Chương 11: Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh

Một đôi ủng da màu xanh đen dừng lại trước mắt nàng, không lệch đi đâu, giẫm lên một viên kẹo hồ lô. Màu đỏ của nước đường bắn ra, loang lổ dưới đôi ủng tinh xảo sạch sẽ, tạo nên một hình ảnh vô cùng đối lập...

Tân Di ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện tầm mắt với Phó Cửu Cù.

Phó Cửu Cù mặc áo choàng trắng lông cáo, toát lên vẻ ung dung quý khí, ánh sáng lưu chuyển dưới đáy mắt của hắn mờ mịt khó phân biệt được dưới ánh sáng.

Yên tĩnh.

Quái dị.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Khụ!"

Mỗi lần chật vật nàng liền đụng phải Phó Cửu Cù, Tân Di không biết phải nói thế nào về vận may của mình. Nàng đứng thẳng dậy, nhe hàm răng trắng lóa, mỉm cười như một tiểu hồ ly, nhưng lại chân thành hơn bao giờ hết.

"Tiểu thúc đến thật đúng lúc."

Thái Kỳ cùng một số tùy tùng của Phó Cửu Cù liếc mắt nhìn nhau.

Tân Di không nghĩ vậy, quen thuộc túm lấy cánh tay Phó Cửu Cù, mỉm cười với đám đông tụ tập xung quanh để yêu cầu một lời giải thích.

"Có tiểu thúc của ta ở đây, mọi người còn sợ ta không có tiền bồi thường hay sao?"

Thái Kỳ:...

Tôn Hoài:...

Đám tùy tùng:...

Tay áo trắng như tuyết của Phó Cửu Cù bị đầy dấu vân tay dính nước đường, tấm vải đắt tiền trong lòng bàn tay Tân Di từ từ nhăn lại, lộ ra một phần làn da rắn chắc cường tráng. Đỏ, trắng, màu hỗn hợp.

Đồng tử của Phó Cửu Cù co lại, đôi môi mỏng cong lên một chút, lặng lẽ rút tay về...

Một lần, không thành.

Hai lần, vẫn không thành.

Ánh mắt Phó Cửu Cù lộ ra một chút kinh ngạc.

Hắn biết rõ chuyện câu lan phong nguyệt, mặc dù không tiếp xúc với nữ nhân, nhưng hắn thường xuyên bị nữ nhân chủ động dây dưa, biết đủ loại thủ đoạn quyến rũ, vốn tưởng rằng Tân Di cũng như thế. Nhưng nào ngờ nàng thật sự động chạm, lực tay mạnh đến mức như muốn bóp nát hắn...

Phong độ của Phó Cửu Cù không hề giảm, đảo tay chế trụ lại người.

Cổ tay mảnh khảnh của nữ nhân bị các ngón tay của Phó Cửu Cù siết chặt, cho dù kéo như thế nào cũng không kéo ra được, móng vuốt kia dường như hòa với trên người hắn, bình tĩnh thong dong siết chặt đến gắt gao.

Hai người âm thầm dùng sức, dòng điện dưới đáy mắt va chạm nhau.

Tân Di cười gượng gạo, chậm rãi rút tay lại, các đốt ngón tay lướt qua làn da của hắn, quấn quýt cùng hắn, nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể Phó Cửu Cù giàn giụa truyền tới, len lỏi qua các khe ngón tay thấm vào tận đầu tim.

Nàng rùng mình một cái.

Thân thể nam nhân này lạnh như vậy?

Phó Cửu Cù ấn bàn tay đang quấn quýt của nàng xuống.

"Buông ra."

Tân Di thì thầm: "Cho ta mượn ít tiền đi.”

Phó Cửu Cù không đáp lại, tầm mắt rơi vào ngón tay trắng nõn gầy gò của cánh tay, lạnh lùng liếm đầu răng, bật ra một nụ cười trầm thấp lạnh lẽo.

"Ai cho ngươi lá gan như vậy?"

"Không có đâu, ta nhát gan lắm."

Nàng thấp giọng đáp lại mang theo nụ cười khẽ tựa như mèo con, như thể chắc chắn rằng hắn sẽ không trở mặt ngay tại trên đường, vô cùng bình tĩnh túm lấy hắn, trong mắt người ngoài, hai người vô cùng thân thiết với nhau.

Cách câu dẫn thật độc đáo.

Ánh mắt Phó Cửu Cù lạnh lùng dán chặt vào trên mặt Tân Di.

"Nếu ngươi không buông tay, giết ngay tại chỗ!"

