Ngoài cửa sổ trời mưa rả rích, trong phòng đã thắp đèn, nhưng ánh sáng vẫn u ám.
Tân Di bắt gặp khuôn mặt trắng bệch trong suốt gần như không còn chút máu của Phó Cửu Cù, mơ hồ ẩn chứa bệnh khí, nàng phát ra một tiếng cười hàm xúc không rõ.
"Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, Quận vương không sợ tình ngay lý gian hay sao?"
Phó Cửu Cù có chút phiền chán nhìn nàng, lông mày hơi nhíu lại.
"Tiểu Trương thị, ngươi thành thật nói cho ta biết..."
Sau một chút ngập ngừng, Tân Di nghĩ hắn đang lo lắng với bệnh tình của mình mới có biểu tình này.
Không ngờ, hắn lại hỏi với vẻ mặt không rõ cảm xúc.
"Ngươi thật sự mang thai hay sao?"
Tân Di ngẩn ra, hạ mí mắt xuống, tỏ vẻ thẹn thùng gật đầu.
Trong lòng nàng sớm đã có tính toán.
Từ khi xuyên qua cho đến nay, trong tình huống nguy hiểm và kẻ thù không rõ ràng, mang thai là một biện pháp không tồi. Dựa vào mối quan hệ huynh đệ giữa Trương Tuần và Phó Cửu Cù, Phó Cửu Cù sẽ không mặc kệ nàng, đó là một chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc.
Bằng không, thế lực của nàng yếu đuối, không chừng ngày nào đó lại bị “nhảy sông.”
Dù sao hoài thai phải mười tháng, cũng có nhiều cách để che giấu chuyện này, Phó Cửu Cù cũng không biết được thật giả...
"Loại chuyện này, ta làm sao dám nói bừa?" Tân Di liếc nhìn Phó Cửu Cù một cái, tiếc nuối nói: "Vốn dĩ ta còn muốn tìm một nam nhân tốt để tái giá. Giờ thì không được nữa..."
Phó Cửu Cù nhìn thẳng vào bụng Tân Di, như thể đang phân biệt giữa thật và giả.
"Đứa trẻ là của Hành Viễn sao?"
Tân Di ngẩng đầu nhìn hắn cười lạnh.
"Không phải của hắn, chẳng lẽ của ngài sao?"
Phó Cửu Cù nheo mắt đánh giá nàng, vẻ sắc bén từ lông mày dần dần lan ra, bộ dáng nh nhìn thấu nàng, lạnh lùng cảnh cáo.
"Thu đồi chút tâm tư nhỏ kia của ngươi đi."
Lại nghĩ là nàng đến câu dẫn hắn sao?
Tân Di cảm thấy vị Quảng Lăng Quận vương này thật đúng là... Khá tự kỷ đi.
"Aiz!" Tân Di không để ý lắm cười thở dài.
"Quận vương biết tâm tư của ta, vậy thì tốt rồi, tránh cho ta lãng phí miệng lưỡi. Vậy là vui vẻ quyết định rồi, phải không? Ta không muốn tiếp tục tranh chấp với người Trương gia nữa, ảnh hưởng đến thai nhi, vì vậy Quận vương giúp ta rời khỏi Trương gia trước... Không phải là tái giá, mà là quang minh chính đại ra ở riêng... Sau đó, ta lại thay Quận vương nghĩ cách chữa trị bệnh tim. "
Phó Cửu Cù thấy nàng nói rõ ràng vanh vách, đáy mắt hiện lên một nụ cười nhạt.
"Ngươi là đang lệnh cho bổn vương sao?"
Tân Di nghĩ nghĩ, rồi cười khẽ.
"Là thương nghị? Hay giao dịch? Nói như thế, Quận vương có thể hài lòng không?”
Ánh mắt Phó Cửu Cù trầm xuống, hắn cười lạnh hai tiếng.
"Ngươi lấy cái gì đến giao dịch? Ở trước mặt chủ nợ mà nói thế, là có đủ số bạc trả lại cho ta rồi sao?”
Đụng đâu nhắc đó?
"Đường đường là Quận vương, “cho vay nặng lãi” mà còn đắc ý thế sao?"
Đôi mắt Tân Di nheo lại: "Ta đã đưa cho Quận vương nhân tình lớn như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để trả hết món nợ đó ư? Hay là tính mạng của Quận vương không đáng giá bao nhiêu?”
"Nửa năm." Phó Cửu Cù cắt đứt lời chế giễu của nàng, ngồi ngay ngắn ổn định, ánh mắt nóng rực, giống như ngọn lửa trong lò than, cào xé lòng người.
"Ta sẽ cho ngươi thời gian nửa năm, trong vòng nửa năm tìm ra phương pháp chẩn trị bệnh, ta sẽ giúp ngươi."
Nửa năm?
Tân Di suýt chút nữa tức giận đến bật cười.
