Mơ hồ, Tân Di cảm thấy rằng mình đã bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó. Tuy nhiên, cốt truyện cho vai diễn Trương tiểu nương tử có quá ít, nàng không thể hiểu tại sao.
Tiểu Tạ thị nói tiếp: "Ngày hôm sau, tức phụ Tam lang liền vào thành. Dân phụ đoán nàng ta muốn đi tư thông với Vương đồ tể, nhanh chóng nói với bà bà... Dân phụ và bà bà ráo rít đuổi theo, nhưng đã mất dấu ở ngõ Tiểu Điềm Thủy. Đến chạng vạng, tức phụ của Tam lang mới từ trong thành trở về, dân phụ cùng bà bà vừa thấy đã túm lấy nàng ta, thật đúng là tiện phụ, giữa ban ngày ban mặt, nàng ta vậy mà không mặc tiết y, nghĩ chắc là để lại chỗ của Vương đồ tể. Bà bà giận quá mắng nàng ta vài câu, nàng ta liền đi nhảy sông..."
Nói đến đây, Tiểu Tạ thị quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Tân Di.
“Vừa rồi dân phụ chợt hiểu ra, tiện phụ này làm sao lại sợ bà bà trách tội? Rõ ràng là vì dân phụ đã nói muốn đi tố giác nàng ta cấu kết với kẻ gian hại đến trong thôn, nàng ta mới sợ tội tự sát."
Tân Di ném ấm thuốc xuống đất, nhìn Tiểu Tạ thị chống nạnh tiến đến gần.
"Ta nói sao hành động của ngươi lại kỳ lạ như thế? Hóa ra là ngươi giở trò ma mãnh?”
Ánh mắt Tiểu Tạ thị oán độc cười lạnh.
"Ngươi dám làm, sợ người khác không nói được sao?"
Đuôi lông mày Tân Di khẽ nhướng lên, khẽ mỉm cười, nốt ruồi son vốn không dễ nhận thấy dưới mắt phải bỗng rực rỡ hơn vài phần.
"Miệng lưỡi hỗn láo như thế, ta đây phải thay trời hành đạo..."
Ba một tiếng!
Một cái tát thật mạnh đánh vào mặt Tiểu Tạ thị.
"Á!” Tiểu Tạ thị hét lên, hai chiếc răng văng ra vào nhau, vệt máu từ miệng trào ra.
Tất cả mọi người đều bất ngờ không kịp đề phòng, hoảng sợ lùi về phía sau, khi tỉnh táo lại, phát hiện Tiểu Tạ thị đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
"Á đồ giết người!” Đám đông phát ra tiếng thét chói tai.
Tân Di cúi đầu, nhìn vào tay mình.
Giống như một cao thủ võ lâm đột nhiên có được nội công thâm hậu nhưng không biết tiết chế, nàng không ngờ mình xuống tay lại nặng như vậy.
Bất quá, Tân Di lại không thấy áy náy.
"Bàn chuyện thị phi, vu oan hãm hại. Ta đánh nàng ta vậy còn nhẹ. Hơn nữa, bịa đặt chuyện cũng không biết nhìn chỗ, Tăng đại nhân là người dễ bị lừa gạt như thế hay sao? Cái tát này, là ta thay Tăng đại nhân giáo huấn nàng ta."
Tăng Khâm Đạt: ...
"Hoang đường! Ra tay đả thương người còn muốn dính líu đến bản quan, ta xem ngươi quả thật không thoát khỏi can hệ với án thủy quỷ Trương gia thôn. "
Tăng Khâm Đạt lạnh lùng ra lệnh cho nha sai: "Hai người! Đưa người này về phủ Khai Phong cho bản quan để xét xử. "
Lời này vừa ra, tựa như đã định tội cho Tân Di rồi.
Thôn dân xung quanh trở nên phấn khởi hẳn lên, một đám đều xoa xoay tay.
"Kẻ tặc phụ này làm hại đến thôn chúng ta, các hương thân đừng tha cho nàng ta!"
"Chính là nàng ta đã hại con cái của chúng ta."
"Bắt lấy ả ta, đánh ả ta đi, đánh chết ả ta đi!"
"Các vị hương thân, chúng ta cùng nhau lên!"
"Đánh chết ả ta!"
Đám đông xúc động phẫn nộ, trong lúc nhất thời hô ầm trời.
