Tân Di không quan tâm đến lão đầu này.
Thực ra, nàng không thiếu dược liệu.
Nàng đã lấy được một đống thuốc tốt từ dược phòng Tôn gia, còn mang về một đống “Thứ phẩm”. Mặc dù chưởng quầy bị nàng chỉ trích mạnh mẽ, nhưng chỉ cần loại bỏ tạp chất và chế biến lại, hiệu quả của thuốc sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Hiện tại, nàng chỉ muốn tìm hiểu một chuyện.
Trương gia thôn này rốt cuộc đã phạm vào tà khí gì?
Tại sao tất cả những đứa trẻ sinh ra đều có chỗ thiếu hụt?
Tại sao mọi người lần lượt ném mình xuống sông?
Trương gia thôn có hơn một trăm hộ dân, vì sao thần không biết quỷ không hay mà gây án trên quy mô lớn như vậy?
Tân Di đã tự hỏi, hạ độc là cách dễ gây quái thai nhất, nhưng những gì nàng có thể nghĩ đến, quan phủ tự nhiên có thể đã nghĩ đến...
Vụ án lâu như thế mà không giải quyết được, có thể thấy thủ đoạn đầu độc vô cùng bí mật.
Tân Di nghĩ, nếu nàng không phát hiện ra vấn đề này, Phó Cửu Cù chắc chắn sẽ coi nàng là nghi phạm số một, hành trình xuyên qua này sẽ không đẹp lắm.
Tất nhiên, Tân Di cũng có những suy nghĩ khác.
Thu thập dược thảo trong "Biện Kinh Phú" cũng là dự tính của nàng. Nàng biết nơi nào sẽ mọc ra loại dược liệu nào, đi ra ngoài đào một số dược liệu quý giá, còn có thể bán một ít tiền để kiếm tiền làm vốn xuyên qua.
Tân Di mang hai đứa trẻ đi qua bờ ruộng, dọc theo những con mương nước hướng lên trên.
Trước mặt bọn họ, từng tòa nhà nằm chằng chịt dọc theo sông Biện, tương thông với bờ ruộng dọc ngang. Rặng chuối rặng tre, ruộng nương, tất cả tạo nên một bức tranh làng quê Bắc Tống.
Đẹp!
Mặc dù cốt truyện có phần gượng gạo, nhưng cảnh đẹp thì không thể phủ nhận.
Tiếc là, không biết do game có thay đổi hay do sai mùa hay không, mà không thấy đâu bóng dáng những loại dược liệu quý giá.
Tân Di nhìn quanh quất, hai đứa trẻ đi theo sát bên, thỉnh thoảng lại trao đổi ánh mắt.
"Nhìn gì vậy?" Tân Di bỗng quay lại hỏi.
Nhị Niệm thè lưỡi: "Làm sao biết chúng ta đang nhìn bà?”
"Hừ. Ta có đôi mắt ở phía sau gáy, đừng giở trò sau lưng ta.” Tân Di liếc nhìn đứa trẻ, một chân chuẩn bị băng qua mương nước, đột nhiên bị cây cối trong bụi cây bên cạnh mương nước thu hút.
Hạt mã tiền?
Làm thế nào có hạt mã tiền? Không thể như vậy.
Tân Di đổi giỏ trúc sang tay trái, bước qua dùng liềm móc cành cây, chuẩn bị kéo nó xuống để nhìn kỹ hơn, thì phía sau lưng truyền đến tiếng thét to.
"Thằng nhóc Trương gia, Trương gia nương, cởi quần đi đuổi sói..."
Tân Di thu tay lại, quay đầu nhìn sang.
Một cậu bé khoảng chừng mười một, mười hai tuổi đứng bên bờ mương, trong tay cầm một thanh kiếm trúc sắc bén, vênh vang tự đắc nhìn bọn họ, trong mắt có ác ý vượt quá tuổi tác.
Đồ ranh con.
Cởi quần để đuổi sói, đây có phải là cay độc bọn họ vừa trơ trẽn vừa không nên sống tiếp?
"Không được nói bậy!" Nhị Niệm theo bản năng bảo vệ đê đệ, đứng trước mặt Nhị Niệm, siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, tức giận chỉ vào bé trai kia.
"Thiết Đan, nếu ngươi lại nói xấu nương của ta, ta sẽ đánh chết ngươi."
Thiết Đản cười ha ha: "Thằng con hoang tức giận rồi. Ai trong thôn mà không biết hai huynh đệ ngươi là tiểu vương bát, là con hoang, là do nương của ngươi mang thai con chồng trước..."
Thiết Đản bắt nạt trẻ con kia là họ Lữ, cậu là một trong số ít nhà họ khác Trương gia thôn. Nhị Niệm nói Lữ gia có một người thân thích làm quan to ở trong thành Biện Kinh, vì vậy cậu ta mới ương ngạnh kiêu ngạo như thế, nhưng đứa nhỏ không thể nói thân thích đó là ai.
