ mới? Brandon Communications là số một trong lĩnh vực của mình, mỗi năm lại hùng mạnh hơn, năng động hơn; phát triển thêm nhiều hoạt động kinh doanh mới. Sát cánh bên nhau, họ có thể chấp nhận bất cứ thử thách nào, đối diện với nó và chinh phục nó. Như một đội. Như một gia đình (tôi viết đoạn này.)
Tôi đến văn phòng anh vừa kịp trước một giờ, rồi rón rén qua tiền sảnh lát đá cẩm thạch đến chỗ Karen, nhân viên lễ tân. Cô đang thì thầm nói chuyện với Dawn, đồng nghiệp của cô, trông mặt đỏ lựng và có vẻ buồn bã. Tôi hi vọng mọi chuyện đều ổn.
“Như thế không được,” tôi nghe được cô nói bằng giọng cẩn trọng khi tiến đến cái bàn. “Đơn giản là không được. Không ai được phép cư xử như thế, sếp hay không cũng vậy. Tôi biết mình cổ lỗ...”
“Không phải,” Dawn cắt ngang. “Đây là chuyện tôn trọng đồng loại của mình.”
“Tôn trọng.” Karen gật đầu lia lịa. “Tôn trọng cảm giác của cô ấy, cô gái tội nghiệp đó...”
“Cô đã gặp cô ấy bao giờ chưa? Kể từ...” Dawn bỏ lửng câu nói đầy ẩn ý.
Karen lắc đầu. “Đã ai gặp đâu.”
Tôi theo dõi cuộc hội thoại ấy với cảm giác hơi khó chịu. Họ đang nói về cái gì vậy? “Cô ấy” là ai?
“Xin chào!” tôi nói và cả hai bọn họ giật bắn mình.
“Becky! Trời ạ!” Karen trông hơi bối rối khi thấy tôi. “Chị đang làm... Chúng tôi có được biết trước là chị đến không nhỉ?” Cô bắt đầu giở đống giấy tờ trên bàn. “Dawn, trong sổ ghi lịch hẹn có không?”
Sổ ghi lịch hẹn? Từ khi nào tôi phải đặt lịch trước mới gặp được chính chồng mình vậy?
“Tôi chỉ nghĩ mình sẽ gây cho Luke một sự ngạc nhiên thôi. Giờ ăn trưa anh ấy rảnh mà, tôi kiểm tra rồi. Nên tôi nghĩ chúng tôi có thể ăn trưa kiểu dã ngoại ngay trong văn phòng anh ấy!” Tôi gật đầu chỉ cái giỏ trên tay mình.
Tôi đang đợi họ nói, “Thật là một ý tưởng dễ thương!” Nhưng thay vì thế, Karen và Dawn trông đều hơi căng thẳng.
“Vâng!” Cuối cùng Karen nói. “Ừm. Để xem... liệu...” Cô nhấn vài nút trên điện thoại tổng của mình. “A lô, Mel à? Karen ở bàn lễ tân đây. Becky đang ở đây. Becky Brandon. Cô ấy đến đây để... làm Luke ngạc nhiên.” Im lặng khá lâu khi Karen lắng nghe chăm chú. “Ừ. Ừ, tôi sẽ làm thế.” Cô ngẩng lên và mỉm cười với tôi. “Mời chị ngồi, Becky. Sẽ có người đến gặp chị ngay.”
Mời chị ngồi? Sẽ có người đến gặp chị ngay? Chuyện quái quỷ gì xảy ra với họ vậy?
“Sao tôi lại không thể đi thẳng lên?” tôi gợi ý.
“Chúng tôi... không biết chắc Luke đang ở đâu.” Karen trông hoàn toàn gian xảo. “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu chị…” Cô hắng giọng. “Adam sẽ xuống đây ngay.” không thể tin nổi. Adam Farr là trưởng bộ phận truyền thông của công ti. Anh ta là người luôn được triệu đến để giải quyết những tinh huống đòi hỏi phải khéo léo. Luke nói Ađam là chuyên gia hoàn hảo trong việc “xử lí” con người.
Tôi đang được xử lí. Sao tôi lại phải bị xử lí? Chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Chị ngồi đi, Becky!” Karen nói - nhưng tôi không nhúc nhích.
“Tôi chẳng may đã nghe được các bạn nói chuyện lúc nãy,” tôi làm ra vẻ tự nhiên nói. “Có chuyện gì không ổn sao?”
“Tất nhiên là không!” Karen đáp tắp lự, cứ như thể cô đã chờ tôi hồi nãy giờ. “Chúng tôi đang nói về... một chuyện trên ti vi. Đúng không, Dawn?”
Dawn gật đầu đồng ý, nhưng mắt Karen lộ vẻ lo lắng.
“Chị thì thế nào?” Karen nói. “Vẫn ổn chứ, Becky?”
“Chị sắp sinh rồi, đúng không?” Dawn chen vào.
Tôi cố gắng nghĩ ra một câu trả lời tự nhiên, thân thiện - nhưng làm thế nào được? Toàn bộ màn hỏi han này là giả. Đúng lúc ấy, cửa thang máy mở và Adam Farr sải chân bước ra.
“Rebecca!” Anh ta nở nụ cười chuyên dùng trong công việc và đút cái Black Berry vào túi. “Thật hân hạnh được gặp chị.”
Có thể tay này là gã mị dân nhất công ti. Nhưng anh ta sẽ không mị được tôi đâu.
“Chào, Adam,” tôi cộc lốc nói. “Luke có đây không?”
“Anh ấy vừa họp xong,” Adam bật ra ngay. “Ta lên gác làm chút cà phê đi, thể nào mọi người cũng bất ngờ khi biết chị ghé qua à xem.”
“Cuộc họp gì?” tôi cắt ngang, và tôi thề là đã thấy Adam nao núng.
“Về tài chính,” anh ta nói, sau một khoảng dừng rất rất ngắn. “Tôi e là chán lắm. Ta lên nhé?”