Từ khi xuyên qua, những chuyện mà Tân Di đã trải qua ở thế giới này, nàng luôn có cảm giác không đúng sự thật, nàng thường cần thời gian để tiêu hóa...
Nhưng mà giờ khắc này là không cần thiết, bởi vì cảm giác kinh khủng là vô cùng chân thực.
Cá nhân bị cuốn vào đám đông rất dễ dàng đánh mất lý trí.
Một đám người bao vây đòi đánh chết nàng, vậy thì không thể tìm được hung thủ.
Tân Di rõ ràng ý thức được, nàng đang phải đối mặt với thử thách sinh tử lớn nhất kể từ khi xuyên qua-
"Dừng tay!" Tân Di nhìn nha sai tay cầm đao, cùng với thôn dân ầm ĩ xông lên, nàng cúi xuống nhặt những mảnh sứ thô rơi xuống đất, dùng đầu nhọn nhắm vào đám đông...
"Tằng đại nhân, nếu ta giết nhầm người, có được coi là phòng vệ chính đáng không?"
Tăng Khâm Đạt không nể mặt: "Phạm nhân vẫn còn chưa bó tay chịu trói sao?”
"Khinh người quá đáng!" Tân Di nhìn đám đông giống như kiến bắt đầu hành động, ý thức của nàng trở nên nhẹ nhàng một chút, nhưng cơ thể không hiểu sao lại linh hoạt, thậm chí không hiểu tại sao mình lại có nhiều sức mạnh như vậy, vì vậy trực tiếp đẩy nha sai đầu tiên xông lên ngã xuống đất, vươn tay ra và nắm lấy cơ thể của nha sai thứ hai, sử dụng hắn ta làm lá chắn, đẩy lùi đám đông, một tay kéo Tăng Khâm Đạt dáng người mập mạp qua.
Sau đó, mảnh sứ vỡ sắc bén đè lên cổ Tăng Khâm Đạt.
"Tăng đại nhân, ta cho ông một cơ hội thu hồi mệnh lệnh đã ban."
"Lớn mật!"
Cơn đau dữ dội khiến cổ Tăng Khâm Đạt ngứa ran.
Ông ta không dám tin nhìn chằm chằm vào tiểu nương tử với khuôn mặt tái nhợt.
Nhiêu thôn dân như tế, còn có hai nha sai bưu hãn đã được huấn luyện, làm thế nào mà một nữ nhân nhỏ bé tay trói gà không chặt đột phá đám đông tóm được ông ta?
Hai chân của Tăng Khâm Đạt mềm nhũn, khi nghĩ đến lời đồn về "Thủy quỷ sông Biện", thân thể ông ta run rẩy như trấu.
"Có, có chuyện thì nói cho rõ. Bản quan cùng ngươi vốn không có ân oán, chỉ, chỉ vì phá án mà thôi..."
Xuy! Bên tai truyền đến tiếng cười lạnh của tiểu nương tử.
"Nếu Tăng đại nhân sớm hiểu được lý lẽ như vậy, không phải sẽ không có hiểu lầm này hay sao?"
Máu tươi từ đầu ngón tay của Tân Di trượt xuống, vẻ mặt nàng mỉm cười, lau những ngón tay dính máu lên trên y phục của Tăng Khâm Đạt, âm thanh bình tĩnh mềm mại.
"Tăng đại nhân, tối hôm qua ta phát hiện Tam Niệm có dấu hiệu bị đầu độc, còn kỳ quái ai sẽ đầu độc một đứa nhỏ như vậy? Bây giờ xem ra không phải hướng tới đứa nhỏ, mà là hướng tới ta, vừa ăn cướp vừa la làng..."
"Đúng đúng đúng..." Cổ của Tăng Khâm Đạt lạnh toát, ông ta rất muốn thuận theo lời nàng mà phụ họa tiếp, vừa vặn là hình quan của phủ Khai Phong, trước mặt nhiều người như vậy, ông ta không thể hèn nhát thế được.
"Đây, đây dù sao cũng chỉ là lời nói của một mình ngươi mà thôi."
Tân Di cười lạnh, quét mắt qua Lưu thị ở một bên, thấy bà ta lùi lại một bước, lại mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Tạ thị đang ngất xỉu trên mặt đất, khóe mắt khẽ nhếch lên.
"Quang Lăng quận vương có thể làm chứng cho ta."