Tân Di không để bụng.
Trương gia thôn gần với thành Biện Kinh như vậy, nhà ai không tìm ra được hai người thân thích đến từ Biện Kinh?
Tân Di nhìn bầu trời mưa rả rích u ám, đưa lưỡi liềm cho Nhị Niệm.
"Đi, đánh hắn."
Nhị Niệm sững sờ, ngơ ngác nhìn nàng.
Tân Di cau mày chống nạnh: "Đánh không thắng không được quay lại.”
Đứa trẻ năm tuổi quá gầy yếu, bước chân chậm chạp, bàn tay nhỏ bé cầm lưỡi liềm đang run rẩy, nhưng vẫn không chùn bước lao về phía trước.
Tân Di nhìn Nhị Niệm đang kích động.
"Thất thần làm gì, không phải rất có năng lực sao? Có thể bắt chuột còn có thể dọa người. Hồ trợ đi. "
Nhị Niệm: “Ta không có lưỡi liềm..."
Tân Di bĩu môi nhìn con dốc đất nhỏ phía sau Thiết Đản, thản nhiên nói: "Dùng đầu óc đi.”
Mắt Nhị Niệm sáng lên, khôn ngoan hiểu được ý của nàng, vừa chạy đi vừa quay đầu lại: "Bà đừng đi, ở lại đây được không?”
Sắc mặt Tân Di đen lại: "Ta không rảnh quan tâm đến đám người các ngươi, tự giải quyết chuyện của mình đi.”
Thiết Đản vốn nghĩ Tân Di muốn động thủ, đang định gọi những người lớn trong nhà ra, nhưng không ngờ nàng mang theo giỏ trúc xoay người rời đi, không khỏi cười ha ha.
"Trương Nhất Niệm và Trương Nhị Niệm, ôi đồ con hoang không cha không mẹ, ước chừng kế mẫu còn muốn các ngươi chết nữa đây. Đến đây chui xuống đáy quần của ta kêu một tiếng gia, ta tới làm cha của các ngươi thì thế nào?”
Mặt Nhị Niệm đỏ lên, lại quay đầu nhìn về phía Tân Di đang đi càng ngày càng xa, hai mắt đỏ hoe, một cỗ tức giận cùng dũng khí từ đâu truyền đến, chi phối cậu giơ lưỡi liềm lên, lao về phía Thiết Đản.
"Ta sẽ giết ngươi."
Đứa nhỏ trở nên tức giận, ánh mắt còn sắc bén hơn cả dao, Thiết Đản dùng kiếm gỗ khoa tay múa chân, vừa lè lưỡi cười vừa chạy lui về phía sau, đúng lúc Nhị Niệm từ trên dốc đất đi vòng qua, ở trên đẩy mạnh cậu ta xuống dưới.
Phốc!
Thiết Đản rơi xuống mương nước, có tiếng tru như giết lợn truyền đến.
......
Tân Di không đi xa, đứng sau lùm cây, thấy vậy vươn vai đi ra, nhìn hai đứa trẻ con vẫn ngây ngốc đứng bên mương nước ngơ ngác, xông lên kéo người đi mất.
"Nhìn gì nhìn? Cẩn thận người ta quay lại buộc tội các ngươi đẩy người xuống nước. Đi, về nhà thôi."
Thiết lập nhân vật kế mẫu độc ác vẫn không hề sụp đổ.
Hai đứa trẻ nhìn sắc mặt của nàng, lặng lẽ đi theo sát.
Nhị Niệm bỗng hỏi: "Thiết Đản sẽ không sao chứ?"
Mương nước dùng để tưới nước, nhà nào cũng kéo về nhà, lấy nước rửa mặt, mực nước không cao bằng vai của Thiết Đản, làm sao có chuyện gì được? Nhiều nhất cũng chỉ bị trầy xước, coi như bài học cho cái thằng nhóc kia.
"Các ngươi muốn hắn xảy ra chuyện gì sao?"
"Muốn." Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.
"Vậy hắn chết chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Tân Di cố ý nói.
Nhất Niệm cau mày không nói lời nào.
Nhị Niệm suy nghĩ một lát: “Ta ghét Thiết Đản bắt nạt chúng ta, nhưng ta không muốn cậu ta chết.”
Trước khi Tân Di kịp lên tiếng, đã nghe thấy một tiếng kêu khóc quang quác từ bên bờ mương, vang dội lại còn tràn đầy năng lượng.
Thiết Đản đã ướt sũng bò lên trên.
Khóe môi Tân Di cong lên: "Không sao, hắn không chết được. Nhớ kỳ, lần sau hắn còn dám bắt nạt các ngươi, thì giống như hôm nay vậy, nghĩ đến việc bắt nạt lại hắn."
Khuôn mặt gầy gò của Nhị Niệm đột nhiên sáng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.
"Xem ra ngươi không xấu xa như thế, ngươi khẳng định thủy quỷ, đúng không?"
Tân Di: ...