Từ góc độ như vậy, Tân Di không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt rơi xuống trên đầu mình âm tình bất định, giống như quỷ sai vô thường tới từ địa ngục, khiến người khác không rét mà run, nhưng hoàn toàn khác với sát khí mà Tân Di cảm nhận được khi con lừa bị chấn kinh trước đó.

Phó Cửu Cù chỉ chán ghét nàng mà thôi.

Còn người kia, như muốn giết người uống máu—

Tân Di ngẩng đâu lên và nháy mắt với hắn.

"Quận vương sẽ không giết ta."

Nghe được lời này, mấy người Tôn Hoài trợn tròn mắt.

Phó Cửu Cù lại cúi đầu khẽ cười.

Nữ nhân quấn chết không buông hắn đã thấy qua không ít, nhưng chơi trò mới lạ độc đáo như vậy thì quả không nhiều. Hơn nữa, còn có khí lực rất lớn.

"Ngươi cho rằng, gia dễ câu dẫn như vậy sao? Hả?”

Hắn đè âm thanh xuống rất thấp, vừa vặn lọt vào tai Tân Di.

Tân Di ngạc nhiên ngước lên nhìn, va chạm với ánh mắt của hắn, nhìn đôi hàng mi cong vút cùng ánh sáng lờ mờ ẩn hiện, dở khóc dở cười.

Vừa nãy nàng như nữ hán tử trực tiếp ra tay dùng sức rất lớn, chỉ vì sợ Phó Cửu Cù hiểu lầm nàng muốn câu dẫn hắn. Nào ngờ lại biến khéo thành vụng, trước đây có Trương tiểu nương tử từng dụ dỗ hắn, mặc kệ nàng làm gì, cũng không thể thay đổi ấn tượng trong lòng Phó Cửu Cù...

Ngược lại, Phó Cửu Cù cảm thấy nàng đang cố ý dụ dỗ.

Thôi thôi.

Tân Di lười giải thích, siết chặt cổ tay rắn chắc của Phó Cửu Cù, mắt cười đến cong cong.

“Ta nói như vậy là có lý do. Quận vương ngẫm lại đi, ta không phải là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, không đáng để ngài bỏ nhiều tâm tư như thế... Nếu như ngài đến giúp ta, tự nhiên sẽ không giết ta. Trừ phi ngài có ý đồ với ta! "

Phó Cửu Cù nửa nheo mắt lại, lạnh lùng chế nhạo.

"Trả đòn à. Đồ không biết xấu hổ, ai nói là ta đến giúp ngươi?”

Tân Di cau mày nhìn hắn, nói với giọng không kiên nhẫn: "Được rồi. Đừng để tự mình ta ép ta phải coi đó là cá nhân. Trên đường phố, rất khó coi. "

Nói xong, nàng lại cúi đầu mỉm cười thân thiện với đám đông.

"Các vị hương thân đừng thất thần nữa, mau tính toán đi, tính toán tổng cộng cần bao nhiêu bạc mới đủ bồi thường?"

Bánh hấp, thức ăn vặt, kẹo hồ lô không phải là kế sinh nhai quý giá gì, những người bán hàng rong mua bán với số vốn nhỏ, ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của Phó Cửu Cù, sớm đã không còn nghĩ đến việc bảo nàng bồi tiền nữa rồi, còn muốn tự thừa nhận mình xui xẻo, nào biết tiểu nương tử này vậy mà lại tốt bụng thế sao?

Vài người đối mặt ấp úng.

"Năm, năm lượng có lẽ là đủ rồi."

"Không thể nào!" Vẻ mặt Tân Di rất nghiêm túc, nghiêm túc nhìn đống bừa bộn trên mặt đất: "Nhiều đồ như vậy, sao chỉ có thể bồi thường năm lượng chứ? Ít nhất ba mươi lượng. "

"Nhưng mà..."

Nhưng mà tổng cộng các quầy hàng của bọn họ nào đáng giá nhiều bạc như vậy.

"Đừng cò kè mặc cả nữa, các người là đang xem thường tiểu thúc của ta hay sao?"

Hai gò má Tân Di vẫn đang cười, làn da dưới ánh sáng lờ mờ có vẻ trắng nõn mà trong suốt, ngay cả những nốt mụn chướng mắt cũng như được phủ son, trở nên đẹp hơn nhiều.

Dứt lời, nàng lại lặng lẽ véo Phó Cửu Cù.

"Nhanh lên, có vay có trả, sẽ không quỵt nợ đâu."