Từ thành Biện Kinh dọc theo con sông đi ra ngoài chỉ mời dặm đường, là đến ngay Trương gia thôn.
Hầu hết người dân trong thôn này đều mang họ Trương. Nhà của Trương Tuần được dựng gần con sông, một khoảng sân nhà hai gian bằng gạch và ngói màu xanh, có hơn mười người sinh sống, bờ gỗ bên bờ sông tương thông với láng giềng, một đầu bên kia cầu tạm trên con sông, chính là quan đạo tới kinh thành.
Lều linh cữu được dựng lên ở sân trước ngôi nhà của Trương gia, ba lá cờ tang dài hơn một trượng được dựng lên cao, tấm vải trắng quấn trên đó tung bay trong gió lạnh.
Trống nhạc chồng chất.
Trong ngoài lều tang lễ ngồi chật kín thôn dân hàng xóm thôn cùng dòng họ.
Nhìn thấy Tân Di đi theo người Trương gia trở về, đồng hành còn có một lang quân tuổi vẫn còn trẻ tiền hô hậu ủng, vừa nhìn thấy liền biết là đại nhân vật xuất thân phú quý, ánh mắt của người thân và hàng xóm tràn đầy hâm mộ.
Trương Tuần có tiền đồ.
Người Trương gia cũng cả họ được nhờ theo.
Trương Tuần chết đi.
Người Trương gia cũng có thể được triều đình coi trọng.
Người dân trong thôn thì thầm nói nhỏ.
Không biết là ai nói, đó là "Quảng Lăng Quận vương", đám đông liền xôn xao náo động.
Quảng Lăng Quận vương, Phó Cửu Cù ——
Nhi tử độc nhất của Vệ quốc trưởng công chúa, là vị muội muội duy nhất của Đương kim Hoàng đế, thiếu niên đã thành danh, Trạng nguyên văn võ song toàn, đặc vụ cơ cấu mật sứ của Hoàng thành ti, là tai mắt của Thiên tử, người có thể mang đao đi lại bên cạnh Hoàng đế cữu cữu. Bởi vì hắn cực kỳ được sủng ái, nên sớm được phong tước vị, nghiễm nhiên là "đại ca cầm đầu" được nhóm con cái thế gia trong kinh thành được sùng bái, là người trong mộng xuân khuê của các thiếu nữ kinh thành.
Tân Di nghe được những lời nghị luận này, âm thầm buồn cười.
Ai có thể biết được, một Quảng Lăng Quận vương phong hoa tuyệt đại, bề ngoài vẻ vang như thế, nhưng lại có một lòng dạ hiểm độc?
*
Tân Di bước vào sương phòng ở sân sau, mặt không chút thay đổi cởi bỏ bộ y phục ẩm ướt, thay sang một bộ đồ tang thô ráp, chải một bím tóc đơn giản, cài một bông hoa màu trắng...
Trong gương đồng phản chiếu bộ dáng của nàng.
Gầy gò mỏng manh, nhợt nhạt như ma.
Bộ dáng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át, lòng bàn tay to, cằm nhọn gầy, làn da là loại da trắng hiếm thấy Tân Di cầu mà không được khi còn ở kiếp trước, ngũ quan trên khuôn mặt cũng đều đặn đúng chỗ.
Một khuôn mặt đẹp như vậy, thật đáng tiếc...
Vết thương do mụn nhọt kéo dài cùng phát ban, nổi mẩn sần sùi mụn đỏ, ảnh hưởng đến dung mạo.
"Có phải là do chấp niệm của ngươi, nên gọi ta tới đây hay không?"
Tân Di tự lẩm bẩm với chiếc gương.
Trong sự vắng vẻ, một cơn gió đêm mang theo ý lạnh đánh úp tới.
Nàng không cảm thấy lạnh, cũng không thấy sợ hãi.
Chỉ cần lặng lẽ suy nghĩ về sự khởi đầu của lần xuyên qua vô cùng não tàn này -
Cùng với, vấn đề Phó Cửu Cù sẽ chết như thế nào.
Đừng nhìn vào thiết lập nhân vật siêu biến thái của Phó Cửu Cù, kỳ thật hắn là một quỷ đoản mệnh.
Hắn không sống đến hai mươi hai tuổi, sẽ bệnh chết vào năm Hoàng Hữu thứ năm, ngay sau trận chiến Côn Lôn Quan không lâu.
Đúng vậy, Phó Cửu Cù bị bệnh.