"Quận vương nên biết, điều ta muốn là thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại. Đừng nói trong vòng nửa năm ta có thể làm được hay không, chỉ nói đến nửa năm sau, con của ta cũng đã sắp chào đời, lúc đó ngài còn cần ta làm gì?”
Phó Cửu Cù đột nhiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng.
"Ngươi đừng cò kè mặc cả với người thiếu tâm nhãn."
Hóa ra vừa rồi những lời nàng nói với Chu Đạo Tử, hắn đều nghe thấy được hết?
Tân Di khẽ nhíu đuôi mày, nghe Phó Cửu Cù cười nghiền ngẫm.
"Ngược lại, nếu ngươi không làm được, thì không rõ trong tim của ta có lỗ hổng hay không, nhưng trong tim của ngươi nhất định sẽ có một lỗ hổng lớn."
Tân Di lắc đầu chép miệng: "Quận vương thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Phó Cửu Cù phớt lờ nàng nữa, lạnh lùng đứng dậy, vẫy vẫy tay áo rồi sải bước đi ra ngoài.
"Tôn Hoài, tiễn khách—"
"Khoan đã, chờ một chút." Tân Di thở ra một hơi dài, chạy đến tận cửa Mẫu Đơn các, thấy Phó Cửu Cù vẫn không có ý định dừng lại, nàng chỉ đành chạy đến trước mặt hắn, giơ hại tay ngăn cản hắn lại.
"Quận vương đối xử với ta như vậy, không sợ ta nói ra bí mật nhỏ của ngài sao?"
Sắc mặt Phó Cửu Cù hơi thay đổi.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tân Di, đôi ủng da đen chậm rãi di chuyển về phía trước, hơi thở áp lực thấp trộn lẫn với hương mộc tê cùng hoa mai từng tấc từng tấc rơi xuống đỉnh đầu của Tân Di.
"Ta vốn định tha cho ngươi, bỏ qua không muốn đề cập tới. Nhưng ngươi không sợ chết cứ liên tục dây dưa lặp lại... Được, vậy thì thành toàn cho ngươi!"
Hô hấp của Tân Di cứng lại, đang muốn lên tiếng, thì Phó Cửu Cù đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.
"Ngài làm gì vậy? Giữa nơi đông người..."Tân Di kinh ngạc nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt âm u.
Tân Di không biết hắn muốn gì, cũng không kịp hỏi nhiều, Phó Cửu Cù đã kéo nàng vào phòng, sau đó ném mạnh xuống tháp mỹ nhân.
Phanh! Cửa phòng đóng lại.
Phó Cửu Cù từ trên cao nhìn xuống, trong mắt mang theo sát khí dày đặc, nhưng âm thanh lại nhẹ nhàng mà chậm rãi, giống như nở nụ cười, không rét mà run.
"Chuyện này, ngươi từ đâu mà biết được?"
Phó Cửu Cù là đưa con duy nhất của Vệ Quốc trưởng công chúa, từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, quen thói sai khiến người xung quanh, còn Tân Di là một người hiếm hoi dám thách thức uy quyền của hắn.
Hắn là trực tiếp túm người lôi kéo, đối với Quảng Lăng Quận vương vốn mắc bệnh sạch sẽ trên người mà nói, có thể thấy được hắn thật sự rất tức giận.
Tân Di không vội cũng không loạn cầm lấy một chiếc gối gấm mềm thêu Tô Châu kê dưới hông, vẫn ung dung nhìn hắn.
"Quận vương nói cho rõ, là chuyện nào? Chuyện nốt ruồi son, hay là căn bệnh ẩn của ngài? Hay là chuyện gì khác?”
"Ngươi thật sự là... Không thấy quan tài không đổ lệ mà.” Phó Cửu Cù như là nghiến răng nghiến lợi, ngón tay rắn chắc có lực bóp lấy cổ Tân Di, như thể muốn bóp nát nàng, hung hăng nhấc bổng người lên, lại phát hiện đáy mắt của tiểu cô nương tử đã dâng sương ướt át.
"Đau! Chỉ có nam nhân không có bản lĩnh mới khi dễ nữ nhân..."
Phó Cửu Cù sững sờ, như thể bị nàng chọc tức mà nở nụ cười.
"Sợ cái gì? Không phải sức của ngươi rất mạnh hay sao?”
Khóe miệng Tân Di không khép lại được, hàm hồ lên tiếng trả lời.
"Không dám ở trước mặt Quận vương... động."
Phó Cửu Cù cười lạnh, ghét bỏ ném nàng đi, xoay người sang một bên, lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết rồi chậm rãi lau tay, âm thanh giống như một cơn gió phất nhẹ qua mặt hồ, có một phen tư vị mất hồn khó cưỡng.
"Nói đi. Nốt ruồi son, làm thế nào mà ngươi biết được?”