Chương 8: Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Trong căn phòng phía sau Trương gia, có một cái giường đất rộng thấp.

Tam Niệm yếu ớt nằm trong ổ chăn, còn Nhị Niệm ghé ở mép giường, ôm má nhìn muội muội.

"Nhị ca, nữ nhân xấu đó thật sự sẽ sợ sao?"

"Sẽ." Nhị Niệm gật đầu khẳng định: "Ta đã thấy qua bộ dáng bà ta sợ chuột, thật buồn cười. Tam muội có thể yên tâm, nhị ca sẽ có thể báo thù cho muội. "

Tam Niệm yếu ớt hạ mí mắt xuống, thân thể co rụt lại: "Nhưng mà, con chuột có cắn bà ta hay không?"

Nhị Niệm trừng mắt với bé: "Không được tốt bụng như thế, cứ cắn chết bà ta đi."

Trước khi Tam Niệm kịp nói thêm nữa, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân.

Kế mẫu hung ác hôm nay bước đi rất nhanh, bước chân dường như lớn hơn bình thường, Tam Niệm lo lắng thu vào chăn bông và giả vờ ngủ.

Ánh mắt Nhị Niệm đảo qua, cậu nhanh chóng trèo lên giường, bắt chéo chân, ngồi bên cạnh Tam Niệm ấn ấn chăn xuống.

Cánh cửa ọp ẹp mở ra.

Tân Di nhìn cảnh tượng trước mặt, hơi hơi sững sờ.

Nhất Niệm đã gầy hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng không ngờ rằng Nhị Niệm và Tam Niệm còn gầy hơn. Đặc biệt là đứa con út Tam Niệm, giống như một chú mèo con chưa cai sữa, cơ hồ bị tấm chăn nhấn chìm.

Gian phòng này là phòng nắm ở phía cực bắc của Trương gia. Chật chội, tối tăm, không có cửa sổ và kín gió. Nơi đây còn tệ hơn cả chỗ ở của những đứa trẻ nhà Đại lang và Nhị lang, càng không thể sánh bằng chỗ ở lão tứ lão ngũ và đại cô nương do Lưu thị sinh ra.

"Sao các ngươi lại ngủ nơi tồi tàn này?"

Giọng điệu của Tân Di có chút tức giận, không phải với mấy đứa trẻ, nhưng lại làm cho mấy đứa trẻ theo bản năng đề phòng và chán ghét nàng.

Nhị Niệm cãi lại: "Không phải do nữ nhân xấu xa là ngươi làm hại sao."

Tân Di liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cậu, nhíu mày cười nói: "Hỏi ngươi cái gì thì cứ trả lời cái đó đi, vớ vẩn cái gì?"

Hừ! Nhị Niệm nhìn đại ca: "Là do ngươi nói, phụ thân đã chết, sẽ biến thành ma trở về thu thập dấu chân. Ngôi nhà chúng ta sống trước đây quá lớn, chúng ta còn quá nhỏ để trấn áp ma, sẽ bị bệnh. Lúc này a nãi mới bảo chúng ta chuyển đi. "

"Là ngươi đã làm hại tam muội sinh bệnh."

"......"

Ba đứa trẻ chen chúc trên một chiếc giường gỗ, không có chăn bông dày dặn đàng hoàng, thời tiết quỷ quái như vậy, nếu không phải là ngược đãi trẻ em thì là gì?

"Thủ đoạn dỗ dành trẻ con, sau này đừng tin bọn họ."

Tân Di bước lên phía trước, sờ sờ vào trán Tam Niệm.

"Nói cho ta biết, đau ở đâu?"

Tam Niệm rất sợ nàng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, không chịu nói gì.

Tân Di cúi xuống vén chăn lên, muốn kéo bàn tay nhỏ bé của Tam Niệm ra để xem mạch.

Nhị Niệm di chuyển cơ thể ra ngoài, khẩn trương nín thở, mong chờ bộ dáng chạy trối chết của kế mẫu ác độc khi nhìn thấy con chuột...

Tuy nhiên, bầu không khí xung quanh lại im ắng.

Tân Di vẫn duy trì động tác nhấc góc chăn lên, khuôn mặt không chút thay đổi.

"Ai làm?"

Bên trong tấm chăn là một con chuột sống được nhốt trong lồng tre.

Ba đứa trẻ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói lời nào. Tân Di hừ lạnh một tiếng, nhấc lồng trúc lắc lư trước mặt bọn nhỏ, rồi ngay tại chỗ đập chết con chuột.

"Á” Tam Niệm sợ hãi hét lên.