Đối với Tân Di đây không phải là bí mật gì.
Bởi vì bệnh của Phó Cửu Cù là do chính Tân Di đặt ra.
Nói cách khác, Phó Cửu Cù chính là thanh đao giết chết nàng, nhưng nàng lại là liều thuốc giải duy nhất của Phó Cửu Cù.
Lúc trước ở cửa dược phòng Tôn gia, Tân Di vốn muốn lấy cớ chữa bệnh cho hắn, để thoát ly khỏi Trương gia lấy lại được tự do, nhưng kết quả lại bị hắn cười nhạt phớt lờ.
"Đừng ở trước mắt ta gây sóng gió."
Chỉ một câu, liền cưỡng ép đưa nàng trở lại Trương gia.
Rất hiển nhiên, Phó Cửu Cù sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng, lại càng không bị người khác ép buộc.
Nhưng một người bị bệnh, một người có thuốc, Tân Di cũng không vội.
Bên ngoài lều linh cữu toàn là thân thuộc Trương gia và láng giềng trong thôn.
Người kề người, người chen người, nhón mũi chân ngó tới.
Bọn họ vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lại không nhịn được nhìn vào bên trong, muốn nhìn kỹ hơn nhân vật Quảng Lăng Quận vương nổi danh triều dã này.
Ba đứa con của đương kim Hoàng thượng Triệu quan gia đều lần lượt chết non, bao nhiêu năm rồi không có thêm ai, mà quan gia đối với đứa ngoại sanh duy nhất Phó Cửu Cù này, so với nhóm chất tử cùng họ của tông tự Triệu gia còn thân thiết hơn nhiều...
Vị gia trước mắt này tôn quý cỡ nào, có thể tưởng tượng ra được.
Một đám người vội vàng chạy tới nịnh bợ.
Đáng tiếc, bức màn trắng của linh đường che khuất bóng dáng của Phó Cửu Cù, một đám thị vệ cao lớn mặc áo giáp sắc canh gác ở bên ngoài, mặt lạnh mắt lạnh, ngăn cả tầm mắt của đám đông.
*
Sau khi Phó Cửu Cù bái tế Trương Tuần xong, hắn chỉ vừa ngồi vào chỗ của khách, liền bảo người hầu mang theo một cái hộp sơn đỏ. Mặt trên phủ vải bố, vừa nhìn liền biết không ít bạc.
"Nếu sau này có khó khăn gì, Trương công cứ việc tìm ta."
Trương Chính Tường cuống cả lên vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, Tam lang đã ăn bổng lộc triều đình, làm ban sai cho triều đình, vốn là chuyện bổn phận phải làm..."
"Lão già kia, ông đang nói cái gì vậy?" Lưu thị đánh gãy lời Trương Chính Tường, nịnh nọt nói: "Tam lang có một huynh đệ tốt như Quảng Lăng Quận vương, đó là phúc khí của Trương gia chúng ta, nếu phụ tâm ý của Quận vương sẽ bị ông trời trừng phạt."
Lưu thị là do Trương Chính Tường tục huyền lấy về, ba đứa con đầu tiên không do chính bụng bà ta sinh ra, đối với cái chết của Trương Tuần, ngoại trừ thương tiếc về sau ít đi một phần thu nhập, còn lại đều lo lắng cho hai đứa con ruột do chính mình sinh ra.
Nếu có thể nhận được sự dìu dắt của Quảng Lăng Quận vương, cần gì lo lắng về việc sau này không có quan hệ?
Lưu thị nghiêm mặt nói: "Dân phụ có một đứa nhi tử, năm nay vừa đúng mười tám tuổi, trông có chút giống Tam lang, còn là một lang quân vừa có văn vừa có võ, để dân phụ gọi hắn qua dập đầu với Quận vương..."
Tân Di thay áo tang xong đi tới, vừa lúc nghe được câu này, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
"Không phải Tứ lang đã lén nhìn thấy tiểu tức phụ của Thẩm gia tắm rửa thì bị đánh mặt mũi bầm dập, không tiện gặp khách sao? Chuyện này chưa tới ba ngày đã khỏi hẳn rồi sao? Xem ra da mặt thật dày, lại chịu đánh được. "
"Ngươi..." Một hơi Lưu thị nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt nhanh chóng mất đi huyết sắc.
Không có người ngoài biết được chuyện này, Thẩm gia cũng không làm ầm lên.
Tam tức phụ lúc đó cũng đã nhảy sông, thế nào mà biết được?