Nhất Niệm và Nhị Niệm cũng đồng loạt nhìn nàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tân Di ném con chuột chết và chiếc lồng tre vào trong góc tường.

"Trên mình con chuột có thứ bẩn, khó trách lại sinh bệnh."

Nàng lại nhìn Nhị Niệm: "Ai bắt về thì mang đi chôn đi."

"Hừ!" Nhĩ Niệm bất mãn nói: "Ai muốn nghe lời ngươi, nữ nhân xấu xí! Nữ nhân xấu xa!

Sắc mặt Tân Di không thay đổi: "Ngươi thử không nghe xem? Xem ta sẽ thu thập ngươi ra sao."

Tam Niệm thò đầu ra khỏi ổ chăn, thấp giọng hỏi: "Sao ngươi không sợ chuột?”

"Ngốc, ta giết chuột còn nhiều hơn số ngươi từng thấy qua."

Có lẽ vẻ ngoài của Tân Di quá "hiền lành", dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Nhị Niệm không cam lòng mang cái lồng tre nhỏ ra ngoài để chôn con chuột đã chết.

Tân Di ngồi trên mép giường, bình tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tam Niệm, chạm vào mạch tượng của bé, nhưng ánh mắt lại dừng trên cái trán của bé.

"Làm thế nào mà ngươi lại có vết thương trên đầu?"

Tam Niệm run rẩy khi lảng tránh ánh mắt của nàng.

"Đánh nhau..."

"Đánh nhau?"

Một tiểu cô nương bốn tuổi lại đánh nhau với ai?

Tân Di cảm thấy không thể tin được.

"Không phải lỗi của tam muội, chính là ta đánh nhau với Thiết Đản trước." Nhị Niệm căng thẳng cơ thể nhỏ bé của mình, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Tân Di, nhưng lại hùng hồn nói.

"Là a. Chuyện không liên quan đến đại ca.” Nhị Niệm cũng vội vàng vọt vào, cướp lấy trả lời.

Tân Di khẽ cau mày, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cậu nhóc: "Trước mặt ta mà khoe khoang làm anh hùng sao? Thua đánh nhau mà còn đáng tự hào vậy à?"

Nhị Niệm thì thầm: "Thiết Đản đã mười hai tuổi rồi, chúng ta đánh không lại..."

Tam Niệm lẩm bẩm: "Thiết Đản cao hơn đại ca, mạnh hơn đại ca. "

Tân Di nhíu mày nhìn bé: "Ngươi cũng ra tay sao?"

Tam Niệm rụt cổ lại: "Ta cắn cậu ta."

Đầu củ cải nhỏ hơn bốn tuổi dám cắn một đứa trẻ mười hai tuổi, khá được nha.

Tân Di nhìn đứa này, rồi nhìn đứa kia.

"Sao lại đánh nhau?"

Nhất Niệm cùng Nhị Niệm đều cắn chặt miệng không hé răng.

Tam Niệm không thấy Tân Di tức giận, lắp bắp nói: "Thiết Đản nói... Nói a nương của ta là nữ nhân hư hỏng... Nói a cha của ta là vương bát... nói ca ca là đứa trẻ hoang, nói bọn họ không phải do a cha và a nương sinh ra..."

Đương nhiên "A nương" trong miệng đứa trẻ không phải ám chỉ Trương tiểu nương tử, mà là thê tử trước đây của Trương Tuần, là thân mẫu hiền lành đoan trang, nết na đảm đang trong truyền thuyết kia, Chu Ức Miên.

Nhị Niệm vô cùng oán giận: "Thiết Đản thối tha!”

Nhất Niệm siết chặt nắm đấm nhỏ: "Ta sẽ đánh chết cậu ta!”

Tân Di hừ cười, vỗ vỗ hai cái đầu nhỏ.

"Nói hay lắm, có tiền đồ."

Ba đứa trẻ khiếp sợ nhìn nàng.

Đổi lại lúc bình thường, kế mẫu độc ác sẽ tức giận và mắng mỏ hoặc mỉa mai bọn nhỏ, làm sao lại hòa ái như hôm nay chứ?

Tân Di tựa như không nhìn thấy ánh mắt của bọn nhỏ, nàng bảo Tam Niệm nằm xuống, xoa nóng hai tay của bé, nhẹ nhàng xoa bóp vài lần ở mấy huyệt vị Nghinh hương, Thượng tinh, Kiên tỉnh, sau đó quay đầu ra lệnh cho hai đứa lớn.

"Đi, mang chăn bông ở trong phòng ta đến đây, sưởi ấm cho tam muội của các ngươi."